Tìm Thấy Bắc

Chương 17: Phiên ngoại 31 – 35

31.

Ngày 1 tháng 1, vốn là một ngày thích hợp để ngủ một giấc đến trưa. Chính là buổi trưa dì nhỏ mời khách, đại gia đình ăn cơm cùng nhau.

Từ lúc chín giờ Trần Trác đã bắt đầu gọi Ký Tiểu Bắc rời giường, Ký Tiểu Bắc ở trong phòng điều hòa ngủ đến mặt đỏ bừng, giống như là heo peppa.

Trần Trác gọi cậu cậu giả bộ ngủ không để ý đến, cuối cùng Trần Trác nằm bên cạnh dỗ cậu dỗ đến mệt mỏi, ôm Ký Tiểu Bắc ngủ bù, lúc thức dậy, nhìn đồng hồ, mười một giờ.

Ký Tiểu Bắc còn chưa chịu dậy, Trần Trác một tay xách cậu vào toilet, hầu hạ cậu đánh răng rửa mặt, Ký Tiểu Bắc mắt cũng lười mở. Thân thể của cậu là tỉnh, nhưng linh hồn còn đang ngủ, mặc kệ Trần Trác giúp cậu mặc quần áo xỏ tất mang giày.

Trần Trác khóa cửa, nhìn Ký Tiểu Bắc một cái liền biết rõ cậu đang nghĩ cái gì.

Trần Trác: Cõng?

Ký Tiểu Bắc: Cõng!

Sau đó vô cùng tự giác leo lên người hắn giống như gấu koala.

Trần Trác: Đây là bé heo nhà ai a, ngày đầu năm mới sao lại lười như vậy?

Ký Tiểu Bắc: Hung thủ vậy mà dám nói ra những lời này với người bị hại, hừ.

Trần Trác: Em bị hại chỗ nào?

Ký Tiểu Bắc: Mông!

Trần Trác: Ở đâu? Chỗ này?

Ký Tiểu Bắc: Anh phiền chết được! Không được đụng em!

Trần Trác: Vậy em xuống dưới.

Ký Tiểu Bắc: Ài, ông chủ Trần Trác khốn kiếp khốn kiếp, hãm hại lừa gạt hãm hại lừa gạt. Lôi kéo người ta làm cả năm, ngày hôm sau liền trở mặt không nhận người.

Trần Trác bắt chước giọng điệu của cậu: Ngày hôm qua ở trên giường em cũng không nói như vậy, “Trần Trác anh không cần ra ngoài, như vậy đến 0h chúng ta liền làm một năm rồi!”

Ký Tiểu Bắc thẹn quá thành giận: Mới không phải em nói!

Trần Trác: Ồ, đó là Ký Tiểu Nam Ký Tiểu Đông Ký Tiểu Tây nói.

Hai người cọ tới cọ lui từ trên lầu đi xuống, Trần Trác mở ra cửa chống trộm ở dưới lầu mới phát hiện dì nhỏ đang đứng bên ngoài.

Mặt già Trần Trác đỏ lên: …Dì nhỏ năm mới vui vẻ, cháu cho rằng dì đang chờ bên kia.

Ký Tiểu Bắc sợ tới mức nhảy xuống khỏi người Trần Trác: Dì nhỏ năm mới tốt lành!

Dì nhỏ xấu hổ cười ha ha: Dì tốt hay không thì không biết, dì thấy hai đưa là rất tốt a.

Vì vậy Ký Tiểu Bắc xoắn xuýt cả ngày, rốt cuộc dì nhỏ bắt đầu nghe được từ câu nào a?

32.

Ký Tiểu Bắc làm một giấc mộng, trong mộng có một Ký Tiểu Nam, một Ký Tiểu Đông, một Ký Tiểu Tây, nhưng chỉ có một Trần Trác.

Ký Tiểu Bắc cầm sách đi tìm Trần Trác, bảo Trần Trác đọc sách cho cậu nghe, đây là ước hẹn mỗi ngày của bọn họ, tắm xong cùng nhau đọc sách.

