Cuộc đại chiến bánh kem đã bắt đầu.
May mà bánh kem đủ to, một nửa dùng để ăn, một nửa dùng để quệt. Khuất Đại Tráng và Lưu Hải Dương quệt lẫn nhau, Ngô Duệ ở bên cạnh thêm kem sữa.
Nhạc Lê khi nãy còn đánh úp Du Trạc, bây giờ cô bị cậu giữ chặt sau ót ấn mặt cô lên đĩa bánh kem. Nhạc Lê thật sự tuyệt vọng, hai tay vịn lấy góc bàn, vừa chống cự vừa phẫn nộ hét to: “Em trai, cậu sao thế hả? Sao cậu có thể đối với con gái như vậy! Cậu như thế làm sẽ không tìm được bạn gái đâu!
Trai thẳng Du Trạc không hề nhúc nhích.
Nhạc Lê: “Mau nhìn kìa! Đại ca đang Kabe-Don chị cậu đấy!”
Du Trạc: “???”
Cậu quả nhiên buông tay, Nhạc Lê nhân cơ hội đó thoát mạng, nghe Du Trạc giận dữ quát: “Hai người đang làm gì đó?!”
Quý Nhượng đưa tay lau đi kem sữa trên miệng, đứng thẳng người làm như không có chuyện gì, anh dường như không hề nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Du Trạc.
Du Trạc: “Chị!”
Thích Ánh cũng không nhìn cậu: “Lê Lê, tớ muốn ăn một miếng bánh kem!”
Du Trạc: “...”
May mà cậu không nhìn thấy cảnh Quý Nhượng hôn chị mình, nếu không cậu sẽ tức chết mất.
Quệt bánh kem xong, mặt mỗi người đều không còn nhìn rõ nữa. Thế nhưng đều rất vui, Khuất Đại Tráng mở bia ra, nam sinh trực tiếp uống trong lon, nữ sinh dùng ly nhỏ đổ ra uống một chút, mọi người nâng ly chúc mừng, trong gió sớm hô to: “Mười tám tuổi! Vạn tuế!”
Đây chính là độ tuổi tốt nhất, cũng là thời gian đẹp nhất.
Gần đến mười một giờ, mặt trời chói chang đã lên cao, nhiệt độ nóng dần, mọi người cùng nhau dọn dẹp, đem về nhà Nhạc Lê, lễ thành niên cũng chính thức kế thúc.
Quý Nhượng cả mặt mờ mịt: “???”
Tôi đã chuẩn bị tâm lý chơi cả ngày, kết quả các người còn chưa đến mười hai giờ đã kết thúc?
Khuất Đại Tráng ngáp một cái: “A, mặt trời to quá, thích hợp nhất là mở máy lạnh chui vào chăn ngủ. Tạm biệt mọi người, tôi về nhà ngủ đây.”
Ngô Duệ đeo cặp: “Tôi phải đi thư viện làm bài tập đây, tạm biệt mọi người.”
Lạc Băng: “Lưu Hải Dương, đi chơi net thôi.”
Quý Nhượng: “...”
Thế là mọi người cứ như vậy ra về. Quý Nhượng nhìn Thích Ánh đeo ba lô bên cạnh hỏi: “Còn em...”
Thích Ánh dọn dẹp cặp vở, đưa ô che nắng cho anh, cong mắt nói: “Đi thôi, tiếp theo bắt đầu hoạt động thứ hai của chúng ta.”
Ồ? Còn có hoạt động thứ hai sao?
Sau đó Quý Nhượng bị Thích Ánh dẫn đến thảo cầm viên.
Quý Nhượng: “....”
Mặt trời quá to, không khí quá nóng, anh hình như ngơ ngác mất rồi.
Anh cũng không biết vì sao trong ngày sinh nhật thứ 18 này phải đứng dưới trời nắng cùng đám khỉ ở đây giành đậu phộng.
Chỉ là, tuy trời nắng nhưng vì là ngày hè nên phụ huynh dẫn con cái đến vườn thú dạo chơi vẫn khá nhiều, bên trong vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài mỗi khu động vật đều vây quanh rất nhiều người.
Đặc biệt là khu gấu trúc, bên ngoài đông nghẹt người, đông đến không vào được.
Thế Nhưng Quý Nhượng rất cao, đứng đằng sau cũng dễ dàng nhìn thấy, Thích Ánh đứng bên cạnh anh, kéo kéo tay áo anh, cố gắng kiễng chân vẫn chưa nhìn thấy gì.
