Tiểu Vương Phi chỉnh Vương Gia Bá Đạo

Chương V: Thắng không nổi tình cảnh này

Một tuần trôi qua kể từ ngày nàng hùng hổ với người nhà Lý Phủ, mặc dù nàng ở viện trong nhưng nàng vẫn thấy được không khí nặng nề bao quanh khắp phủ, thật là nàng không thoải mái. Không lẽ họ đã nhận sai. Hừ nhận hay không kệ họ không phải việc của mình. Mọi thứ đều thay đổi một cách lạ thường, từ Lý Tướng quân tới Lý Mẫn Phong, Lý Ngư, Lý Nguyệt rồi Lý Phu nhân, ai nhìn thấy nàng mặt cũng cúi gằm, lặng lẽ rời đi, trầm mặc mang vẻ hổ thẹn. Nàng ngoái nói không quan tâm nhưng trong lòng vẫn mong họ sau lời nói ấy, không có mấy tổn thương, dù gì cũng là người nhà, hôm đó quả thật nàng đã nặng lời. Chưa kịp xử lí tình trạng căng thẳng trong nhà. Lý Thừa Ngân, Lý Mẫn Phòng, Lý Nghị phong rồi cả Lý ngư Lý Nguyệt đều được triệu đi tới Nam Cương tham gia chiến sự với Tây Khâu. Trước khi đi họ không nói gì với nàng, chỉ mặt trầm mặc rời đi, tinh thần rất suy sụp. Tiểu Lan cứ cảm thấy tưng tức sao ấy, đi đánh giặc thì phải có sĩ khí, sĩ khí bay hết rồi thì còn đánh giặc cái gì, chỉ có mà đi nộp mạng. Hừ cái nhà này phải chịu ta một ơn. Bọn họ đã rời đi được hai ngày, Tiểu Lan vì chưa chuẩn bị lên không thể khởi hành cùng lúc. Nhưng không sao chỉ cần nàng đem khẩu pháo đại trùy này tới kịp lúc thì mọi thứ đều không có vấn đề, nhưng mà để mang dk khẩu pháo này đi cần tốn rát nhiều tiền mà nàng thì dùng hết vào chế pháo rồi, giờ một xu dính túi cũng không có, đành mặt dày đến mượn Tưởng Nguyệt Liên.

Bước vào phòng, một màu u ám xuất hiện, tinh thần nàng ta rất suy sup, một phần là do lời nói của nàng một phần là lo lắng cho gia đình ngoài sa trường. Bình thường nàng ta sẽ không lo,, nhưng ai ai tinh thần cũng suy sụp đi đánh giặc chỉ có con đường chết, Tiểu Lan tức tối, đúng là nữ nhân vô dụng mà, ngồi đấy buồn lo cái gì không bằng nghĩ cách giúp họ đi. Nàng đến bên bàn đập mạnh một cái : " Đưa ta 500 lượng bạc, ta sẽ đem họ về an toàn. Ngươi cũng bớt suy sụp đi, lời nói hôm đó ta nói ra để ngươi cảnh tình mà thay đổi, không phải là ngồi hối hận cầu trời đất như bây giờ."

Bị lời nói đanh thép của tiểu Lan cảnh tình, Tưởng Nguyệt Liên mới nhận ra cứ ngồi như vậy quả là vô dụng, không chuộc được lỗi mà còn vô dụng, nàng gật đầu : " được, cảm tạ người, 500 lượng, lát nữa ta sẽ cho người đưa cho người. Ta sẽ thay đổi từ bây giờ."

Thấy có hiệu quả Tiểu Lan xoay người, tay vẫy vẫy, Tiêu soái rời đi.