Translator: Nguyetmai"Người kia, giống như ta đã từng gặp rồi. Lẽ nào là ở trong mơ…" Nam tử không để ý đến những câu hỏi thăm của thuộc hạ mà tự nói lẩm bẩm. Sau khi nói xong, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn bóng lưng của Mộc Hàn Yên, cứ nhìn mãi như thế, không thu lại ánh mắt. Nam tử này mặc một bộ đồ đen, tay áo và vạt áo đều là hoa văn rườm rà màu vàng theo phong cách cổ xưa, lúc ẩn lúc hiện. Vừa nhìn đã biết thân phận không phải người bình thường. Mà thứ khiến người khác ngạc nhiên tán thưởng chính là khuôn mặt kia của hắn, khôi ngô tuấn tú chẳng khác gì tiên giáng trần, lông mày dài sát tóc mai, đôi mắt sâu tựa bầu trời đêm như muốn hút người khác vào trong đó. Dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, đường nét rõ ràng, gợi cảm. Nhất cử nhất động của hắn đều ưu nhã không nói nên lời. Chỉ một cái xoay người cũng khiến người khác cảm thấy tao nhã vô song, không thể dời mắt đi được. Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Hàn Yên rời đi, rất lâu không nói gì. Một lúc lâu sau, đôi môi vẽ lên một đường cong nhẹ, giọng nói hắn như ánh trăng lạnh lẽo, lại giống như suối lạnh vạn năm, khiến trong lòng người nghe run lên. Hắn nói thầm: "Mà thôi, đợi lần sau lại gặp vậy." Mấy tên thuộc hạ sau lưng nghe được lời nói này của đại nhân bọn họ thì đều kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau. Đại nhân đang nói gì thế? Cái gì mà giống như đã từng gặp, cái gì mà gặp ở trong mơ? Có đánh chết bọn họ cũng không tin, lời nói giống như cách bắt chuyện thô bỉ muốn chết này lại phát ra từ miệng của đại nhân bọn họ. Còn nữa, còn nữa! Một người tựa như tiên giáng trần giống đại nhân, lần đầu tiên chú ý quá nhiều tới một người, nhưng người này lại là một tên áo gấm lụa là. Vấn đề là, tên áo gấm lụa là kia còn là nam tử cơ đấy. Cho dù tướng mạo của tên đó không tệ, thế nhưng dù sao vẫn là nam nhân mà. Tuy rằng thực lực của bọn họ kém xa đại nhân, thế nhưng đủ để kiêu ngạo ở thành Hắc Thạch này. Từ xa, bọn họ đã nghe thấy những lời châm chọc Mộc Hàn Yên của đám người kia. Bọn họ cũng đã biết thiếu niên có tướng mạo đẹp dịu dàng kia chính là nhi tử của Thành chủ thành Hắc Thạch, công tử bột – Mộc Đại công tử. Trước khi đến thành Hắc Thạch, bọn họ đã tìm hiểu một phen rồi. Vẻ mặt mọi người mờ mịt không hiểu, một người tựa như tiên giáng trần giống đại nhân lại lần đầu tiên để ý đến một người, hơn nữa, người đó lại là phế vật nổi danh lừng lẫy thành Hắc Thạch – Mộc Hàn Yên. Đương nhiên bọn họ sẽ không thật sự cho rằng đại nhân có hứng thú với một nam nhân. Vậy, rốt cuộc đại nhân làm sao vậy? Tuy trong lòng mọi người có rất nhiều nghi vấn, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi. ... Mộc Hàn Yên không chú ý gì tới động tĩnh sau lưng mà tiếp tục vừa đi vừa suy nghĩ say sưa, một mạch về tới phủ Thành chủ. Mãi đến khi về tới Mộc phủ, tâm trạng hưng phấn của Mộc Hàn Yên mới dần bình ổn lại, bắt đầu suy nghĩ tới một vấn đề khác. Tại sao la bàn chiêm tinh thần bí này lại xuất hiện trên người mình và tại sao lại đem đến cho mình thực lực kinh người như thế? Một khuôn mặt đã từng hết sức quen thuộc, hết sức thân thiết nhưng lại mang đến cho nàng ký ức đau thương nhất hiện lên trước mắt. Phần Thiên Tịch! Lẽ nào, tất cả những chuyện này có liên quan tới hắn? Chuyện cũ trước kia hiện lên trước mắt nàng từng cảnh một. Những cảnh đã từng sống chết cùng nhau, đã từng vô tình phản bội khiến nàng cảm thấy khó thở, trái tim đau đớn như bị bóp xé ra. "Thôi bỏ đi, không thèm nghĩ nữa, thứ cần tới sẽ lại tới, một ngày nào đó ta sẽ tìm được đáp án." Là người của hai kiếp, những đau buồn, vui sướng, tình cảm và thù hận mà Mộc Hàn Yên từng trải qua nhiều hơn rất nhiều so với người cùng tuổi, tâm tính cũng chín chắn hơn nhiều. Nếu nghĩ không thông, nàng tuyệt đối sẽ không tự tìm lấy phiền muộn, nhanh chóng quăng những nghi hoặc ra sau đầu. Tình hình mà hiện tại nàng phải đối mặt không cho phép nàng đắm chìm trong ký ức không thể thoát khỏi, không cho phép nàng lãng phí thời gian để hối tiếc. Nàng còn rất nhiều việc phải lo trước tính sau, phải thay đổi rất nhiều chuyện.