Cổ áo của Quý Nhượng bị cô kéo lệch.
Anh cảm thấy tiểu bảo bối nhảy nhót như thế rất đáng yêu, lẳng lặng thưởng thức nửa ngày, đợi cô thật sự không nhảy được nữa mới khom người, hai tay vòng qua gối cô, bế cô lên.
Thích Ánh nhỏ tiếng kinh hô, vô thức ôm lấy cổ anh. Quý Nhượng đã đứng thẳng người, cánh tay vững chắc ôm lấy hai chân cô. Tầm mắt bỗng rõ ràng, cô nhìn rõ khu gấu trúc trong đám đông.
Cô rất vui, chốc chốc ‘wow’ một tiếng, chốc chốc lại ‘ôi’ một tiếng, người bên cạnh nhìn không thấy sắp đố kỵ chết mất.
Nhìn nửa ngày, nghĩ đến gì đó, cô cúi đầu nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có mệt không?”
Ngửi thấy hương ngọt trên người cô, cơ thể lại dán lên người cô như thế làm sao lại mệt chứ.
Quý Nhượng cảm thấy mình vẫn có thể bế cô 500 năm.
Anh trầm giọng: “Không mệt, em muốn nhìn bao lâu đều được.”
Cô nhẹ nhàng ôm cổ anh, ngọt ngào nói: “Em xem đủ rồi, chúng ta đi xem hổ con đi.”
Quý Nhượng lúc du xuân thời tiểu học đi qua một lần, sau đó cũng không đến nữa. Bây giờ anh mới biết vườn thú đã xây thêm rất nhiều khu, cũng gia tăng rất nhiều loài động vậy, đặc sắc náo nhiệt hơn khi nhỏ rất nhiều.
Thích Ánh rất thích động vật.
Cô không sợ gì cả, lúc nhìn thấy mãng xà cô còn rất hưng phấn, hai tay đặt trên lồng kính, dán lại rất gần. Con mãng xà bên trong đang nhúc nhích cơ thể cực to của nó, thè lưỡi, Quý Nhượng thật sự cảm thấy cả người nổi da gà, cô vẫn còn càng nhìn càng kích động.
Tiểu bảo bối nhà anh rốt cuộc bị sao vậy?
Hai người đi dạo vườn thú hơn hai tiếng đồng hồ, Thích Ánh cuối cùng có chút mệt, Quý Nhượng dẫn cô đến khu đồ ăn ngồi nghỉ ăn vặt, anh vốn cho rằng kết thúc, kết quả Thích Ánh nói: “Dạo xong vườn thú rồi, tiếp theo chúng ta bắt đầu hoạt động thứ ba!”
Thế là hai người đến rạp phim.
Thích Ánh đến vé cũng đã mua xong rồi. Lúc vào trong rạp, ngoài cửa vừa khéo đặt các poster phim kinh dị viết “Siêu hot kì hè, khiến bạn cảm nhận được ý lạnh”.
Quý Nhượng: “...”
Không, anh không muốn.
Lúc Thích Ánh lấy vé ra, anh tuyệt vọng đứng bên cạnh, đến khi máy nhả vé ra, nhìn thấy chữ trên đó anh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Là phim hài.
Quý Nhượng cùng cô đi mua bỏng ngô và Coca, nhìn thấy cô vui vẻ như thế, anh không nhịn được hỏi: “Không phải em thích xem phim kinh dị sao? Sao không mua vé?
Thích Ánh đang ăn bỏng ngô, gương mặt phồng phồng: “Anh sợ mà.”
Quý Nhượng: “???” Đại ca chết cũng muốn lấy lại mặt mũi, hung dữ trừng cô: “Ai nói với em là anh sợ chứ? Ông mà sợ xem phim kinh dị?”
Thích Ánh nghiêng đầu hỏi: “Thật sao?”
Quý Nhượng: “Thật!”
Cô cười tủm tỉm: “Thế chúng ta mua lại lần nữa, vừa khéo có một bộ.”
Quý Nhượng: “...Thôi đừng.” Đại ca nói: “Phí tiền.”
Thích Ánh không biết có tin không, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Vừa khéo quầy soát vé bắt đầu thông báo kiểm vé vào rạp, Quý Nhượng sợ cô đổi ý, vội vàng kéo cô vào trong.
