Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

Chương 30: Đi biển (phần 6) sợi dây chuyền hai chữ tử di và tử hàn

~Mon

Tàng da hảo mn, Mon đã trở lại, xin trân thành gửi lời xin lỗi đến độc giả vì sự chậm trễ của Mon.

Ní hảo Dịch Dương Thiên Tỉ, hôm nay em nghe ở Trung Quốc tuyết đang rơi đầy đường, anh ra ngoài nhớ mặc ấm, di chuyển phải ngồi trong xe, không được chạy lung tung đi nghịch tuyết!!! Nhỡ ốm thì khổ <3

<3 Thiên

______________________________________

Tinggg

Tiếng thang máy vang lên làm cô thức tỉnh sau những suy nghĩ, vì ngại quá nên cô sau khi định thần bởi nụ hôn kia liền đẩy anh chạy như bay ra khỏi phòng. Cô nhẹ cất bước ra khỏi thang máy.

- Tử Tử?!! Đi đâu vậy?_Khải đứng chờ thang máy thấy cô đi ra liền hỏi.

- Em muốn xuống hoa viên của khách sản, ở trong phòng cảm thấy hơi ngột ngạt_ Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói. Đối với vị sư huynh này cô có một tình cảm đặc biệt. Nó không dữ dội như tình cảm nam nữ cũng không hờ hững như tình cảm của hai người bình thường, nó là một thứ tình cảm riêng biệt, có kính trọng, nó là tình cảm anh em sao?

- Ukm...vậy anh đi với em, ngoài trời đang gió, em lại bị ốm, sợ đi một mình có gì bất trắc thì sao?_ Khải nhanh chóng đưa ra ý kiến. Cô gật đầu. Cả hai sóng bước bên nhau khỏi đại sảnh. Cô lễ tân rất thành ý ban tặng cho cô ánh mắt gato phát sợ.

- woww_ Khuôn mặt cô sáng rỡ lên. Một khuôn viên thơ mộng, trên đầu là dàn cây hoa hồng leo. Dọc hai lối đi là những chậu cây, hoa khoe sắc được đặt trên nền sỏi trắng. Hai bên tường là những loài hoa được chăm sóc tốt, đều khoác một màu xanh lá đặc trưng. Đi qua chiếc cổng vòm hoa, phóng tầm mắt ra xa là một nơi như cổ tích. Thứ ánh sáng nhân tạo chiếu khắp khu rừng cổ tích thu nhỏ này.

Ở trung tâm là một đài phun nước nhỏ, đài phun nước có những tầng nhỏ, nước từ đỉnh xuống, mỗi tầng đầu phun ra những giọt nước li ti, tiếng nước róc rách chảy làm tâm hồn cô thoải mái hơn, một mùi thảo dược thoang thoảng như khiêu khích khứu giác cô. Cô cất bước đến chỗ đài phun nước. Càng đến gần, những hạt nước li ti lại bắn lên tà váy của cô. thì ra họ pha những tinh hoa thảo dược vào dòng nước này. Khải đứng xa chăm chú nhìn cô. Những động tác của cô đều được thu vào tầm mắt của anh, đôi tay nhỏ bé khuấy đảo dòng nước nhỏ, thu một chút dòng nước vào lòng bàn tay, cô đưa gần đến mũi người rồi mỉm cười hài lòng, hay là những cái ngẩng đầu, đảo mắt của cô. Anh lại rất có hảo cảm với cô từ những lần gặp đầu tiên. Trong mắt Khải, cô là một cô bé ngây thơ với khuôn mặt hơi bầu bĩnh, với cặp mắt tròn xoe không vướng bụi trần, nhìn cô, Khải lại rất muốn che chở, Khải cảm thấy như đã gặp cô trước kia nhưng không thể nào nhớ được, cái tên Diệp Tử Hàn cứ xoay quanh đầu anh, cái tên này được một đứa trẻ với chất giọng ngọt sữa cứ lặp đi lặp lại.

