Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 49: Chương 49

Thích Ánh tỉnh dậy trong vòng ôm của anh.Thời điểm mở mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, chiếc đầu nhỏ cọ đến cọ lui trên cổ anh, đôi môi quét qua cằm anh, có chút mềm mềm, ươn ướt.

Cả người Quý Nhượng như bị giật điện, anh run một cái, thấp giọng hỏi cô: “Tỉnh rồi?”

Cô gật đầu, dụi dụi mắt, Quý Nhượng cười cười, khom người đặt cô xuống.

Thích Ánh đứng trên đất cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Cô chớp chớp mắt, bỗng nghĩ đến gì đó, nhìn tay mình không có gì cả.

Cô đáng thương đưa mắt nhìn Quý Nhượng.

Kẹo hồ lô của tớ đâu?

Quý Nhượng buồn cười: “Vứt rồi, lần sau mua lại.” Anh cúi đầu giúp cô quấn khăn choàng cổ: “Quay về đi, ngủ một giấc ngon.”

Thích Ánh ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc về nhà, cả nhà vẫn đang ngủ, cô khe khẽ đi tắm sau đó lên giường ngủ tiếp.

Cậu Du biết cô gần sáng mới về, cũng không gọi cô, đến khi trưa mới đánh thức cô ra ăn cơm.

Ăn cơm xong, cả nhà đi thăm họ hàng của mợ.

Thích Ánh không quen họ, Du Trình cũng không muốn cô qua đó không được tự nhiên nên để lại cho cô 200 tệ, bảo cô buổi chiều hẹn bạn học đi ăn uống.

Du Trạc ngưỡng mộ không thôi, cậu ghét nhất là đến chỗ họ hàng, đặc biệt chán ghét nhất những người cứ hỏi cậu cuối kì thi được bao nhiêu điểm.

Nhưng đáng tiếc cậu nhất định phải đi, thế là Du Trạc chán chường đi theo bố mẹ ra ngoài cổng.

Trong nhà chỉ còn mình Thích Ánh, cô nhắn tin cho Quý Nhượng bảo mình đã tỉnh rồi, nhưng không nhận được tin trả lời, có lẽ anh vẫn đang ngủ.

Cô lại nhắn tin cho Nhạc Lê, rủ cô chiều ra ngoài dạo phố.

Nhạc Lê gửi cô nhãn dán khóc ròng: Tớ đang ở quê thăm họ hàng, chờ tớ về chúng ta lại hẹn nhau!

Xem ra mùng một tết mọi người đều đi thăm họ hàng, Thích Ánh nghĩ ngợi, dứt khoát sửa soạn cặp sách đi thư viện.

May mà thư viện quốc gia vẫn mở cửa, bên trong vô cùng vắng vẻ, căn bản chỉ có mỗi cô.

Cả buổi chiều Thích Ánh ngồi làm bài tập hóa 11 của học kì sau, sau đó lại học trước từ mới anh văn, năm giờ hơn mới rời khỏi.

Cuối cùng, cô mang cặp đứng ở trước cửa thư viện tra bản đồ, chuẩn bị tìm tiệm nào ngon ngon đi ăn chút gì đó.

Đang đứng tìm bản đồ quanh đây, một chiếc xe Linlcon đen dừng ngay đằng trước cô, cửa xe hạ xuống, mang theo một luồng ấm áp thoang thoảng hương thơm bay ra ngoài.

Quý Vĩ Ngạn cười ôn hòa chào cô: “Cô gái nhỏ, vẫn nhận ra chú chứ?”

Khăn choàng cổ che đi nửa gương mặt Thích Ánh, đôi mắt long lanh có chút sợ sệt, cô khe khẽ gật đầu.

Quý Vĩ Ngạn nhìn ra cô có chút căng thẳng, ông mở cửa xe bước xuống, dịu giọng nói: “Chú là bố của Quý Nhượng.

Chú muốn mời cháu ăn cơm, được chứ?”

Ngón tay Thích Ánh cầm lấy quai cặp, cô không biết nên đồng ý hay là từ chối.

Cô không thích tiếp xúc với người lạ, cũng biết không thể tùy tiện lên xe của người lạ.

Nhưng người này là bố của tướng quân.