Lúc xem xong phim ra ngoài đã là chạng vạng, không khí vẫn còn oi bức nhưng bên trời mây vàng đã trùng điệp từng lớp, lộ ra vài phần mỹ cảm cảnh đẹp ý vui.
Quý Nhượng hỏi cô: “Còn có hoạt động thứ tư không?”
Thích Ánh lấy hai vé đêm ở công viên trò chơi.
Quý Nhượng nhìn vé, lại nhìn cô, trong lòng anh bỗng hơi chua xót. Giống như ăn kẹo hồ lô vậy, tuy có chút chua nhưng phần ngọt nhiều hơn.
Hóa ra cô thật sự nghiêm túc chuẩn bị ngày hẹn hò sinh nhật, từ sáng đến tối, từng màn từng màn một, tất cả đều đã sắp xếp xong.
Khu công viên trò chơi vào buổi tối lấp lánh ánh đèn. Vẫn còn trên xe đã nhìn thấy đu quay to lấp lánh ánh sáng trong nền đen. Lúc tết hai người từng đến một lần nhưng khi ấy lấy chúc mừng làm chủ, hoạt động trong công viên cũng là chủ đề qua tết.
Tối nay công viên trò chơi lại khôi phục chủ đề cổ tích như hằng ngày, xe hoa thú rối, trò chơi trẻ em còn có tiết mục nghịch nước ngày hè, một đường đi ngang qua nhìn đến khiến người ta hoa mắt.
Thích Ánh dường như cái nào cũng muốn chơi, đến cả trò tàu lượn cũng không sợ. May mà đại ca không sợ độ cao, cùng cô chơi tất cả các trò trên không. Lúc ngồi trên thuyền hải tặc, dây buộc tóc cũng cô bỗng bị lỏng, dây lụa xanh tung bay theo gió, bay theo đường cong, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi xuống dưới, tóc của Thích Ánh bị gió thổi đến không ra kiểu gì, rối tinh rối mù. Quý Nhượng nhịn cười dùng ta gỡ rối từng lọn tóc cho cô.
Cô ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, đôi mắt lấp lánh nhìn đông nhìn tây, nhìn thấy đằng sau là một dãy gian hàng trò chơi, cô bỗng chỉ gian bắt tỉa đằng sau lưng anh: “Em muốn cái đó.”
Quý Nhượng quay đầu nhìn, màu mắt bỗng trầm xuống.
Anh đã rất nhiều năm không cầm súng rồi.
Dù là súng trò chơi cũng không cầm.
Cảm giác, tư thế cùng động tác kia đều sẽ khiến anh nhớ đến giấc mơ ngày đó của anh. Vừa nghĩ đến, trong lòng đều dâng trào oán hận cùng bực bội.
Anh cúi đầu nhìn Thích Ánh, đôi mắt cô rất sáng, trong mắt ngập tràn mong đợi nhìn chiếc gối ôm hình hoa hướng dương lông xù xù kia.
Dáng vẻ như rất muốn vậy.
Quý Nhượng giúp cô sửa tóc xong, khẽ xoa đầu cô: “Được, anh thắng về cho em.”
Anh nắm cổ tay cô đi đến nói: “Ông chủ, một viên đạn.”
Ông chủ đưa mắt nhìn anh hai cái: “Chàng trai trẻ, một viên đạn không thể bắn trúng đâu, ít nhất cần mười viên, chú ghi rõ giá ở đây, thử mười viên đi?”
Quý Nhượng nhạt giọng: “Không cần, một viên đủ rồi.”
Ông chủ phì cười cũng không nói gì nữa, lắp đạn vào trong sau đó đưa súng cho anh.
Quý Nhượng đưa tay nhận lấy, cảm nhận được cổ tay hơi nặng. Ngón tay anh siết chặt, hít sâu một cái, anh cố gắng áp chế những cảm xúc không thoải mái xuống, sau đó cầm súng ngắm chuẩn.
Ngắm nửa ngày, anh lại buông ra, ông chủ vui cười: “Chàng trai trẻ, được không?”
Quý Nhượng không đáp, cúi đầu nhìn bộ ngắm bắn, điều chỉnh lại cạnh ngắm.
Ông chủ vừa nhìn động tác của anh liền biết gặp phải người trong nghề, đang muốn nói gì đó, Quý Nhượng đã chỉnh xong súng, đùng một tiếng, bắt vào trong hồng tâm.
Anh hất cằm ra hiệu ông chủ đưa hoa hướng dương đến đây.