- Cẩn thận kẻo cảm nha _ Anh hét lớn từ đằng sau cô khi thấy cô cứ nghịch nghịch nước. Cô quay đầu lại mỉm cười. Xoay người, cô thấy một chiếc xích đu màu trắng. Cô vui vẻ chạy tới. Chiếc xích đu màu trắng chưa bị chiếm dụng được đặt ở cạnh một cái cây hoa giấy rất to,màu hồng nhạt bao phủ lấy cái xích đu màu trắng, thân cây màu nâu như là điểm tựa của chiếc xích đu. Cô cầm những cánh hoa giấy rơi trên mặt ghế xích đu lên ngắm nghía rồi rút từ trong túi ra một cái dây chuyền. Mặt dây chuyền là hai chữ Di và Hàn lồng vào nhau, hai chữ lồng vào nhau được đính trên một phiến đá nhỏ màu hồng, thứ ánh sáng màu bạc làm trói mắt cô.

- Đẹp quá _ Khải phải thốt lên khi nhìn thấy nó.

- Đây là dây chuyền đặt, em giữ một cái, anh trai em giữ một cái. Cả hai đều giống nhau khác phần phiến đá của anh em màu xanh lục, trông vô cùng huyền bí_ Cô tươi cười rạng rỡ khi nói về anh trai mình.

- a, ra thế,anh...trai...ukm em tên gì?_ Khải được giả đáp thắc mắc liền tò mò tiếp.

- Diệp Tử Hàn_ Cô vẫn giữ giọng nói vui vẻ.

"Diệp Tử Hàn" "dây chuyền" trong đầu Khải cứ văng cẳng lời nói của cô. Dây chuyền này anh nhìn quen lắm, hình như anh đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi. Liệu ở đâu được?

- Cho anh xem__ Khải lấy sợi dây chuyền từ bàn tay cô, đưa lên ngắm nhưng k nhớ ra được, lại còn đau đầu.

- Anh có sao không?_ Cô vộ đỡ anh khi thấy anh sắp ngã xuống. Khải mặt hơi tái đi, lắc lắc đầu. Cô không an tâm liền đưa anh về phòng.

Phần này rất quan trọng nên mọi người chú ý ghi nhớ nhé:v (Mon)

____________________________________________________________________________________________

- oáp oáp_ Cô ngái ngủ đứng ở sảnh, mắt cô liếc hai cặp tình nhân đang ân ái kia. Mạn Ngọc thì dựa vào người Khải. Trương Nhi một tay cầm điện thoại, tay kia cầm tay Nguyên đung đưa. Mà hai cặp kia mặc áo đôi nữa chứ. Khải mặc áo màu trắng có chữ: "Love Mạn Ngọc folever" màu đen nhỏ ở ngực áo, phối cùng quần jeen mài rách ở đầu gối, đi giày nike màu trắng, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai móc khuyên màu đen, nhìn rất ư là bụi. Mạn Ngọc thanh thoát trong tà váy trắng dài đến đến đầu gối, có ren màu đen ở chân váy, và tất nhiên có thêm dòng chữ ở ngực: "Love Khải folever" màu đen, mái tóc đã nhuộm lại thành màu đen xõa trước ngực, đôi giày búp bê màu trắng, nhìn cô như thiên thần khi khuôn mặt để mặt mộc chỉ tô tí son phớt hồng, chiếc vòng cổ Khải tặng tỏa sáng trên cổ cô, có điều dòng chữ đó như đóng dấu chủ quyền.

Trương Nhi và Nguyên đỡ hơn. Trương Nhi mặc áo kẻ vuông đỏ đen đuôi tôm phối cùng quần sooc ngắn, đeo ba lo mini, tai nghe headphone, đi giày nike màu đỏ, đội mũ xỏ khuyên màu đen, trông vô cùng năng động khi mái tóc màu hung đỏ của cô được buộc bổng lên, thắt bằng một chiếc dây màu đen, khuôn mặt mộc với một chút son đỏ. Nguyên mặc áo kẻ vuông xanh đen, quần jeen đen, tai nghe headphone màu đen, đi giày nike màu xanh, đội mũ xỏ khuyên màu đen.

Cô nhìn mà gai mắt chỉ muốn lao vào đập cho hai cặp này một trận nên thân, nhưng thôi vì biết phải tự lượng sức mình. Cô đen toàn tập từ đầu tới cuối: giày nike, áo sơ mi, quần, mũ, balo mini. Anh không ngoại lệ, y hệt cô. Cô khẽ liếc sang chỗ anh, mà bỗng dưng đỏ mặt về nụ hôn sự cố hôm qua.

