Translator: Nguyetmai"Hừ, tuy Mộc Duệ An là chủ của Mộc thị ở thành Hắc Thạch, nhưng không phải chỉ ở thành Hắc Thạch mới có Mộc gia, hắn cũng đừng hòng một tay che trời. Mọi việc đều phải công bằng mới được." Đại trưởng lão trầm ngâm một lát rồi nói tiếp. "Tổ phụ, người đang nói đến Mộc thị ở kinh thành sao?" Mộc Phong kích động hỏi. Mộc thị ở kinh thành cũng chính là nơi ở của tông gia Mộc thị. Mộc gia đã có truyền thống kế thừa từ rất lâu rồi, cụ thể là bao nhiêu năm thì ngay cả con cháu của Mộc gia cũng không biết. Bọn họ chỉ biết Mộc gia của mình là một trong những thế gia lâu đời nhất ở nước An Vân. Tính ra ít nhất cũng phải có mấy vạn năm lịch sử. Đã bao nhiêu năm như vậy, con cháu Mộc gia sinh con đẻ cái, tản ra khắp đại lục Thánh Đình. Có người dần dần đánh mất nguồn cội, có người lại lập thêm phân nhánh cho gia tộc. Theo Mộc Phong được biết, có tất cả sáu phân gia Mộc thị giống Mộc thị ở thành Hắc Thạch. Trong đó có bốn phân gia nằm trong địa phận nước An Vân, hai phân gia còn lại thì nằm ở nước ngoài. Những phân gia này bất kể mạnh hay yếu đều phải tôn kính chủ gia ở kinh thành, đồng thời cũng có hiệp ước ràng buộc với chủ gia. Ban đầu Mộc Duệ An trở thành Thành chủ của thành Hắc Thạch là do chủ gia đã trực tiếp hạ lệnh, ba vị trưởng lão hoàn toàn không có cơ hội phản đối. Điều này cũng là bình thường, cho dù là tiền tài, thế lực hay địa vị thì những phân gia này đều mãi mãi không thể sánh bằng chủ gia, căn bản không có tư cách nói chuyện ngang hàng. Đối với con cháu của Mộc thị trong các phân gia, địa vị của chủ gia tôn quý không gì sánh bằng. Cũng giống như cách một tên nhà quê ở ngọn núi nghèo nàn nhìn những người giàu có trong kinh thành vậy, sự tồn tại đó tựa như một ngọn núi cao vời vợi chẳng thể chạm tới. "Tổ phụ, người muốn tới kinh thành sao?" Mộc Phong nói với tâm trạng đầy kích động. Mộc gia ở kinh thành, đó là thứ to lớn vĩ đại biết nhường nào. Nghe nói những kiếm sĩ đỉnh cấp của cấp bậc Đại kiếm sĩ cũng chỉ là những tồn tại hết sức bình thường ở nơi đó, thậm chí ngay cả Kiếm Sư cũng không thiếu gì. Hắn ta đã ngưỡng mộ từ rất lâu rồi. Chỉ có điều nếu so sánh với người khác thì tài năng của một kiếm sĩ cấp năm như hắn ta chỉ là thứ rác rưởi không đáng nhắc đến, cũng chẳng có cơ hội trèo cao. "Không sai, tuy Mộc Duệ An được chủ gia ở kinh thành ủy thác, nhưng hắn đừng hòng trèo lên đầu chúng ta mà tác oai tác quái không nói đạo lý. Chủ gia phái hắn tới thành Hắc Thạch không phải để hủy hoại huyết mạch của Mộc gia. Hơn nữa, cũng không phải là lời nói của ta không có trọng lượng với chủ gia. Lần này ta phải xem thử Mộc Duệ An sẽ ăn nói với chúng ta như thế nào, ăn nói với chủ gia như thế nào?" Đại trưởng lão nói. Nghe thấy lời nói tràn đầy tự tin của tổ phụ mình, ánh mắt Mộc Phong nhìn ông ta cũng ngập tràn sự khâm phục và tự hào. "Được rồi, mấy ngày tới ta sẽ lên đường tới kinh thành, ngươi hãy yên tâm dưỡng thương cho tốt, đừng lo lắng tới những chuyện khác. Còn nữa, chỉ là đánh thua một trận mà thôi, đừng quá bận tâm. Lần này ta tới kinh thành, nếu có cơ hội sẽ tìm cho ngươi một danh sư ở chủ gia, sau này nhất định ngươi có thể tiến bộ thần tốc, muốn rửa sạch nỗi nhục này cũng chẳng có gì là khó." Đại trưởng lão nói. "Vâng vâng, tôn nhi... tôn nhi sẽ an tâm dưỡng thương, yên lặng chờ đợi... tin tốt của tổ phụ đại nhân." Vừa nghe được rằng lời nói của tổ phụ cũng có trọng lượng ở chủ gia, hơn nữa còn có thể diện đến mức tìm được danh sư cao thủ cho mình, Mộc Phong càng cảm thấy sùng bái, kích động đến mức toàn thân run rẩy, lắp bắp không ngừng. Hắn ta biết lần này Mộc Duệ An gặp xui xẻo rồi, chưa biết chừng còn bị kéo khỏi vị trí Gia chủ. Đến lúc đó, không còn sự trợ giúp âm thầm của ông ấy thì Mộc Hàn Yên còn huênh hoang được nữa không? Mộc Hàn Yên mới chỉ là kiếm sĩ cấp sáu, đợi sau khi hắn ta bái cao thủ ở chủ gia làm sư phụ thì xử lý hắn chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mộc Phong càng nghĩ càng càm thấy hưng phấn, cảm giác đau đớn do vết thương mang lại cũng vơi đi rất nhiều. Lúc này, đương nhiên Mộc Hàn Yên vẫn chưa biết được mưu tính của hai người. Đêm nay nàng vẫn ngủ một giấc thật ngon lành.