Ông chủ khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét “Xong rồi, xong rồi, thiệt rồi, thiệt rồi.” Chẳng qua quy định là như thế, ông chỉ đành lấy hoa hướng dương gỡ xuống đưa cho Thích Ánh.”
Cô ôm lấy bông hoa, đôi mắt đều cười đến cong cong, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, cảm xúc giằng xé trong đáy lòng anh cũng giảm đi rất nhiều. Anh thấp giọng hỏi: “Em còn muốn cái nào không?”
Thích Ánh ngẩng đầu nhìn búp bê trên kệ, đưa tay chỉ: “Em muốn cái này, cái này, cái này.”
Cô chỉ mười cái.
Quý Nhượng nói: “Ông chủ, lại cho mười viên đạn.”
Ông chủ suýt nữa quỳ xuống.
Nhưng khách muốn chơi, bạn không thể không cho chơi. Ông chủ thầm nhủ nói không chừng là anh may mắn nên bắn trúng, lát nữa sẽ không may mắn bắn trung bia nữa, nên lại đựng mười viên cho anh.
Sau đó nhìn thấy chàng trai bắn từng phát một, mỗi phát đều trúng hồng tâm.
Lúc bắn đến phát thứ năm, ông chủ cuối cùng không nhịn được nữa, đau khổ khóc lóc: “Vị tiểu ca này, xin cậu cho tôi một con đường sống đi! Tôi không lấy tiền của cậu, hoa hướng dương cũng tặng cậu được không?”
Quý Nhượng nhàn nhạt nhìn ông hai cái: “Không phải vừa rồi ông nói tôi không được sao?”
Ông chủ: “Được được được! Cậu thật sự là quá được luôn! Thật sự là tay súng thần bách phát bách trúng!”
Thích Ánh phì cười, cô ôm hoa hướng dương kéo kéo góc áo của Quý Nhượng: “Em không cần đâu, cái này là được rồi.”
Quý Nhượng lúc này mới buông súng xuống, trả tiền của một viên đạn trước đó, kéo cô rời đi. Ngón tay anh có hơi cứng đờ, nhưng so với tưởng tượng của anh đỡ hơn rất nhiều.
Ít nhất, tay vẫn còn cảm giác.
Tuy trong lòng vẫn có chút khó chịu nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ như thế, anh cảm thấy rất đáng.
Trong lúc vẫn còn đang đắm chìm cảm xúc của mình, anh lại nghe thấy giọng mềm mại của Thích Ánh hỏi: “Chúng ta đi chơi cái kia được không?”
Chơi chơi chơi, tiểu bảo bối muốn chơi gì đều được cả.
Anh đưa mắt nhìn sang – ngôi nhà ma.
... Xem ra anh quá khoan dung cô rồi.
Thích Ánh biết nhìn sắc mặt, cô mím môi, thở dài nói: “Thôi, nếu anh sợ, không chơi cũng không sao cả.”
Quý Nhượng: “???”
Cô gái nhỏ, đừng cho rằng anh không nghe ra em đang khích tướng anh.
Quý Nhượng vừa tức vừa buồn cười, xoa đầu cô: “Vẫn thật sự cho rằng ông đây sợ à, đi!”
Anh dắt cô đến đó.
Anh mặt không cảm xúc đi đằng trước, lúc nhân viên giả ma nhảy ra hù, anh mím môi đến cả mắt cũng không nhìn một cái. Càng sợ càng bình tĩnh, càng bình tĩnh sắc mặt càng lạnh, lúc không cười gương mặt anh vốn hơi hung dữ, giờ đây càng là cả người sát khí.
‘Ma’ đều không dám dọa anh, chỉ đành dọa cô gái nhỏ sau lưng anh, nào ngờ cô ấy còn vẫy tay chào ‘ma’.
‘Ma’ cảm thấy không có cảm giác thành tựu.
Cho đến khi đi ra ngoài lối ra, nhìn thấy bầu trời, đại ca cả người cứng đờ mới không dấu vết thở phào một hơi.
Thích Ánh ngược lại rất vui vẻ, mềm mềm nói: “Chơi vui quá đi.”
Quý Nhượng nhìn cô hai cái, cảm thấy nội tâm nặng nề quá.
Đúng rồi, em cảm thấy chơi vui quá, ma nữ mặc áo trắng đưa tay muốn dọa em, em còn chạy đến đập tay với người ta.