- Mặt anh bị em ngắm nhiều quá mòn rồi đấy! _ Anh ghé môi vào tay cô thông báo. Hơi ấm phả vào tai cô làm tai cô có chút ngứa. Khuôn mặt lại đỏ lên thêm nhiều phần. Cô vòng tay qua sau lưng anh đấm nhẹ một cái. Anh giả vờ kêu lên thật to gây sự chú ý của cả đám.

- Bây giờ chúng ta đi đâu? Định đứng đây đến lúc nào? _ Khải lên tiếng. Cả đám đưa mắt nhìn nhau.

- ukm....quốc bộ dạo phố thôi_ Trương Nhi đưa ra ý kiến. Cả đám đồng thuận gật đầu. Theo chủ trương "nắm tay tránh thất lạc" nên chúng ta sẽ có 3 cặp: Anh- cô, Trương Nhi - Nguyên, Mạn Ngọc - Khải. Mạn Ngọc có chút đỏ mặt, Trương Nhi thì ngược lại, bình thản đến bất ngờ. Cô thì cố tình kéo anh đi đầu tiên, sợ mọi người trêu.

Thực ra ở Hải Nam thì cũng không đông dân lắm, chủ yếu là du khách. Mới sáng sớm mà người dân đã mở cửa hàng gần hết rồi, phải công nhận dân ở đây cực chăm. Ở đảo Hải Nam kinh tế chưa phát triển nên vẫn còn những nơi mang hương vị đồng quê. Sau màn quốc bộ tầm 15 phút, cả nhóm quyết định đi mua đồ mang đến cô nhi viện. Con đường vào cô nhi viện hơi xa nên mọi người đi xe bus rồi đi bộ vào. Cánh cổng với hàng chữ: "cô nhi viện xyzdy" đã thông báo với cả nhóm rằng mọi người đã đến nơi. Trong sân có một đám trẻ con đang vui đùa rất náo nhiệt, một số cô bé hay cậu bé thì ngồi xích đu hoặc dưới những gốc cây cổ thụ to lớn. Trên khuôn mặt của những đứa trẻ này đều mang niềm vui.

- Mọi người..........._ Một vị sơ già bước ra từ trong nhà cất tiếng hỏi. Nhìn bà ngoài 50, khuôn mặt phúc hậu.

- Dạ, chào sơ, chúng cháu đến đây chơi thôi ạ, đây là chút quà cho các em_ Mạn Ngọc bước lên một bước, dở dọng "bà già" ra để nói chuyện. Con ngươi của vị sơ già khẽ đảo quanh như đánh giá từng người một, rồi bà cười hiền từ đón lấy những món quà được xếp trong những chiếc túi:

- Cảm ơn các cháu.

- Không có gì đâu ạ_ Cả đám đồng thanh.

- Chú gì ơi, nhặt hộ cháu quả bóng ạ_ Tiếng của một đứa trẻ vang lên, giọng nói non nớt. Anh cúi đầu xuống chân nhìn một quả bóng lăn đến đôi giày nike của mình. Cả đám bụm miệng cười tiếng "chú" rất hồn nhiên. Anh lập tức xám mặt lại, cái gì mà chú, trông anh có già đến mức phải gọi là chú đâu.

- Gọi là anh thì anh nhặt_ Anh thương lượng cùng đứa trẻ vừa mới nâng cao tuổi của anh lên. Cô bé hồn nhiên đứng trên gò đất cao, khuôn mặt cô bé rất xinh đẹp, hàng lông mày lá liễu, khuôn mặt với hai bầu má hơi phúng phính, chiếc cằm nhỏ nhọn, đôi mắt mang màu cà phê đang tròn lên nhìn anh, mái ngố cùng kiểu tóc xoăn nhẹ như búp bê khẽ nương theo gió, trông đáng yêu vô cùng.

- Dạ, anh gì ơi, cho em xin quả bóng ạ _ Cô bé ngoan ngoãn khoanh tay nói. Anh hài lòng cúi xuống nhặt quả bóng nhỏ ném về phía cô bé, cô bé nhanh nhẹn đón lấy quả bóng rồi mỉm cười thật tươi.