Trần Trác: Nhưng tối nay anh đã đồng ý xem phim cùng với Nam Nam, em cũng lại đây xem sao?

Ký Tiểu Bắc lắc đầu: Em không muốn.

Ngày hôm sau bên ngoài hạ tuyết, cậu muốn xuống dưới lầu nặn người tuyết, hấp tấp đi tìm Trần Trác.

Trần Trác: Cả ngày hôm nay đều là thời gian của tiểu Tây a, ngày mai lại cùng em có được không?

Ký Tiểu Bắc: Nhưng mà, nhưng mà ngày mai tuyết liền tan a…

Buổi tối Ký Tiểu Bắc nằm một mình trên giường, nghĩ Trần Trác đang ở bên cạnh Ký Tiểu Đông, cậu liền lăn qua lăn lại không ngủ được. Cậu lén lút đứng dậy, quyết định qua bên cạnh cướp Trần Trác về.

Trần Trác bên này vốn đang ngủ ngon giấc, bị một trận khóc như mưa tay đấm chân đá của Ký Tiểu Bắc đánh tỉnh.

Hắn nửa tỉnh nửa mơ sờ sờ cái đầu lông xù của Ký Tiểu Bắc: Gặp ác mộng?

Ký Tiểu Bắc dụi mắt cả buổi, sau đó mới không quá chắc chắn mà hừ hừ một tiếng: Đều tại anh.

Trần Trác ôm cậu vào ngực: Trách anh cái gì a?

Ký Tiểu Bắc lại cho hắn một đấm: Tại anh ban ngày nói cái gì Ký Tiểu Đông Nam Tây Bắc đó!

Trần Trác: Em mơ thấy bốn người các em ngồi một vòng đánh mạt chược?

Ký Tiểu Bắc: …Em mơ thấy bọn họ đều đến giành anh với em.

Trần Trác: Mộng đẹp như vậy ngày nào đó cũng cho anh làm một giấc a.

Ký Tiểu Bắc nổi giận: Anh còn nói! Anh đều không thích chơi với em, anh không đọc sách cho em, không nặn người tuyết với em, còn xem phim với người khác, ôm người khác ngủ!

Trần Trác uất ức: Này sao có thể a, anh chỉ có một đại bảo bối là em, khẳng định chỉ đau một mình em.

Ký Tiểu Bắc: Hừ.

Trần Trác: Ngoan, tối mai bồi thường em bốn lần.

Ký Tiểu Bắc: Em đây tha thứ cho anh, gạt người là… hả? Anh mới nói cái gì?

33.

Sau tôm khô, mẹ Trần lại gửi cho một thùng cua tươi. Lúc chuyển phát nhanh đưa tới cửa Ký Tiểu Bắc hoảng sợ, nghe thấy trong thùng có tiếng rột rột rột.

Cậu gọi điện cho Trần Trác: Có thùng hàng chuyển phát nhanh rất kỳ quái!

Trần Trác nhớ tới mẹ hắn nói gửi đồ cho bọn họ: Hẳn là cua, em đặt đó đừng động vào, lát nữa tan tầm về anh làm.

Ký Tiểu Bắc gật đầu nói được, cúp điện thoại xong nghĩ một chút, vẫn là mở thùng, cắt dây, xả nước, đặt cua vào bồn, làm xong những thứ này cậu liền trở về phòng.

Chờ đến hơn năm giờ, cậu đi ngang qua phòng bếp, nghe thấy tiếng cua bò rột rột ra ra vào vào. Cậu bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, sờ sờ vỏ cua đếm một chút, 1 2 3 4 5 6 7…. Cậu nhớ rõ ràng có 8 con a? Ký Tiểu Bắc cho là mình đếm sai rồi, lại đếm một lần, vẫn là 7 con, có một con bò ra ngoài sao?

Nửa tiếng sau cậu đều ở trong phòng bếp tìm con cua vượt ngục kia. Trần Trác về đến nhà liền thấy cậu ngồi xổm dưới đất, tay cầm một con cua lớn.

Trần Trác: …Đây là làm gì vây?

Ký Tiểu Bắc: Em bị cua kẹp!

Trần Trác: Vậy xong đời, em bị trúng độc cua rồi.

