Yến Việt bị cô nhìn mất tự nhiên. Hắn buông thư trong tay, nhìn về phía Chung Tình. Một ánh mắt khiến hắn ngây người. Thời điểm lúc trước đa số hắn đều thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mẫu Đơn tỷ tỷ hoặc là vẻ mặt nhàn nhàn tươi cười. Nói chung khí chất cả người đoan trang hoa mỹ, giống như hoa mẫu đơn vẽ trên đá. Nhưng giờ phút này, gương mặt của cô mang theo rặng mây hồng, ánh mắt mang theo xấu hổ, cả người đều sinh động lên. Yến Việt nhìn ngẩn ngơ, hắn ngơ ngác nhìn cảnh đẹp không có khả năng nhìn được, trên mặt cũng đỏ lên. Hắn " bốp" khép lại sách trong tay, đứng dậy vội vàng nói một câu: " Đệ mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi trước." Chung Tình??? Cô nhìn Yến Việt bình thường rất nghiêm khắc giữa việc học và nghỉ ngơi, bình thường chỉ nghỉ ngơi 30 phút sau bữa ăn, hôm nay sao lại khách thường như vậy? Cô nghi ngờ hỏi hệ thống: " Có phải nhiệm vụ học học tập ta giao cho hắn quá nặng nề?" Ánh sáng hệ thống lấp lãnh khẳng định nói: " Ký chủ mời không cần nghi ngờ uy quyền của hệ thống. Tư liệu tôi sửa sang ra, tuyệt đối là tinh hoa thời gian mấy nghìn năm, trải qua khoa học kiểm chứng nhiều lần. Dựa theo phươngpháp học tập này không có khả năng......" Chung Tình im lặng. Hệ thống bình thường rất cao lãnh, nhưng một khi nhắc tới vấn đề năng lực, nó liền xù lông. Đương nhiên xù lông này là biệt hiệu Chung Tình hình dung cho hệ thống. Dù sao với giả thiết hệ thống bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể nói liên mồm giải thích, cuối cùng khiến Chung Tình không thể không xin lỗi nó, tỏ vẻ là do cô sai. Bên kia. Yến Việt chạy vào trong hậu viện, dùng tay hất nước lạnh vào mặt, mới khiến nhiệt độ giảm xuống. Tim hắn đập nhanh, đầu óc tràn đầy nụ cười Mẫu Đơn tỷ tỷ. Lúc này Yến Việt không biết ý nghĩ của việc này, bản năng mà sợ hãi, thậm chí kháng cự cảm giác này. Chẳng qua đây là ngày cuối cùng Yến Việt ở trong tiểu viện này. Sáng sớm ngày thứ hai, một đôi cung nhân quần áo chỉnh tề, mang theo y phục cùng dụng cụ hương liệu, mêng mông vào lãnh cung lâu năm không người thăm hỏi. Yến Việt nhìn cung nhân hiền lành nịnh nọt cười, trong lòng kỳ dị không có nửa phần cảm giác. Sắc mặt hắn như thường, cũng không như mọi người tưởng tượng, co rúm, hoảng sợ, nhưng khiến Vương Phúc âm thầm quan sát ngạc nhiên không ngừng. Yến Việt chỉ quay đầu nhìn thoáng qua chậu hoa mẫu đơn đặt bên cửa sổ, cây mẫu đơn cành lá xum xuê không nở hoa, không hề động đậy không khiến người ta chú ý. Thời điểm có người, Mẫu Đơn tỷ tỷ trở về bản thể của cô. Không thể không thừa nhận người đẹp về lụa, nguyên bản Yến Việt mặc y phục rách rưới cảm thấy buồn cười, nhưng khi mặc y phục bằng gấm, đeo đai ngọc tượng trưng hoàng tử, khí chất cả người thay đổi. Tuy rằng chỉ là đứa bé 10 tuổi, nói gì gì uy nghiêm trời cho thật buồn cười, nhưng ánh mắt Vương Phúc nhìn, thật sự thấy được Bệ hạ lúc còn nhỏ. Có lẽ một số người trời sinh hậu duệ quý tộc, mặc dù hoàn cảnh gian nan, cũng không làm biến mất khí chất trời sinh đi?