- Cảm ơn chú _ Vâng!!! lần này cả đám không kiêng nể gì mà cười như lũ điên, "chú" cơ. Khuôn mặt anh ùn ùn kéo mây mưa gió bão đến.

- Hạ Sơ Nhi, con không được hỗn, đó là anh không phải chú_ Sơ bụm miệng cười kêu lớn răn dạy cô bé Sơ Nhi. Cô bé phụng phịu lè lưỡi rồi chạy đi.

- Cười gì mà cười _ Anh nhỏ giọng nói, trong lời nói tám chín phần mang sát khí nồng nặc. Cả nhóm biết điều liền ngậm miệng.

- Sơ ơi, bọn con có thể giúp gì không ạ?_ Mạn Ngọc lễ phép hỏi sơ.

- Ukm....mấy con vào hộ mọi người ở trong bếp nấu thức ăn nhé_ Sơ nhẹ giọng nói.

- Vâng_ Trương Nhi sau hồi im lặng liền cất tiếng nói. Khẽ lườm cô khi thấy cô định cất bước: "mày nên ở đây không lũ trẻ đau bụng thì khổ". Cô lập tức xám mặt trừng mắt nhìn Trương Nhi nhưng chỉ trừng mắt được với tấm lưng của Trương Nhi vì Trương Nhi và Mạn Ngọc đã nhanh chân kéo nhau vào cùng sơ rồi.

- xì_ Cô tức giận giậm chân, phồng mang trợn má làm ai kia buồn cười. Cô ngước lên đã chẳng thấy ai trừ một tảng băng di động, Khải nhanh chóng nhập hội cùng lũ trẻ con đang chơi đá bóng, Nguyên vì quyến luyến nên đi theo Trương Nhi vào bếp. Khoảnh khắc này chỉ còn mỗi anh và cô, thời gian như ngưng đọng, hai cặp mắt chăm chú nhìn nhau.

- a....aa....em đi ra đây chút_ Cô nói ra, suy nghĩ lại thấy ngớ ngẩn vô cùng, cô đi đâu còn phải báo cho anh nữa ư? mà có nói anh chắc cũng chẳng quan tâm.

Pặc.

Cánh tay của cô bị bàn tay anh nắm lấy. Cô hơi chau mày quay đầu lại. Khuôn mặt hàn băng tạc tượng của anh được phóng đại lên, cô có chút giật mình. Anh hơi dùng lực kéo cô lại gần, cô bị kéo có chút chênh vênh. Anh hơi nghiêng đầu sát khuôn mặt của mình lại gần cô, rất gần, đôi mắt màu hổ phách của anh, sóng mũi cánh thần của anh. Cô có chút đờ đẫn. Anh đưa bàn tay mình lên mặt cô lau đi vệt nước sốt còn đọng trên khóe miệng cô, ngón tay thon dài của anh cố tình lướt qua làn da trắng mịn nơi má cô. Sự mát lạnh từ ngón tay anh truyền đến làm cô thức tỉnh, liền ngại ngùng quay người đi. Anh giật mạnh tay, cô theo đà liền bổ nhào vào ngực anh, với chiều cao khiêm tốn này cô đã rất được hưởng lợi khi thưởng thức mùi đàn ông của anh nhẹ vờn quanh mũi.

- Lần sau không được cười nhạo anh_ Anh ghé môi gần sát tai cô có chút ám muội nói. Anh nhanh chóng thả tay cô ra quay người rời đi. Tấm lưng cao lớn, dáng đi ngạo mạn, cùng phong thái đút tay túi quần kia làm cô say đắm.

- Chị xinh đẹp ơi_ Một giọng nói của bế nam ngọng ngịu vang lên. Cô cúi đầu xuống. Một bé trai với quả đầu oách xà lách xoăn tít mù, đôi mắt màu hổ phách như anh, cái miệng chúm chím đỏ mọng dang gọi cô.

- Sao hả cậu bé?_ Cô ngồi xổm trước mặt cậu bé yêu chiều xoa đầu.

- Em tần Thần Nam, còn chị?_ Thần Nam lễ phép giới thiệu.

- Chị là Diệp Tử Di, gọi chị là Tử Di_ Cô vui vẻ giới thiệu. Thần Nam hài lòng ra mặt.