Ký Tiểu Bắc: Hả? Độc cua gì?

Trần Trác nghiêm túc nói: Ngày mai tỉnh lại bốn ngón tay em sẽ dính vào nhau, cùng ngón cái biến thành một cái kìm lớn, hơn nữa về sau chỉ có thể đi ngang.

Ký Tiểu Bắc thả cua vượt ngục vào trong bồn: …Anh thật là trẻ con.

Vì một vết thương nhỏ 1cm, đêm nay Ký Tiểu Bắc không cần động tay, Trần Trác bóc cua cho cậu, thịt cua trực tiếp đưa đến bên miệng.

Ký Tiểu Bắc sung sướng: Em cảm thấy lần này bị kẹp rất đáng! Tiểu Trần ngày mai lại tiếp tục nha!

Trần Trác nhét thịt cua vào miệng cậu: Ồ, độc cua phát tác rồi? Hiện tại bắt đầu đi ngang?

34.

Ăn cơm tối xong Ký Tiểu Bắc trịnh trọng tuyên bố, tối hôm nay không đọc sách, muốn xem phim, xem 《 Ju-on 》. Trần Trác một bên rửa chén một bên giả như nghe không hiểu.

Ký Tiểu Bắc xoay quanh hắn, cuối cùng thở dài: Ài, vậy thôi, ngày mai em tìm tỷ tỷ xem cùng em.

Tỷ tỷ chính là vị tỷ tỷ “đặc biệt thích” ở rạp chiếu phim kia, Trần Trác lập tức có loại cảm giác chuông cảnh cáo reo vang: Hiện tại em còn biết dùng phép khích tướng?

Ký Tiểu Bắc cười hắc hắc: Vậy có xem hay không!

Trần Trác nghẹn ra một chữ: …Xem.

Trần Trác lề mà lề mề rửa xong chén, Ký Tiểu Bắc đã tìm xong phim ở trên máy tính, kéo hắn ngồi xuống sô pha, vẻ mặt mong đợi nói: Bắt đầu thôi!

Trần Trác vụng trộm cầm di động tới, bắt đầu nói về nội dung cốt truyện.

Ký Tiểu Bắc nghe trong chốc lát: Không đúng, cái này là giới thiệu vắn tắt nội dung cốt truyện ở trên mạng!

Trần Trác đổi trang web, bắt đầu đọc.

Ký Tiểu Bắc lập tức phát hiện: Cái này vẫn là tìm trên mạng! Với tư cách người thuyết minh sao anh có thể không có trách nhiệm như vậy!

Trần Trác: …Trang nào trên mạng em cũng xem hết rồi hay sao vậy?

Ký Tiểu Bắc: Được rồi, ngày mai em vẫn là đi tỉm tỷ tỷ xem phim với em thôi.

Trần Trác: Được được được, anh kể cho em.

Thật sự thảm, hắn lớn như vậy rồi vẫn còn chưa xem phim kinh dị lần nào.

Đến chỗ mà cốt truyện khẩn trương, chỉ nghe âm nhạc đã có chút khủng bố. Ký Tiểu Bắc rụt rụt, sợ tới mức tóm tay Trần Trác, không tóm được.

Cậu theo cánh tay Trần Trác sờ lên, sờ đến tay Trần Trác rồi, che ở trên mắt.

Ký Tiểu Bắc: Oa, anh là nhìn qua khe hở ngón tay sao? Trần Trác anh sợ sao?

Trần Trác: …Tổ tông, xem phim kinh dị còn không cho người ta sợ sao!

Ký Tiểu Bắc: Anh đừng sợ nha, em sẽ bảo vệ anh!

Trần Trác: Không có mua bán, liền không có tổn thất. Bảo vệ tốt nhất, chính là chúng ta đừng xem.

Ký Tiểu Bắc: Nhưng vẫn muốn xem.

Trần Trác vô cùng muốn đánh cậu, vào một đêm thứ sáu tốt đẹp này, làm gì không được, muốn ở đây xem phim kinh dị a.

