Người xung quanh đi qua đi lại, cũng không biết da mặt anh sao có thể dày như vậy, ngang nhiên như bên cạnh không có người.
Kinh Trập khẽ đẩy anh ra, lông mày cô khẽ chau lại, vẻ mặt xoắn xuýt, sợ đẩy mạnh quá thì khiến anh buồn, cũng sợ không đẩy thì anh sẽ càng quá đáng hơn.
Hình như cô vẫn chưa thể nắm rõ được chừng mực khi hai người yêu nhau.
Có chút thấp thỏm, cũng có chút kỳ lạ.
Không thích ứng được với sự thay đổi này.
Lâm Kiêu chỉ là cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có chút đờ đẫn, dường như sợ giây tiếp theo cô sẽ nuốt lời vậy.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa có cảm giác chân thực, cả người giống như đang treo lơ lửng trên không trung.
Kinh Trập do dự vài giây, nhẹ nhàng cầm cổ tay anh kéo đi: “Đi thôi.”
Cô nói khẽ: “Em sẽ không nói một đàng làm một nẻo đâu.”
Mỗi một chuyện sẽ có vô số kết quả, mỗi một người đi qua cuộc đời sẽ đều có những hướng đi khác nhau.
Mỗi một quyết định, có thể là một bước ngoặt trong tương lai xa sẽ khiến bạn vui mừng hoặc tiếc nuối.
Cô vẫn chưa thực sự hiểu nhiều về tình cảm, nhưng cô mơ hồ biết được, bản thân cô không muốn bỏ lỡ cơ hội xảy ra bước ngoặt chuyển tiếp với anh.
Lâm Kiêu đi đằng sau cô, nhìn góc nghiêng lanh lợi nhưng lãnh đạm của cô, khi thang cuốn sắp lên đến đỉnh, cuối cùng anh cũng không nhịn được mỉm cười, sau đó khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, nhích lên một chút và nắm chặt tay cô.
Nhịp tim run lên lạ thường, lần đầu tiên anh cảm thấy nắm tay cũng có thể khiến người ta đạt được mức độ thỏa mãn về tinh thần cao như vậy.
Kinh Trập cảm thấy không được quen, nhưng không rút tay ra ngay, chỉ là sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, cô vẫn không kìm được nói một câu: “Anh, hai chúng ta thương lượng một chuyện đi.”
Tâm hồn Lâm Kiêu dường như vẫn đang treo lơ lửng trên không, giọng nói bay bổng: “Hửm?”
Kinh Trập nhúc nhích bàn tay bị anh nắm: “Hơi nóng, có thể từ từ rồi nắm tay được không?”
Lâm Kiêu nhìn cô một hồi lâu, ánh mắt vừa chân thành vừa do dự, cuối cùng anh không kìm được nhếch mày một cái, lúc buông tay ra thì thuận tiện đặt tay lên vai cô: “Được, anh nghe theo em.”
Lúc họ ngồi lên xe taxi, Lâm Kiêu hỏi cô: “Anh Tiểu Mạnh kia của em đã đi chưa?”
Kinh Trập lắc lắc điện thoại, vừa nãy mới hỏi xong: “Vẫn chưa.”
Lần này Lâm Kiêu đã có thể ghen một cách quang minh chính đại: “Có thể đợi anh ta đi rồi hẵng quay về được không? Anh nhìn thấy anh ta thì rất khó chịu.”
Kinh Trập không hiểu: “Anh không thích anh ấy à?”
Lâm Kiêu hỏi ngược lại: “Em thích anh ta?”
Dây thần kinh trong đầu anh căng lên, lúc nhìn thấy Kinh Trập gật gật đầu, còi báo động lập tức vang lên, một lúc sau anh không kìm được hỏi: “Thẩm Kinh Trập, rốt cuộc em có biết thích là gì không thế?”
Anh đang tức giận, nghi ngờ cái thích mà cô nói không phải cái thích mà anh hiểu.
Kinh Trập từ từ cong môi cười, cô chọt vào cánh tay anh, nhắc nhở anh có người ngoài thì đừng nói lung tung, sau đó mới ghé vào tai anh, nói khẽ: “Em biết, anh khác họ.”
Cô thích rất nhiều người, nhưng anh thì không giống.
Yết hầu của Lâm Kiêu khẽ chuyển động, cảm xúc nóng nảy dễ dàng được an ủi bởi một câu nói, anh bĩu môi: “Tốt nhất là em biết thật.”