- Chị Tử Di rất xinh đẹp_ Đôi môi chúm chím đỏ mọng của Thần Nam nịnh nọt cô. Cô cười nhẹ, bế bổng cậu bé lên. Thần Nam kéo kéo cánh tay cô, chỉ ra một hướng. Cô đi theo hướng Thần Nam chỉ vòng ra sau viện mồ côi. Cô và Thần Nam cùng ngồi xuống gốc cây táo đang đỏ lựng sai chín.

- Cho chị_ Với chiều cao khiêm tốn, Thần Nam nhenh nhẹn bật người hái cho cô trái táo chín ở cành thấp nhất, đặt vào lòng bàn tay cô. Cô đưa lên miệng cắn một miếng thật to. Vị ngọt lan tỏa vào khoang miệng làm cô thấy vui vẻ, thứ vị đặc trưng của táo.

- Chị thích cái chú xã hội đen đúng không?_ Cô dang ăn ngon lành trái táo thì phụt ra.

- C...ái...gì....mà....xã...h..ội...đ...en chứ...cj...không quen ai_ Cô đã biết người Thần Nam ám chỉ là anh nhưng giả vờ.

- Hứ...cái anh lúc nãy đứng cùng chị ấy, biết còn dả vờ_ Thần Nam nhanh chóng lật tẩy cô. Cô đỏ mặt ngại ngùng rồi ngó ngang liếc dọc như làm gì mờ ám lắm, rồi cô nói nhỏ:

-ukm...chị nói cho Thần Nam nghe, Thần Nam ngoan không được nói cho ai nghe chưa?_ Thần Nam nghe cô nói thì gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt sáng lên.

- Thực ra anh đứng cùng chị tên Dịch Dương Thiên Tỉ, lớn hơn chị có 1 tuổi thôi, anh ấy là thần tượng, là tín ngưỡng trong lòng chị, là tấm gương sáng để chị cố gắng. Chị với anh ấy gặp nhau là tình cờ, bắt đầu như vậy, do chị bị thương vì cứu anh ấy nên anh ấy đã đưa chị về nhà chăm sóc và chị ở đó luôn. Từng ngày trôi qua, được ở cùng dưới một mái nhà, được đi chơi, đi học cùng nhau, được ăn uống,....chị rất vui, chị còn nghĩ nó là một giấc mơ mang màu hồng. Anh ấy là một khối băng lạnh, đôi khi anh ấy hờ hững, lạnh lùng,nhưng khi chị bị ốm thì anh ấy chăm sóc chị. Chị ngộ nhận thứ tình cảm nam nữ đang lớn dần trong lòng là tình cảm của fan dành cho idols của mình, nhưng thời gian đã làm chị nhận ra chị thực yêu anh ấy. Sự quan tâm chăm sóc của anh ấy dành cho chị làm chị ngộ nhận là anh ấy có tình cảm với chị nhưng........có lẽ không phải_giọng cô ứ nghẹn từ từ kể cho Thần Nam nghe. Hít một hơi thật sâu, khí lạnh đưa xuống khoang ngực, cô tiếp tục:

- Chị có phần thất vọng, chị sẽ bay về Việt Nam nếu...nếu...không phải anh trai và mẹ chị ở đây.....Diệp Tử Hàn...Chị...hức hức....nhớ anh ấy_ Cô đã bật khóc thật sự, nụ cười cô chua chát cho sự yếu đuối của chính mình. Cứ nhắc đến Tử Hàn anh trai cô là cô không thể nào che dấu được sự yếu đuối, đã bao lần cô khóc trong đêm, bao lần tự trách mình, nếu cái ngày định mệnh ấy............... Thần Nam dùng đôi bàn tay bé nhỏ vỗ đầu cô an ủi rồi ôm cô.

- Chị khóc trông rất xấu, không được khóc, anh ấy không thương chị...em...đợi em lớn lên em sẽ cưới chị về làm vợ yêu thương chị thật nhiều, không để chị khóc đâu_ Thần Nam cắn cắn môi dưới nghiêm túc nói.Cô bật cười.

- Ai cho phép?_ giọng nói vang lên trên cây táo. Khi cô và Thần Nam ngẩng đầu lên, có một cơn gió nhẹ lướt đến, mùi hương quen thuộc nương theo gió........người đang đứng trước mặt cô là...........................