Kiếp trước, lúc cô vào trong phủ, lão tướng quân đã bệnh mất, cô chỉ từ trong miệng người khác nghe nói ông là một tướng lĩnh đức cao vọng trọng, dũng mãnh thiện chiến thế nào.

Mà hổ phụ cũng không sinh khuyển tử, con trai của ông không hề thua kém phong thái năm xưa của ông.

Thích Ánh mím môi, dưới ánh mắt kiên nhẫn cùng ôn hòa của Quý Vĩ Ngạn gật đầu.

Quý Vĩ Ngạn cười, giúp cô mở cửa xe, “Lên xe thôi, bên ngoài lạnh.”

Thích Ánh ngồi vào trong xe, cô vòng tay ôm cặp, có hơi câu nệ.

Quý Vĩ Ngạn ngồi bên cạnh cô, dặn dò tài xế lái xe, sau đó xoay đầu hỏi cô: “Cô bé, cháu tên gì?”

Thích Ánh lấy điện thoại ra, vào phần ghi chú gõ chữ: Thưa chú, cháu tên Thích Ánh.

Trên mặt Quý Vĩ Ngạn lộ ra một tia sững sờ, ngây người một lúc mới hỏi: “Cháu...Không biết nói chuyện sao?

Thích Ánh gật đầu.

Quý Vĩ Ngạn không biết trong lòng là tư vị gì, thở dài một tiếng, trìu mến xoa đầu cô: “Đứa nhỏ ngoan, không sao.” Giọng ông ôn hòa: “Ánh Ánh muốn ăn gì nào?”

Thích Ánh gõ chữ: Cháu sao cũng được ạ.

Quý Vĩ Ngạn suy nghĩ trẻ con ở độ tuổi này sẽ thích ăn gì, nhưng phát hiện bản thân hoàn toàn không biết, cuối cùng dặn tài xế đi đến nhà hàng Pháp mà ông hay đến.

Ở đó thanh nhã, trồng rất nhiều hoa, cô bé hẳn sẽ thích.

Xe chạy ra đường lớn, Quý Vĩ Ngạn hỏi cô vài câu về tình hình học tập trong trường, Thích Ánh nghiêm túc gõ chữ đáp lại.

Biết được cuối kì cô thi hạng chín toàn khối, ông cười hỏi: “A Nhượng học kì này tiến bộ lớn như thế, là nhờ cháu giúp nó phải không?”

Thích Ánh có chút ngại ngùng, gõ chữ nói: Là nhờ sự thông minh cùng cố gắng của cậu ấy.

Hai người đang nói chuyện, di động của Quý Vĩ Ngạn lại vang lên, trong xe yên tĩnh, sau khi ông bắt máy, Thích Ánh nghe được giọng hối hả ở bên kia: “Quý tổng, phu nhân lại ngất rồi!”

Sắc mặt Quý Vĩ Ngạn liền thay đổi: “Bác sĩ Trần đã qua đó chưa?”

“Đã gọi điện ạ, bác sĩ đang trên đường đến.”

Ông trầm giọng: “Tôi biết rồi, giờ tôi quay về.”

Tài xế cũng nghe thấy, chờ ông gác máy liền hỏi: “Quý tổng, bây giờ đổi đường về nhà ư?”

Quý Vĩ Ngạn nhìn ra ngoài ô cửa, chiếc xe đã chạy trên đường cao tốc, nhất thời không thể xuống được.

Ông điều chỉnh tâm trạng, hỏi Thích Ánh: “Ánh Ánh, chú phải lập tức về nhà một chuyến, cháu muốn đến nhà chú ngồi chơi một chút chứ?”

Thích Ánh có hơi chần chừ.

Ông dịu giọng: “Cháu có thể đi xem thử nơi A Nhượng lớn lên.”

Thích Ánh biết ông phải về nhà ngay, bây giờ không tiện đưa cô về, lại không thể ném cô trên đường cao tốc, thế là liền gật đầu.

Chiếc xe cả đường chạy nhanh như chớp về Quý gia.

Quý gia ở ngoại ô khu biệt thự Tông Lư Viên nổi tiếng của người giàu có, biệt thự ba tầng, xe chạy thẳng vào hầm xe riêng, bên cạnh có thang máy đi thẳng đến phòng khách.