Lỗ tai ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy, anh nghiêng đầu nhìn cô, một lúc lâu cũng không dịch chuyển ánh mắt.
Đúng là đẹp thật đấy!
Bạn gái của anh.
Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
–
Lâm Kiêu ở với Kinh Trập trong bệnh viện đến tối, cô rất bận, phải cùng bà đi tập phục hồi chức năng, phải đi giặt quần áo, phải đáp lại tất cả sự quan tâm và lòng tốt của mọi người, không có thời gian để ý đến anh, có thời gian cũng không thể làm gì được, người lớn đang ở đây.
Nhưng mà anh mong chờ làm những gì nhỉ?
Hình như cũng không có, chỉ là muốn ở riêng với cô một lúc, nhưng tiếc là không thể.
Bởi vì không thể, cho nên trong lòng càng thêm ngứa ngáy mất kiên nhẫn.
Tình cảm đúng là một thứ giày vò con người ta.
Anh chỉ có thể làm giúp cô một chút việc, còn lại phần lớn thời gian đều không có việc gì để làm, ngồi nói chuyện với bà một lát.
Buổi tối bà nội ăn đồ ăn của nhà ăn bệnh viện, Kinh Trập cũng ăn đại một ít, sau đó thì đuổi anh về khách sạn ăn.
Biết anh kén ăn, mùi vị thức ăn ở nhà ăn không ngon cho lắm.
Lúc Lâm Kiêu quay về khách sạn lại không có khẩu vị gì, tùy tiện kêu người mang một phần bò bí-tết lên, trước khi gửi tin nhắn cho Kinh Trập, anh đã đổi nick name trong WeChat.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Anh về đến khách sạn rồi.
Mùa Xuân: Ngủ sớm đi, ngày mai chắc là không cần đến đâu.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Nhưng mà anh muốn gặp em.
Kinh Trập nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, có chút bất lực xoa xoa trán.
Mùa Xuân: Anh, yêu đương với em sẽ rất nhạt nhẽo đấy.
Thật ra cô cũng không am hiểu chuyện yêu đương. Cô chưa yêu bao giờ, và cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu không phải Lâm Kiêu, có lẽ cô cũng sẽ không chủ động nghĩ đến chuyện này trong bốn năm năm tiếp theo.
Bỗng nhiên có một khoảnh khắc, cô lại cảm thấy mình không nên đáp lại anh.
Có thể cô chưa hề chuẩn bị tốt.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Người nào nói một đàng làm một nẻo là chó con!!
Ôm Lấy Mùa Xuân: Dọa dẫm ai chứ!
Ôm Lấy Mùa Xuân: Em nói nhạt nhẽo thì sẽ nhạt nhẽo ư?
Ôm Lấy Mùa Xuân: Anh cảm thấy cực kì thú vị.
Ngón tay Kinh Trập vuốt nhẹ ốp lưng điện thoại, hồi lâu sau cô mới khẽ cười một tiếng, những ý nghĩ kỳ cục đó lại tan biến trong giây lát.
Vừa mới bắt đầu, không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Mùa Xuân: Chúc ngủ ngon, hôm nay rất thích anh.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Chỉ có hôm nay?
Mùa Xuân: Chuyện ngày mai để ngày mai nói.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Thế anh cầu nguyện cho ngày mai đến mau chút.
Lúc Kinh Trập đặt điện thoại xuống, bà cười hỏi cô: “Nói chuyện với ai mà vui thế?”
Kinh Trập kéo ghế tới ngồi bên cạnh đầu giường của bà, cầm quả táo lên gọt, cúi đầu thừa nhận thẳng thắn: “Lâm Kiêu ạ.”
Bà nội kéo dài một tiếng “ồ”.
“Bà nội, cháu thích anh ấy.” Kinh Trập ngẩng đầu lên, nhỏ tiếng nói với bà nội: “Muốn thử với anh ấy.”
Thử qua lại với anh.
Bà nội đón lấy quả táo từ trong tay cô, răng bà vẫn chưa khỏi, bà cắn một miếng, nhai từ từ: “Đoán ra rồi, đứa trẻ này bám cháu rất chặt.”
Kinh Trập có chút xấu hổ sờ sờ cằm: “Bà, bà đừng cười cháu mà.”
Bà cười híp mắt, nói: “Ngày mai chị Ý Hoan của cháu đến, cháu đi chơi với Nghiêu Nghiêu đi! Mấy ngày nay cháu cũng mệt rồi, nên đi thư giãn một chút.”
