Tiểu Trúc Yêu

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn đưa tay, tháo dây cột tóc của Trúc yêu xuống, thắt ở trên cổ tay hai người.

Trúc yêu hơi ngửa đầu: “Ta… Ân… Ta…”

Đạo trưởng nói: “Dùng dây đỏ buộc hai người, xong lễ rồi.”

Trúc yêu sốt sắng khó giải thích được mà nháy mắt mấy cái: “Tạ…ân… Tạ Kiếm Nhai… Ngươi rốt cuộc là mất trí nhớ thật hay là giả vờ mất trí nhớ. Ngươi… Ân…”

Đạo trưởng nói: “Ta nhớ tới chuyện lúc trước.” Ngón tay thon dài ấm áp của hắn chậm rãi phất qua lưng Trúc yêu, chậm rãi cởi bộ quần áo đỏ thẫm kia ra:”Mà ta biết, ta muốn ngươi, và ngươi cũng không định từ chối ta.”

Trúc yêu nhẹ nhàng giãy dụa kháng nghị: “Ta không có…”

Đạo trưởng nói: “Ta biết.”

Hắn nhẹ nhàng phủ người lên, như sợ đè nặng Trúc yêu vậy, chống đỡ thân thể rồi chậm rãi rơi xuống từng nụ hôn, lẩm bẩm: “Ngươi tên là gì?”

Trúc yêu tức giận: “Ngay cả tên ta là gì ngươi cũng không biết, liền muốn cùng ta làm chuyện như vậy?”

Đạo trưởng nói: “Không muốn nói thì thôi, ngược lại ngươi là người của ta.”

Nụ hôn rất ôn nhu, ôm ấp cũng rất ôn nhu.

Trúc yêu có chút hoảng hốt. Y không nhịn được nghĩ đến lần gặp mặt cuối cùng của mình và Đạo trưởng. Tên Đạo sĩ thô bạo kia vì cứu y, không để ý y kịch liệt phản đối, liền mạnh mẽ muốn y ở ngay trên bãi cỏ ngoài cửa.

Thật sự là tên Đạo sĩ làm người ta ghét, kê lớn như vậy…

Trúc yêu nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ta gọi Thẩm Thanh Diễn.”

Đạo trưởng nói: “Ừm.”

Trúc yêu bất mãn: “Chỉ ừ một tiếng thôi hả?”

Đạo trưởng chen vào giữa hai đùi y, nghiêm trang hỏi: “Ngươi muốn tán gẫu? Vậy thì vừa làm vừa tán gẫu đi.”

Làm cũng làm, tán gẫu cũng tán gẫu. Một đêm ấm áp, ôn lại giấc mộng cũ.

………………………………………..

Ngày thứ hai tỉnh lại, Trúc yêu sảng khoái tinh thần tiên khí dồi dào, cơ hồ muốn cưỡi mây đạp gió đi lên Thiên Cung chơi một chuyến.

Đám nhóc con mới vừa hóa thành hình người kia tự nhiên phát cuồng vây y lại, bi bô hô hào: “Cha, thổi sáo, thổi sáo.”

Trúc yêu còn có chút hoảng hốt.

Đám nhãi con này… Đều là con của y???

Nhưng vì sao y lại sinh ra một đám gấu trúc chứ???

Đạo trưởng cầm một cái giỏ lớn ngồi ở bờ nước, đem nhóm bánh bao thứ hai vừa ra đời ra lần lượt tắm rửa cho từng con.

Trúc yêu thổi ống sáo, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Đạo trưởng bên dòng suối.

Đạo trưởng này, tính khí thật sự cực kỳ tốt.

Thật hiền lành thật săn sóc, cả động tác trên giường cũng không nhanh không chậm, để cho Trúc yêu có thời gian lấy hơi, thoải mái thư thả hưởng thụ chuyện đó.

Trúc yêu nhìn một chút liền thất thần.

Lẽ nào tên Đạo trưởng bước ra từ trong hoa này, thật sự không phải là Tạ Kiếm Nhai?

Buổi tối, nguyên thần Trúc yêu bay lên Cửu Trọng Thiên, tìm Hoa thần dò hỏi chuyện của đóa hoa kia.

Hoa thần đang uống say khướt một bên Dao Trì, mơ hồ không rõ ném giấy bút cho Trúc yêu, trong men say mông lung lầm bầm: “Ngươi nói như vậy, ta làm sao nghe hiểu được là cái gì, ngươi vẽ ra cho ta xem.”