Thích Ánh vẫn luôn ôm cặp rũ mắt, không dám nhìn lung tung.

Quý Vĩ Ngạn bảo dì bảo mẫu lấy nước cho cô, hiền hòa nói: “Ánh Ánh cháu cứ tùy tiện đi xe thử nhé, phòng của A Nhượng ở cuối lầu hai, một lát chú sẽ quay lại.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, Quý Vĩ Nhượng cười, sau đó vội vã lên lầu ba.

Dì bảo mẫu rất nhanh liền lấy vài loại nước đến cho cô, còn gọt hoa quả cho cô ăn.

Thích Ánh có hơi không quen với hoàn cảnh xa lạ, cầm hộp sữa bò sau đó lên lầu hai, tìm phòng của Quý Nhượng.

Cửa phòng khép chặt, cô đưa tay mở cửa phòng.

Đó là một căn phòng lớn được quét dọn rất sạch sẽ, đồ dùng sinh hoạt đều đầy đủ nhưng có thể thấy căn phòng này đã rất lâu không ai ở qua.

Thích Ánh chầm chậm bước vào trong.

Trên bàn học có để một chồng sách tham khảo cấp hai, ống đựng bút chứa đầy bút máy, vở luyện chữ cũng chất thành một xấp dày.

Kệ sách bên cạnh để đầy sách văn học mà thiếu niên cần đọc, còn có các loại truyện tranh cùng tạp chí quân sự.

Vị trí gần cửa sổ sát đất có một chiếc tủ kính rất to, bên trong đều là mô hình của các loại súng ống, xe tăng.

Trên giá sách còn đặt cúp, Thích Ánh kiễng chân nhìn thử, hóa ra lại là giải thưởng quán quân trong cuộc thi bắn tỉa thanh thiếu niên.

Bên cạnh là ảnh chụp nhận giải của Quý Nhượng.

Thiếu niên trong ảnh xem ra vẫn còn rất nhỏ, tầm mười hai mười ba tuổi, gương mặt nhỏ rất căng thẳng, nghiêm túc, trong tay cầm một cây súng cầm tay, dáng đứng thẳng tắp như cán bút, rất nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng về trước.

Cơ thể vẫn chưa trổ mã, nhưng đã khó giấu được nét điển trai.

Quý Nhượng trong ảnh, hoàn toàn khác với loại lệ khí lạnh nhạt trên người anh hiện giờ.

Khí chất tự tin lại nghiêm nghị kia, hệt như ánh mặt trời chói mắt, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Thích Ánh lấy điện thoại, chụp chiếc cúp cùng khung ảnh.

Vừa chụp xong, nhóm Wechat lại hiện lên vài dòng tin nhắn, Thích Ánh nhấp vào xem.

Là tin nhắn của nhóm “Tao đánh nhau, hút thuốc nhưng tao vẫn là học sinh ngoan”, Khuất Đại Tráng tag Quý Nhượng, gọi anh ra cùng Lục Trung chơi bóng rổ.

Quý Nhượng nói: Không đi, tay đau.

Khuất Đại Tráng hỏi: Sao thế? Đêm qua suốt đêm ném trật rổ à?

Quý Nhượng gửi nhãn dán bảo cậu cút.

Khuất Đại Tráng lại tag Thích Ánh: Anh muốn đi hẹn hò với cô ấy cứ nói thẳng! Không cần lấy loại lý do này để gạt em!

Quý Nhượng không thèm để ý đến cậu ta, quay về trả lời tin nhắn lúc trưa của Thích Ánh: Vừa tỉnh, cậu ăn cơm chưa?

Thích Ánh ngồi lên giường, nghĩ ngợi một chút, vẫn là nói sự thật với anh: Vẫn chưa, tớ vừa từ thư viện ra ngoài, bỗng gặp được bố cậu.

Tin nhắn của Quý Nhượng dường như lập tức trả lời: Cậu đang ở đâu?

Thích Ánh gửi tấm ảnh vừa chụp được gửi cho anh.

Bên kia rất lâu không trả lời.

Thích Ánh đợi một lúc, liền cất điện thoại, ở trong xoay đi lại xem thử.