Kinh Trập lắc đầu: “Cháu không mệt, không cần làm phiền chị Ý Hoan đâu ạ.”
Bà quở trách: “Cháu không làm phiền chị Ý Hoan thì trong lòng con bé mới khó chịu đấy! Bà cũng có chuyện muốn nói với con bé, ngày mai con tự đi chơi đi.”
Kinh Trập cũng không kiên trì nữa, cô khẽ gật đầu, nhưng cô không nói với Lâm Kiêu, sợ lỡ như có thay đổi gì thì lại khiến anh thất vọng.
Lâm Kiêu nằm trong khách sạn xem phim, một bộ phim tình cảm ướt át, có lẽ vì tình yêu mãnh liệt không có chỗ nào thổ lộ, nên đối với kiểu phim này hiếm khi thấy anh xem không chán, còn xem rất say mê.
Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Trần Tiểu Cẩu với Giang Dương tố cáo anh thấy sắc quên nghĩa đã tám trăm lần. Vốn dĩ hẹn với nhau là tốt nghiệp xong cùng nhau chơi game ba ngày ba đêm, rồi chơi điên cuồng một tuần, sau đó cùng nhau đi du lịch tốt nghiệp, nhưng vừa bước ra khỏi phòng thi, chưa hết một đêm đã nghe thấy anh đang ở Ly Thành xa xôi.
Hai người cười nhạo anh mấy ngày liền, nhưng anh lười để ý đến, lúc này nhìn thấy hai người, kẻ xướng người họa trêu chọc con đường theo đuổi của anh chậm chạp, anh liền nhấc tay lên gõ một dòng chữ: Ngày đầu tiên qua lại, cảm ơn.
Nhĩ Đông Trần:??? Thiếu gia, sớm như vậy đã bắt đầu mơ rồi sao?
Vân Phi Dương: Giọng điệu khoe khoang quá nhỉ? Không phải cậu cưỡng ép Kinh Trập đấy chứ? Vãi, thứ chó.
Nhĩ Đông Trần: Không biết xấu hổ.
Vân Phi Dương: Làm người phải có lương tâm, làm chó cũng phải có lương tâm.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Cút đi!
Đột nhiên Trần Mộc Dương phát hiện nick name của thiếu gia đã thay đổi, nick name WeChat cũng đã thay đổi, vừa định mắng một câu đây là cái tên rẻ rách gì thế, vừa vô tình lướt qua danh sách thì nhìn thấy nick name của Kinh Trập, liền “ọe” một tiếng.
Giang Dương ở bên cạnh đang chơi game, liền hỏi một câu: “Mang thai? Mấy tháng rồi? Có thể nhận tớ làm bố nuôi không?”
Trần Mộc Dương đưa điện thoại cho cậu ta xem, cảm thán một câu: “Trời muốn đổ mưa, thiếu gia muốn gả cho người ta.”
Giang Dương ôm con chuột cười cả buổi trời, sau đó đăng bài lên vòng bạn bè, nick name của hai người được cắt ghép lại với nhau, kèm theo đó là một mặt cười: Mắc ói, người nào đó còn có thể sến sẩm hơn nữa không?
Lúc Lâm Kiêu xem phim được một nửa thì đột nhiên có chút buồn tẻ vô vị, anh nghiêng người dựa lên đầu giường lướt điện thoại, gọi điện cho bà Hình Mạn: “Mẹ, Muội Muội đồng ý qua lại với con rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Hình Mạn là cũng không tin: “Con không cưỡng ép người ta đấy chứ?”
Lâm Kiêu thật sự cạn lời: “Con trai mẹ là phần tử phạm pháp gì sao? Muội Muội chủ động nói đấy.”
Anh vẫn chưa biểu đạt sự kiêu ngạo của mình xong thì Hình Mạn đã cười giễu cợt, không vừa lòng nói: “Còn phải để con gái chủ động, mất mặt.”
Lâm Kiêu: “……Tạm biệt, Kinh Trập mới là con gái ruột của mẹ đúng không!”