Xem phim xong, Ký Tiểu Bắc thỏa mãn đi ngủ. Trần Trác không ngủ được, mở mắt cho đến hơn nửa đêm, hãi hùng khiếp vía mà ra ngoài đi vệ sinh.

Lúc trở lại giường, Ký Tiểu Bắc lập tức dựa tới, ôm chặt cánh tay hắn, giọng mềm nhũn nói mớ một câu: Trần Trác, em sẽ bảo vệ anh!

35.

Sau khi hai người xem phim kinh dị trọn ba ngày, Ký Tiểu Bắc rốt cuộc có lương tâm phát hiện.

Cậu cùng với kết thúc của bộ phim, giống như nhà lãnh đạo xuống nông thôn an ủi quần chúng cực khổ, cầm hai tay của Trần Trác một cách thâm tình: Đồng chí Trần Trác, vất vả cho anh rồi, tôi cảm thấy phần công tác này khả năng không thích hợp với anh!

Tiếp đó ngày hôm sau Ký Tiểu Bắc liền đi tìm tỷ tỷ siêu thích cùng xem phim kinh dị, Trần Trác nghẹn lời cứng họng, vậy ba ngày này hắn rốt cuộc cầm cự để làm gì a.

Trần Trác nhìn trong mắt, gấp trong lòng, thật mau liền ngồi không yên, có một buổi chiều vừa vặn không phải bận việc, hắn xin nghỉ, quyết định cùng tới xem một chút.

Tiệm bánh ngọt Ký Tiểu Bắc đã đề cập qua, Trần Trác tới từ sớm, tùy tiện chọn một ly nước, một lúc sau quả nhiên nhìn thấy Ký Tiểu Bắc cùng tỷ tỷ siêu thích kia đi vào.

Trần Trác vội cầm tờ báo che mặt, bí mật quan sát cử động của hai người. Tiệm bánh dù sao cũng là nơi công công, hai người không thể nói lớn tiếng với nhau, cho nên ghé sát vào bàn, đầu dựa đặt biệt gần.

Trần Trác ở trong góc nhìn, yên lặng ăn dấm chua…

Qua một tiếng, phục vụ đột nhiên cho hắn một cái bánh ngọt.

Trần Trác: Đem nhầm? Tôi không gọi món này.

Phục vụ: Là cô gái bên bàn kia gọi cho ngài.

Thì ra đã bị phát hiện rồi, quá thảm.

Trần Trác nếm thử một miếng: Ừm, này là bánh gì a? Mùi vị đặc biệt ngon.

Phục vụ: Là bánh bông lan chanh* a, cô gái kia nói ngài đặc biệt thích ăn chua, bảo chúng tôi nhất định phải thêm chanh.

(* 柠檬戚风蛋糕 lemon chiffon cake.)

Trần Trác một nĩa đi xuống, chém bánh ngọt thành hai khúc.

Hắn nghĩ chuyện này có chút mất mặt, chuẩn bị chuồn đi, kết quả cô gái kia lớn tiếng gọi hắn lại: Trần Trác! Thật đúng lúc a, anh cũng ở đây!

Ký Tiểu Bắc quay đầu: Trần Trác?

Trần Trác lúng túng hắng giọng một cái.

Ký Tiểu Bắc: Không phải anh đang đi làm sao?

Trần Trác: Cái đó… công ty mất điện, tan tầm sớm

Ký Tiểu Bắc: Vậy sao anh lại ở chỗ này?

Trần Trác: Này… vừa khéo a, vừa khéo.

Cô gái kia làm một cái mặt quỷ về phía hắn: Vậy muốn xem phim cùng không? Vừa vặn đến chỗ cao trào.

Ký Tiểu Bắc đặt biệt săn sóc mà cự tuyệt dùm hắn: Không cần không cần, Trần Trác không dám xem phim kinh dị a!

Trần Trác thầm nghĩ cuộc sống này thật mẹ nó quá khổ, quá khổ.

………………………………………..

Sói: Sau ba mấy chương thì nhận ra một điều, câu cửa miệng của a công là: e cứ để đó, chờ a tan tầm về bla bla, còn e thụ thì chả bao giờ nghe theo cả:)))))