Hơn mười phút sau mới nhận được tin nhắn của Quý Nhượng: Ở trong phòng chờ đừng chạy bừa, tôi đến đón cậu.

Cô ngoan ngoãn đáp lại một chữ “Được”.

Cô không chạm bừa đồ trong phòng, chỉ ngồi xuống trước bàn sách, lật xem một trang giấy luyện chữ đã ố vàng.

Từ nét chữ nghệch ngoạc đến nét chữ rồng bay phượng múa, cô có thể tưởng tượng ra cảnh thiếu niên ngồi thẳng người cầm bút luyện chữ.

Hóa ra chữ anh có thể viết đẹp như thế.

Anh còn biết bắn tỉa, từng giành hạng nhất.

Đọc qua nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng như thế.

Cô biết, anh rất lợi hại, rất cừ mà!

Không lâu sau, cửa phòng sau lưng lại bị gõ vài tiếng.

Thích Ánh quay đầu, Quý Vĩ Ngạn đứng trước cửa, cười ôn hòa nói: “Ánh Ánh, chú giải quyết xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi.”

Cô đặt lại tập viết chữ ngay ngắn, theo ông xuống lầu.

Có người trông như bác sĩ đứng trong phòng khách, đang dặn dò hộ tá: “Lại quan sát thêm một đêm nữa, sáng mai đưa sổ ghi chép cho tôi xem qua.

Chú ý là trong thời gian này đừng để cảm xúc của bà ấy dao động, cảm xúc ảnh hưởng rất lớn đối với người mắc bệnh tim.”

Hộ tá gật đầu, nhìn thấy Quý Vĩ Ngạn xuống lầu, liền hỏi ông: “Quý tổng, ngài phải rời đi sao?” Quý Vĩ Ngạn gật đầu, hộ tá nói: “Phu nhân còn bảo tôi hỏi ngài tối nay có ở lại ăn cơm tối không, khẩu vị của bà không tốt lắm, vừa rồi còn dặn dò dì Trương đi mua thức ăn.”

Quý Vĩ Ngạn cười cười: “Tối nay không được, tôi có hẹn với bạn nhỏ rồi, bảo phu nhân tự ăn đi.”

Hộ tá tò mò quan sát Thích Ánh bên cạnh ông, còn muốn hỏi gì đó, cửa nhà bỗng rầm một tiếng bị đẩy ra.

Thiếu niên cả người u ám, đôi mắt anh lạnh băng, rảo bước lớn bước nhanh đến, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, anh đã trực tiếp đi đến chỗ của Thích Ánh, nắm lấy cổ tay cô kéo đi.

Hộ tá kia phản ứng lại, giận dữ mắng: “Cậu là ai thế?! Sao lại tự tiện xông vào nhà dân!”

Quý Vĩ Ngạn quát cô ta: “Im miệng!” Ông vội đuổi theo, “A Nhượng!”

Quý Nhượng không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây, nhưng anh cuối cùng cũng dừng lại, anh nhìn thiếu nữ bên cạnh có chút không biết phải làm thế nào, anh xoay người.

Thích Ánh đứng bên cạnh nhìn, anh cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được giận dữ trong đáy mắt, anh trừng mắt nhìn Quý Vĩ Ngạn, gằn từng câu từng chữ: “Mong sau này ông đừng xuất hiện trước mặt tôi, cũng không được phép xuất hiện trước mặt cô ấy.”

Quý Vĩ Ngạn bị giọng nói không hề nể tình của anh chọc cho giận đến sắc mặt trầm xuống: “Lời con nói là thứ hỗn hào gì chứ!” Ông bước gần đến trước mặt Quý Nhượng, hít sâu vài hơi, cố bình tĩnh nói: “Bố chỉ muốn mời Ánh Ánh ăn cơm, con bé giúp đỡ con học tập rất nhiều, bố rất cảm ơn cô ấy.”

Quý Nhượng mỉa mai nhìn ông: “Chuyện của tôi không hề liên quan đến ông.”

Quý Vĩ Ngạn không muốn gay gắt với anh: “Không dễ gì mới về nhà một chuyến, ở lại ăn cơm đi, vừa khéo hôm nay là tết, con muốn ăn gì, bố bảo dì nấu.”