Hình Mạn không ngờ lại thuận lợi như vậy, càng không ngờ lại nhanh chóng như vậy. Thật ra ngoài miệng dì ấy nói xứng đôi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không được đẹp cho lắm. Con trai của mình mình hiểu, Lâm Kiêu ăn hại này tuy không xấu xa, nhưng tích cách quả thực không được tốt, từ nhỏ đã được cưng chiều nên nhiều tật xấu, mặc dù xét về tổng thể là một đứa trẻ tốt, nhưng những gì Kinh Trập trải qua quá đặc biệt, làm việc chắc sẽ thận trọng hơn một chút.
Nhất thời dì ấy không biết lo lắng nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn. Dì ấy thật sự rất thích Muội Muội, lúc trước dì ấy cũng có nhắc đến nhiều lần với Lâm Chính Trạch và Tưởng Khiết, nói rằng nếu như dì ấy có một cô con gái như vậy thì quá tốt.
Bây giờ đúng là có hi vọng thật rồi đấy!
Hình Mạn mặc sức tưởng tượng một lát, kìm không được híp mắt cười: “Phải đấy, đối xử tốt với con gái mẹ một chút.”
Lâm Kiêu nhếch mày: “Được, thưa mẹ vợ.”
Hình Mạn cười một lúc lâu.
Lâm Kiêu cứ cảm thấy Lâm Chính Trạch quá nghiêm túc, cho dù đã nhận được sự ủng hộ, nhưng có lẽ ám ảnh tâm lý vì bị đánh quá lớn, nên anh luôn có vài phần sợ sệt đối với bố mình, nhưng vẫn không kìm được sự khoe khoang, vì thế anh gửi một đoạn tin nhắn: Bố, con với Kinh Trập đang qua lại với nhau rồi.
Có lẽ Lâm Chính Trạch vẫn đang bận, mẹ anh nói tối nay bố vẫn chưa về nhà, qua một lúc lâu sau mới trả lời anh: Biết rồi, đối xử với Muội Muội cho tốt, chú ý chừng mực.
Lâm Kiêu cảm thấy chưa đủ, lúc lướt vòng bạn bè, nhìn thấy cái tên Giang Dương đó đang châm biếm tên tình nhân của anh, anh cười giễu một tiếng đáp lại cậu ta: Cần cậu quản?
Anh muốn công bố chuyện tình cảm của mình và dọn dẹp vòng bạn bè. Nhưng sau đó anh sực nhớ ra, hình như anh chưa từng chụp chung với Kinh Trập một bức ảnh nào. Anh lật đi lật lại album ảnh, bức ảnh gần đây nhất vẫn là bức ảnh mà Kinh Trập nằm sấp lên đầu của Đóa Đóa và ngủ trên sân thượng vào mùa hè năm ngoái. Ảnh chụp ở rất xa, bức ảnh bị mờ và mức độ rung lắc trong bức ảnh dường như cũng tỏ rõ sự chột dạ của anh.
Bây giờ chắc có thể chụp cô một cách quang minh chính đại rồi nhỉ?
Có lẽ cũng có thể nắm tay, ôm ấp.
Sau đó……hôn?
Anh không kìm được nhếch mày một cái, trong lòng cảm thấy sợ hãi bởi những suy nghĩ hiện lên trong đầu, phải mất một lúc lâu nhịp tim mới có thể trở lại bình thường.
Chuyện có thể làm còn rất nhiều, cả buổi tối anh đều suy nghĩ cái này, vì thế trong mơ toàn là hình bóng Kinh Trập.
Trong giấc mơ, hai người đang hôn nhau trong một góc tối của rạp chiếu phim, xung quanh không có ai, chỉ có hương hoa cam nhàn nhạt trên người cô, hơi thở phảng phất hòa cùng nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của nhau.
Khi anh tỉnh lại thì cảm giác miệng khô lưỡi đắng, bèn lấy một chai nước đá trong tủ lạnh uống vào, khép hờ mắt im lặng một lúc lâu.
Nhỏ tiếng mắng một câu: “Đậu.”
Khi chuông cửa vang lên, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghĩ bụng phục vụ phòng tới hơi sớm.
Nhưng khi mở cửa ra thì anh lại nhìn thấy Kinh Trập.
Cô chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, nhìn thấy anh, cô mỉm cười, vẫy tay: “Anh, chào buổi sáng.”
Hôm nay cô mặc váy, đầu tóc buộc cao lên để lộ ra cái cổ mảnh mai trắng nõn. Bàn tay anh ngứa ngáy, rất muốn sờ thử một chút, cứ cảm thấy đó không phải là da thịt mà là tơ lụa.
“Chào buổi sáng, Muội Muội.” Giọng anh có chút khàn.
Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
–
“Muốn vào không?”
“Có thể vào không?”
Hai người gần như lên tiếng cùng lúc, nói xong thì ngây ngẩn cả người. Lâm Kiêu sợ cô để ý, Kinh Trập lại sợ mình tùy tiện xâm phạm địa bàn của người ta.
Ở nơi như khách sạn thế này có hơi mất tự nhiên.
Lâm Kiêu nghiêng người: “Vào đi! Anh gọi bữa sáng, em ăn chưa?”
Kinh Trập lắc đầu, khách sạn hơi xa bệnh viện, phải đi qua trung tâm thành phố. Cô sợ gặp giờ cao điểm nên đến đây sớm, chưa kịp ăn sáng.
Lâm Kiêu vừa hỏi cô muốn ăn gì, vừa gọi điện cho bộ phận cung cấp đồ ăn thức uống, bảo họ đưa thêm một phần ăn sáng.
May mà anh ở phòng Suite*, không gian rộng rãi nên cũng giảm bớt cảm giác mất tự nhiên. Kinh Trập ngồi xếp bằng trên thảm lông, cầm điều khiển từ xa định bật máy chiếu, nhưng không biết dùng, phải tập trung nghiên cứu một lúc lâu.
(*Phòng Suite là loại phòng có diện tích lớn nhất, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt.)
Lâm Kiêu cầm điều khiển từ xa để mở rèm cửa thông minh, vừa kéo được nửa chừng thì dừng lại, quay đầu hỏi Kinh Trập: “Xem phim nhé?”
Kinh Trập chỉ cảm thấy ngồi yên thì có vẻ hơi ngốc, thế là cô tùy ý gật đầu. Lâm Kiêu đi qua, ngồi xuống sát cô, anh không lấy điều khiển mà cô đang cầm trong tay, nghiêng đầu nói nhỏ: “Ấn nút giữa ấy.”
Tiếng nói lọt vào tai cô, khiến vành tai hơi ngứa ngáy.
Có lời hướng dẫn nên cũng không phức tạp, chẳng qua đây là lần đầu dùng điều khiển nên Kinh Trập khá cẩn thận, cuối cùng lúc cô ấn mở, có một bộ phim xuất hiện trong lịch sử đã xem. Cô hỏi: “Anh xem ạ?”
Lâm Kiêu đáp “ừm”, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tùy tiện xem thôi.”
Thế là Kinh Trập ấn mở bộ phim ấy, bắt đầu chiếu tiếp đoạn ngày hôm qua.
Lâm Kiêu nói là đi rửa mặt, Kinh Trập ngồi yên ở đó không nhúc nhích. Cô xem bộ phim không rõ đầu đuôi, không hề biết những tình tiết trước đó.
Bữa sáng mau chóng được đưa đến đây, vừa khéo Lâm Kiêu từ phòng ngủ đi ra, anh đã thay quần áo.
Hai người ngồi cách nhau rất xa, ai ăn phần của người nấy.
Không phải Lâm Kiêu không muốn chủ động đến gần, chẳng qua nơi này hơi nhạy cảm, anh sợ mình chưa kịp nói lời yêu thì đã dọa con người ta bỏ chạy.
Hoặc có thể là do anh chột dạ, chưa kịp xua hết giấc mộng còn sót lại trong đầu.
Kinh Trập cũng hơi hối hận, sớm biết vậy thì đã báo trước với anh để hai người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Hai người cứ mất tự nhiên như thế đến khi xem được một phần ba bộ phim, nam chính và nữ chính hôn nhau đến độ không rời không bỏ. Bầu không khí xấu hổ không ngừng lan ra, tưởng đâu sắp sửa kết thúc thì màn ảnh đột nhiên chuyển sang cảnh giường chiếu, ánh sáng màn hình trở nên tối mờ, kèm theo hơi thở ồ ồ nặng nề.
Sau cùng Kinh Trập mở miệng nói: “Không ngờ anh còn coi loại phim này.”
Giọng điệu của cô như thể anh xem loại phim gì mà cực kỳ tục tằng.
Lâm Kiêu nhận ra sự căng thẳng trong lời nói của cô, trái lại không nhịn được cười: “Học mãi làm sao yêu đương được! Ai mà biết lại… kích thích như vậy.” Anh cố tỏ ra thản nhiên, lấy điều khiển từ xa tua nhanh mấy lần, để cho cảnh này mau chóng qua đi: “Không xem nữa, nếu xem tiếp thì anh sợ em sẽ chạy mất, anh cũng không kham nổi.”