Trúc yêu vẽ bộ dáng đóa hoa kia, đỡ Hoa thần mê man dậy: “Chính là cái này, Hoa Quân, Hoa Quân?”

Hoa thần vừa ngã đầu vào trong lồng ngực của y, ngủ say như chết.

Trúc yêu không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là để lại một phong thư, trước bình minh vội vã trở về trong thể xác ở núi Lịch Nhi.

Y mới vừa mở mắt ra, liền thấy Đạo trưởng đang nghiêm trang đứng ở bên cạnh nhìn mình.

Trúc yêu sợ hết hồn.

Đạo trưởng bình tĩnh nói: “Vừa nãy nguyên thần của ngươi xuất khiếu.”

Trúc yêu khó giải thích được mà chột dạ: “Ta muốn xuống núi nhìn, không được sao?”

Đạo trưởng nói: “Ngươi lại ngại ở trong núi buồn bực?”

Trúc yêu không chú ý tới chữ “Lại” hết sức quỷ dị kia, nhìn mấy đứa nhỏ xếp thành hai hàng ngủ ở trên giường thật đáng yêu, chợt nhớ tới lần đầu tiên y xuống núi, liền bị Đạo trưởng nhập ma bắt lại làm một trận ở trong sơn động.

Đám nhóc con nhỏ hơn một chút kia… Chính là mang thai vào lúc đó đi.

Trúc yêu nói: “Mấy đứa nhỏ này luôn luôn lớn lên trong núi Lịch Nhi, ta vẫn hay sợ chúng nó cảm thấy không được vui.”

Đạo trưởng nói: “Ngươi muốn xuống núi, chúng ta liền xuống núi ở.”

Trúc yêu ngơ ngác, giơ tay xoa lông mày Đạo trưởng.

Mặt Đạo trưởng càng hơi ửng đỏ, cố ý cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Trúc yêu cười khổ: “Tính khí ngươi tốt như vậy, nhất định không phải là Tạ Kiếm Nhai.”

Khóe miệng Đạo trưởng run rẩy một chút, không có phản bác, chỉ nói: “Ngủ thêm một hồi đi, nguyên thần của ngươi không về một đêm, thể xác cần thời gian dung hợp.”

Trúc yêu quả thật có chút buồn ngủ, nhưng y không chịu ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trời đã lập tức muốn sáng, nhóm lớn muốn ăn cây trúc, còn nhóm nhỏ kia muốn uống nước suối trên núi…”

Đạo trưởng nói: “Ta đi.”

Lúc này Trúc yêu mới yên lòng, ôm chăn ngủ say.

Đến khi y tỉnh lại, mấy đứa nhỏ đều được ăn no, gian nhà cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Màn lụa đỏ đêm đó phất phới ngoài cửa sổ, Đạo trưởng ngồi dưới tàng cây gọt kiếm gỗ cho mấy đứa nhóc.

Trúc yêu khoác áo xuống giường, đứng ở trong gió kinh ngạc nhìn hình ảnh này.

Cái tên Đạo sĩ không rõ lai lịch kia, tại sao có thể khiến cho y vui vẻ đến mức hồn vía lên mây như vậy.

Đạo trưởng tỉa xong kiếm gỗ đưa cho một đứa, ngẩng đầu nói với Trúc yêu: “Ta chọn được mấy tòa nhà ở dưới chân núi, ngươi xem một chút rồi tìm một căn mình thích đi.”

Trúc yêu mờ mịt chớp mắt. Y chỉ mới ngủ hai canh giờ mà thôi, Đạo trưởng đã chọn xong nhà để ở sau khi xuống núi?

Ôn nhu, săn sóc, dễ tính, làm việc chu toàn, tất cả đều thuận theo tâm ý của y.

Cùng với tên Đại sĩ ngang ngược muốn đi là đi kia không giống nhau một chút nào.

Nhưng trong lòng Trúc yêu lại nhịn không được mà có chút thất vọng.

Nếu như cái tên Đạo sĩ chán ghét kia ở đây, nhất định sẽ nói mà không có biểu cảm gì: “Không cho đi, cứ ngốc ở trên núi đi.”

Đạo trưởng huy tụ. Mấy tòa nhà với hình dáng phân biệt hiện ra trong hư không, để Trúc yêu có thể xem rõ, chọn cho tốt.

Một chỗ là sơn trang ngoài thành, lớn vô cùng, còn có hồ nước với hòn non bộ tinh xảo.

Một chỗ là hào trạch trong thành ngay mặt tiền đường phố, nhà cao cửa rộng, náo nhiệt trong yên tĩnh, cũng vô cùng tự tại.