Ánh mắt thiếu niên nhìn ông như nhìn kẻ thù của mình vậy: “Ở chỗ này ăn cơm, tôi sẽ buồn nôn chết mất.” Anh bỗng nhìn bác sĩ cùng hộ tá bên cạnh, không biết nghĩ đến gì, anh cố ý lộ ra nụ cười ác độc: “Người đàn bà kia chết rồi à?”

Giây phút này, Quý Vĩ Ngạn cảm thấy mình dường như chưa từng thật sự quen biết đứa con trai duy nhất này.

Ông chỉ hi vọng nó có thể khôn lớn, không mong nó phải nổi bật hơn người, chỉ cần có phẩm hạnh ngay thẳng là được.

Nhưng nó lại tự mình sa đọa, trước kia những hành động của thiếu niên hư hỏng ông có thể xem như là nó phản nghịch, nhưng bây giờ trên gương mặt thiếu niên lại lộ ra vẻ ác độc như rắn rết, khiến ông cảm thấy nguội lòng.

Ông đưa tay tát anh một bạt tai, dường như muốn đánh tỉnh anh vậy.

‘Bốp’ một tiếng, cái tát nặng nề giáng lên mặt Quý Nhượng.

Khắp nhà đều là tiếng quát giận dữ của Quý Vĩ Ngạn: “Con xem bây giờ con giống thứ gì!”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ngờ Quý Vĩ Ngạn tính tình ôn hòa lại sẽ nổi giận như thế.

Quý Vĩ Ngạn còn muốn nói gì đó, Thích Ánh vẫn luôn đứng ngoan ngoãn bên cạnh bỗng xông ra trước mặt Quý Nhượng.

Cô dang hai tay, bảo vệ thiếu niên sau lưng mình, cô giận dữ như con báo con, hung dữ trừng mắt với người đàn ông đối diện, dường như nếu như ông lại ra tay, cô sẽ nhào lên cắn ông vậy.

Dáng người của cô vừa nhỏ vừa yếu, bóng lưng nhỏ nhắn còn đang run run.

Nhưng cô cố gắng đứng thẳng người, cố kiễng chân lên, hệt như muốn che chắn toàn bộ cho thiếu niên.

Quý Nhượng bỗng nghĩ đến rất nhiều năm trước.

Cũng cùng một nơi, cùng tình cảnh này, Quý Vĩ Ngạn ngay trước mặt mọi người của Quý gia đánh anh một bạt tai.

Lúc ấy, không ai đứng về phía anh cả.

Anh lạnh lùng nhìn họ một cái, không nói câu nào liền xoay người ra khỏi cửa, từ đó về sau cũng không quay về nữa.

Mà nay, anh lại vì thiếu nữ trước mặt lần nữa bước vào nơi khiến anh chán ghét nhất, lại bị ăn một bạt tai, nhưng anh không còn phẫn nộ cùng tuyệt vọng như lần trước nữa.

Anh cụp mắt, đưa tay kéo lấy cổ tay nhỏ gầy của thiếu nữ, nhẹ giọng nói: “Ánh Ánh, chúng ta đi thôi.”

Thích Ánh quay đầu.

Đôi mắt dịu dàng ửng đỏ.

Cô nhìn nụ cười ấm áp trên gương mặt thiếu niên, ngoan ngoãn gật đầu.

Anh kéo cô ra khỏi cổng lớn.

Bên ngoài có ánh nắng ngày đông mỏng manh.

Anh nghe được tiếng nức nở nho nhỏ, lúc anh nghiêng đầu nhìn, cô gái nhỏ đang khóc.

Dường như người bị đánh là cô vậy.

Quý Nhượng ngẩng bước, khom người đứng trước mặt cô, cười an ủi: “Đồ ngốc, khóc gì chứ? Vừa rồi không phải còn rất dữ dằn sao?”

Nước mắt cô chảy đầy mặt, ngón tay mềm mại đưa ra, cẩn thận vuốt ve gò má phải sưng đỏ của anh, dường như đang hỏi: Có đau không?

Anh dùng mặt cọ cọ ngón tay ấm áp của cô: “Không đau, đừng khóc.”

Thích Ánh mím môi, cố không khóc nữa.

Cô sát lại gần, chu môi, khe khẽ thổi cho anh..