Quả thực Kinh Trập xem mà mặt đỏ tai hồng, bây giờ cô đang cố tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu húp cháo.
Hiếm hoi được ngày trời râm như hôm nay, Lâm Kiêu biết hôm nay cô không có việc gì làm, anh đặc biệt vui sướng kéo cô ra cửa.
Có một nơi này, anh chờ mong lâu lắm rồi.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Kinh Trập hỏi.
Bà bảo cô đưa Lâm Kiêu ra ngoài dạo chơi, thật ra cô cũng không quen đường sá thành phố. Từ nhỏ đến lớn, hầu như cô chưa từng rời khỏi núi Lạc Âm, khu vực nội thành đối với cô đã quá xa lạ, chứ đừng nói đến tỉnh thành.
Ra cửa mà hai mắt đen thui.*
(* Ý nói hoàn toàn không biết gì về tình hình xung quanh.)
Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Đi hẹn hò đó!”
Anh kéo dài giọng, tách ra từng tiếng mà nói với cô, cố ý nhấn mạnh hai chữ hẹn hò. Sau đó anh nhìn cô, dường như đang đợi cô phản ứng.
Kinh Trập gật đầu, cân nhắc giây lát: “Vậy chúng ta… đi xem phim hả?”
Trên TV thường như thế, hẹn hò đều không tránh khỏi xem phim, hơn nữa cô chỉ có thể nghĩ đến điều này.
Lâm Kiêu sắp sửa hình thành phản xạ có điều kiện với phim ảnh rồi, trong mơ cũng như thế. Sáng sớm vừa mới xem một đoạn ngắn nhầy nhụa, bây giờ lại nghe cô nói xem phim, trái tim anh không kìm được nảy lên, hoảng hốt nói: “Được.”
Đương trong giờ hành chính, hơn nữa còn là suất chiếu buổi sáng nên có rất ít người đặt chân đến rạp chiếu phim. Hai người chọn một phòng nhỏ, lúc họ đi vào, mãi đến khi bộ phim mở màn mà vẫn không có người thứ ba đến đây.
Kinh Trập ôm hộp bắp rang, sực nhớ tới hỏi: “Đây là phim thuộc thể loại gì vậy anh?”
Lâm Kieu vốn không để tâm vào phim này, anh lắc đầu: “Anh chưa coi, không phải do em chọn sao?”
Kinh Trập cũng lắc đầu: “Em cũng chưa coi, em chỉ cảm thấy nó chiếu sớm nhất.”
Tên phim đúng chất văn nghệ, hôm nay được xếp chiếu suất đầu, hẳn là cũng được.
Phim mở màn, qua chừng mười phút, Kinh Trập mới phát hiện: “Là phim rùng rợn*.”
(*Phim giật gân, còn có tên khác là phim rùng rợn hoặc suspense thriller, là một thể loại phim gợi lên sự hứng thú và hồi hộp cho khán giả.)
Bộ phim này không tệ, nhưng không khí lại chẳng giống buổi hẹn hò cho lắm.
Lâm Kiêu nắm tay cô, không khí chẳng có tí gì mập mờ, trái lại cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh sợ sao?”
Anh im lặng một lát, đành phải nói: “Hơi hơi.”
Thế là Kinh Trập nắm lấy tay anh. Tay cô rất nhỏ, từng đốt ngón tay mảnh mai, làn da mềm mại như tơ lụa, ngón cái của anh khẽ sượt qua, càng giữ chặt hơn.
Họ cũng không xem kỹ phim này, phần sau hai người đều mất hồn, sau đó họ đi ăn cơm, ăn xong thì dạo quanh tầng một ở trung tâm thương mại, đến phòng triển lãm 3D, chơi trò chơi trốn thoát khỏi căn phòng bí mật dành cho tình nhân. Lâm Kiêu muốn đưa cô đến nơi khác, nhưng Kinh Trập lại móc túi tiền: “Hết ngân sách rồi.”
Ý cô là anh nên nghỉ ngơi chút.
Lâm Kiêu nghiêng đầu, anh cũng không nói “anh có tiền” mà chỉ gật gù.
Xe đạp công cộng không thể chở người, cuối cùng anh thuê chiếc xe đạp bình thường, chở cô men theo hồ Kính ở trung tâm thành phố để hóng gió.