Một chỗ cuối cùng là một tòa viện ngói xanh cách phố xá sầm uất ba con phố, là kiểu viện tam tiến tam xuất*, mộc mạc thanh thuần, lại rộng rãi thoải mái.

(* Kiểu nhà thời xưa. Có ba sân: sân lớn trung tâm và hai sân nhỏ trước sau, từ ngoài vào có một cổng vào sân nhỏ, từ sân nhỏ có hai cổng vào sân lớn, Tương tự từ sân lớn có hai cổng ra sân nhỏ phía sau và qua một cổng để bước ra ngoài phố. – Baidu)

Trúc yêu nhìn trúng nơi cuối cùng kia, lại vẫn cứ cảm thấy đi cùng một người tương đối xa lạ đến ở trong một nơi xa lạ vô cùng không dễ chịu. Y cố ý nhìn quanh một vòng, ống sáo hóa thành quạt xếp gõ nhẹ lòng bàn tay, nói: “Hai chúng ta là nam nhân, mang theo nhiều đứa nhỏ như vậy, bị người nhìn thấy khó giải thích.”

Đạo trưởng nhíu mày: “Ý của ngươi thế nào?”

Trúc yêu ho nhẹ một tiếng: “Tốt nhất… Tốt nhất là một nam một nữ… Có dáng phu thê…”

Đạo trưởng giơ tay làm ra một tư thế thi pháp.

Trúc yêu sợ đến mức nhảy một cái về phía sau, không lẽ cái tên Đạo sĩ ngang ngược không biết lý lẽ này muốn biến y thành nữ nhân.

Không nghĩ tới Đạo trưởng chỉ liếc mắt nhìn y, tự mình biến hóa thành một nữ tử dáng người cao gầy dung mạo tú lệ, nhàn nhạt hỏi: “Như vậy được không?”

Trúc yêu đỡ cằm, một hồi lâu mới tỉnh lại: “Tốt… Rất tốt…”

…………………………………………….

Một Thẩm thiếu gia từ nơi khác tới, mang theo thê nhi nô bộc của mình, cả đoàn người ồ ạt tiến vào một toà nhà lớn trong thành Diên Châu.

Tất cả người hầu của Thẩm thiếu gia đều mặc một thân thanh y xanh ngọc, gặp người liền cười ôn nhu lễ độ. Láng giềng phụ cận lập tức có đồn đại, nói Thẩm thiếu gia thật ra là hoàng tử Vương gia, người hầu huấn luyện nghiêm chỉnh như thế, còn không phải chính là đi ra từ trong cung sao?

Sau khi Trúc yêu nghe lời đồn đại liền vỗ bàn cười to. Vừa không chú ý, hai người hầu phía sau liền biến trở về nguyên hình, hai phiến lá trúc xanh tươi phất phơ rơi xuống đất.

Đạo trưởng biến hai người hầu kia ra lại, khuôn mặt lãnh đạm pha trà cho Trúc yêu: “Nếu ngươi không thể khống chế pháp lực của bản thân được tốt, cũng không cần đồng thời điều khiển nhiều tôi tớ như vậy.”

Trúc yêu nói: “Ta chỉ là dùng pháp lực bảo trì hình người cho bọn họ mà thôi, đợi đến khi ta dùng tiên khí nuôi bọn họ tới ba, năm tháng, sẽ không còn tự mình hao tâm tốn sức nữa.”

Đạo trưởng nhìn nô bộc thanh y đang cùng bọn nhỏ chơi trốn tìm trong sân, nhìn lại yêu tiên ngàn năm đang hưng phấn đầy mặt trước mặt một chút, trong lúc nhất thời cảm thấy đau đầu.

Ban đêm, Trúc yêu liền nhớ tới lai lịch Đạo trưởng, cầm một bức tranh hoa thứ hai còn mới đi lên trời tìm Hoa thần.

Lần này Hoa thần thẳng thắn không ở nhà, tiểu đồng chi tử* ở trong phủ nói: “Hoa Quân hạ phàm, nói là đi tới núi Thanh Nguyệt tìm cố nhân đòi nợ, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.”

(*Là hoa chi tử hay còn gọi là hoa dành dành tu luyện thành người rồi làm tiểu đồng cho Hoa quân)

Hiện tại Trúc yêu rất không có thiện cảm với núi Thanh Nguyệt, nhưng Hoa thần là một tên có tính lang thang, nếu lần này tìm không ra hắn, lần sau không biết đã chạy đến trong góc nào tìm thú vui nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trúc yêu vẫn chọn đi tới núi Thanh Nguyệt.