Đường xe đạp chạy quanh hồ cũng không có ai, ban đêm có vẻ yên tĩnh rõ rệt, gió đêm ôm lấy không khí ẩm ướt. Hình như trời sắp mưa, bầu trời đêm tối om không có ngôi sao nào, nửa vầng trăng khuất sau tầng mây, chỉ còn ánh đèn đủ màu lấm tấm quanh thành thị, lộng lẫy bắt mắt. Ban đầu Kinh Trập còn níu góc áo Lâm Kiêu, sau đó anh đạp xe nhanh hơn, cô dứt khoát ôm eo anh, có thể cảm giác được cơ bắp của anh căng cứng ngay tức thì. Anh cố tỏ vẻ bình tĩnh hít thở, hơn nữa vết bánh xe cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô ngồi ở sau lưng anh, híp mắt cười khẽ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh mà gọi một tiếng: “Anh.”
Lâm Kiêu hơi nghiêng đầu: “Hửm?”
Kinh Trập nói: “Hôm nay em cũng thích anh lắm.”
Lâm Kiêu bật ra tiếng cười trong họng: “Vậy so ra anh còn thích em nhiều hơn thế nữa!”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lại dấy lên sóng to gió lớn.
Bọn họ đi ngang qua một cây cầu, hai bên cầu có quán nhỏ. Lâm Kiêu dừng xe ở cạnh đấy, nắm tay Kinh Trập, dẫn cô đi ăn món gì đó.
Kinh Trập muốn một cây kẹo bông gòn, Lâm Kiêu không thích món này, nhưng anh vẫn cắn một miếng từ tay cô, nhìn cô chăm chú rồi cười khẽ: “Ngọt.”
Tay anh không hề buông ra, hai người cứ giữ tư thế mất tự nhiên. Kinh Trập huơ tay còn lại, khẽ nói: “Hễ có người đi ngang qua là em sợ.”
Lâm Kiêu: “Sợ gì chứ?”
Kinh Trập nghiêng đầu suy nghĩ: “Sợ bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.”
Tưởng như bây giờ đang ở trường, xung quanh là thầy cô giáo và học sinh, rụt rè mà cũng sợ bị phát hiện, giống như yêu đương là chuyện không thể công khai cho người ta biết vậy.
Lâm Kiêu cười rộ lên: “Ông ấy đã biết chúng ta quen nhau rồi, tối hôm qua ông ấy còn hỏi có phải anh đang yêu sớm không. Anh nói không phải, ông ấy còn không tin.”
Bởi vì lời đồn về hai người ở trường cứ mãi không dứt, đủ mọi phiên bản truyền đi liên tục, thế nên Kinh Trập không quan tâm đến những lời đàm tiếu đó nữa, mọi người cũng ăn ý mà không nhắc đến tên của hai người ở nơi công cộng, mỗi khi nhắc tới đều dùng chữ ai đó để thay thế.
Ví như Lâm Kiêu là “Lam nhan họa thủy*”, có người gọi anh là anh Thủy, gọi Kinh Trập là “ai đó”.
(*) Lam nhan họa thủy (蓝颜祸水): có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”, chỉ có điều “hồng nhan” chỉ người con gái còn “lam nhan” lại dùng để chỉ con trai. Lam nhan họa thủy + Hồng nhan họa thủy = Sắc đẹp là mầm mống của tai họa.
Đến tận bây giờ, trên diễn đàn trường vẫn còn bài đăng hỏi chuyện giữa anh Thủy và ai đó là thật sao?
Tên gọi ám chỉ người này còn mờ mịt hơn người kia.
Nhưng mọi người đều biết đó là ai.
Bây giờ ngẫm lại, ba năm trôi qua trong nháy mắt, đủ loại bài tập và áp lực, sự giao thoa của hai người cũng không quá sâu, nhưng trải qua hơn một ngàn ngày và đêm, những thứ có thể kỷ niệm cũng đủ nhiều.
Hai người đi đến nơi khuất, Kinh Trập đột nhiên nghiêng người, dang hai tay ôm lấy anh.
Cô hơi nhón chân, tì cằm lên vai anh, giọng điệu mang theo vài phần oán trách: “Sao anh lại cao như vậy?”
Lâm Kiêu hơi khom xuống, chiều theo ý cô. Cánh tay anh căng cứng một lát, sau đó giơ lên đỡ eo cô. Eo của con gái thật sự rất nhỏ, vừa mảnh khảnh lại mềm mại.