Trong tiểu viện phía sau núi Thanh Nguyệt, vắng vẻ, chỉ có một bàn với hai băng ghế, một bình nước trà xanh vơi phân nửa.

Hoa thần thật sự đến đòi khoản nợ: “Hạt Tễ liên ta cho ngươi đâu rồi?”

Sư phụ mỉm cười: “Đó không phải là lễ vật Hoa Quân đưa ta sao, tặng quà như nước đã đổ ra, nào có đạo lý đòi lại?”

Hoa thần vỗ bàn đứng dậy, gào thét: “Đó là ta đưa cho ngươi để bảo mệnh, ngươi cái tên đạo sĩ vô liêm sỉ!”

Sư phụ chậm rãi ung dung châm trà, tự tay dâng lên đưa tới tay Hoa thần: “Hoa Quân chớ nổi giận.”

Hoa thần phiền muộn.

Tễ liên là loại hoa tái tạo thân thể tốt nhất, tự tay hắn nuôi tám trăm năm mới có được một khỏa hạt giống sống sót, liền nhanh chóng phái người đưa đến núi Thanh Nguyệt, ngàn lần căn dặn vạn lần khuyên bảo quý giá cỡ nào.

Nhưng cái tên đạo sĩ vô liêm sỉ này, qua tay liền dùng để cứu đồ đệ mình.

Hoa thần buồn buồn nói: “Ta cũng không có hạt Tễ liên thứ hai cho ngươi.”

Sư phụ nói: “Không sao, nếu như Hoa Quân chịu ở lại núi Thanh Nguyệt nửa ngày, với bần đạo mà nói, đã vượt qua vô số linh đan diệu dược.”

Một luồng tiên khí ôn nhu thanh nhã phất qua mặt, sư phụ nhíu mày: “Khách quý đến.”

Hoa thần nói: “Hắn tới tìm ta.”

Trúc yêu khoác lên thanh y ngọc quan nhẹ nhàng đi đến, mỉm cười chắp tay: “Chưởng môn, Hoa Quân, làm phiền.”

Sư phụ hòa khí nhấc tay áo: “Thỉnh.”

Trúc yêu nhìn hai người kia, bỗng nhiên có chút lúng túng kì lạ.

Y không biết chưởng môn núi Thanh Nguyệt và Hoa thần cư nhiên quen thân như vậy. Lúc này cả ba người ở cùng nhau lại làm cho y có loại cảm giác toàn thân phát sáng đến khó chịu.

Sư phụ nói: “Ta đoán, ngươi đến là vì chuyện của Tễ liên.”

Trúc yêu nói: “Ta còn không biết đóa hoa kia gọi là Tễ liên.”

Sư phụ nói: “Tễ liên là một loại cây kỳ trân Hoa Quân tự tay nuôi thành, chỉ kết hai hạt giống, một hạt trồng ở một bên Dao Trì, một hạt khác cho ta. Hoa này có thể tái tạo thân thể, chữa trị hồn phách, chỉ cần một tia tinh nguyên cũng có thể sống lại.”

Trúc yêu lẩm bẩm: “Cho nên… Người kia thật sự là Tạ Kiếm Nhai?”

Hoa thần ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ còn có thể không phải sao?”

Lúc này Trúc yêu mới chợt hiểu ra, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Người sống lại, có khả năng mất trí nhớ không?”

Hoa thần buông tay: “Không có công năng thần kỳ đó.”

Trúc yêu cắn nát răng: “Quấy rầy, cáo từ.”

Cái tên Đạo sĩ hỗn trướng kia, lại giả bộ mất trí nhớ lừa mình!!!

Sư phụ gọi y: “Ngươi không hiếu kỳ chuyện khác sao?”

Nhưng Trúc yêu đã cưỡi mây bay lên, bay lên đến chín tầng mây, không nghe thấy thanh âm của sư phụ.

Sư phụ thấy buồn cười: “Đã sinh hai ổ gấu trúc con rồi, tại sao cây trúc nhỏ này cũng không quan tâm đến thân thế của Kiếm Nhai một chút nào vậy.”

Hoa thần nhún vai: “Đại khái là đi theo đồ đệ ngốc của ngươi đến mức ngốc thành một chỗ rồi.” Hắn đứng dậy muốn đi.

Sư phụ lưu hắn: “Hoa Quân, vội vã như vậy?”

Khuôn viện dạng tam tiến tam suất