Anh khẽ nói: “Tuy anh rất vui, nhưng thấy em chủ động như vậy anh lại có dự cảm không lành.”
Giống như đây là cái ôm chia tay các kiểu.
Kinh Trập thấp giọng bật cười, cười đến độ cả người run rẩy. Cổ họng cô tì lên vai anh, thậm chí anh có thể cảm nhận được dây thanh quản của cô đang rung.
Cô nói: “Anh không có cảm giác an toàn đến vậy sao?”
Lâm Kiêu nhướn mày: “Đúng vậy, phải làm sao đây?”
Cánh môi Kinh Trập khẽ sượt qua lỗ tai anh, hôn lên gương mặt anh.
“Đừng sợ, em thích anh mà.”
Cô cực kỳ bình tĩnh lùi lại, sau đó xoay người đi đến cạnh chiếc xe đạp. Lâm Kiêu đuổi theo phía sau, bởi vì lòng anh rối bời nên quên mất chuyện được voi đòi tiên, ngơ ngác nhìn cô bước đi.
Anh lái xe đưa cô về bệnh viện, đứng ngoài cửa mà vẫy tay với cô. Kinh Trập mỉm cười với anh rồi lùi lại: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé anh.”
Lâm Kiêu đáp “ừm”, ánh mắt dán chặt vào người cô, mãi vẫn không nỡ rời đi. Đến khi bóng hình cô đã khuất, anh mới từ từ lấy lại tinh thần.
Lâm Kiêu gọi điện thoại, bảo bên cho thuê đến lấy xe đạp.
Anh dẫn xe vào chỗ đậu xe, đứng ở đó nhận một cuộc gọi, thỉnh thoảng lại dùng ngón cái cọ vào mặt, tiếc nuối vì đã để lỡ cơ hội, chưa kịp hôn ngược lại cô.
Đó là cuộc gọi lừa đảo, anh cứ ậm ừ đáp, đối phương lặp đi lặp lại, hỏi anh có biết mình phạm tội không, lúc này anh mới hoàn hồn, nhận ra mình vốn không để ý đang nhận cuộc gọi gì, vừa buồn cười vừa cạn lời, cuối cùng nói: “Tôi biết chứ, xin lỗi nhé. Tội của tôi không thể tha thứ, bây giờ tôi đi tự thú ngay đây.”
Kẻ lừa đảo ấp a ấp úng giây lát, nói chung là mắng anh bệnh thần kinh.
Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Lúc Kinh Trập quay về phòng bệnh, chị Ý Hoan vừa mới đi. Cô nói vài lời với bà rồi mang quần áo và chăn mền ngày hôm nay đi giặt.
Kinh Trập vừa ra cửa thì thấy Lâm Kiêu, cô bất ngờ nhướn mày: “Sao anh lại quay lại rồi?”
Thật ra cô cũng không bình tĩnh, không rõ tại sao mình ôm anh, càng không hiểu vì lý do gì lại đi hôn anh. Hiện giờ không có ai, tim cô mới dần dần đập mạnh. Thế nên khi đột ngột nhìn thấy anh, trái tim cô suýt nhảy ra khỏi họng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cho dù mới tạm biệt đây thôi, bây giờ gặp lại, cô vẫn rất vui.
Lâm Kiêu móc cái hộp trong túi ra, sau đó lấy sợi dây chuyền trong đó ra, ngoắc tay kêu cô sát tới một chút, sau đó anh vòng ra sau lưng rồi đeo dây chuyền lên cổ cho cô.
“Em hôn anh một cái mà anh quên mất tiêu.” Anh khẽ nói, sau khi đeo dây chuyền cho Kinh Trập thì tiện tay nhét cái hộp vào tay cô, ghét sát tai cô nói nhỏ: “Quà hẹn hò đấy, ngủ ngon nhé. Muộn quá rồi, anh không qua thăm bà đâu, nếu bà biết được không chừng lại mắng anh bám em nhiều quá.”
Giọng nói của anh kèm theo ý cười, Kinh Trập ngu ngơ đáp lại mộtt tiếng.
Buổi tối đi ngủ, Kinh Trập cứ sờ dây chuyền trên cổ mình, mặt dây chuyền là cây nấm nhỏ.
Cô nhớ lúc mình mới đến Nam Lâm, anh nói cô giống như em gái hái nấm.
Khi ấy cô còn tức giận.