Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

Chương 37: Tái ngộ - Gặp Diệp lão gia tử

Cô cầm quyển tiểu thuyết lăn đi lộn lại trên giường trong lòng không khỏi oán hận hai cặp kia. Hôm nay là chủ nhật anh phải đi tập luyện còn hai cặp thì đi hẹn hò cố tình bỏ mặc cô đây mà. 

Sau hồi lâu cô bật dậy quyết định ra ngoài hít thở không khí. Cô thay một chiếc áo len màu kem chùm xuống váy xòe ngắn màu đen ngang đùi,quấn chiếc khăn len to màu đen,mặc thêm một chiếc áo khoác dài, đi giày đôi xăng đan màu đen. Mái tóc tết đuôi san lệch trên vai. 

Cô vui vẻ lấy chiếc xe đạp màu trắng mới mua (cái trước hỏng vứt luôn). Cô đạp quanh một hồ Thụ Cẩm sau đó dừng lại trước cửa hàng hoa. Cô liền đi vào.

Nhiệt độ hôm nay có phần tăng lên làm mùa đông thêm phần ấm áp chứ không cắt da cắt thịt như mấy ngày qua.

Renggggg

Cô vừa đẩy cửa bước vào chiếc chuông treo trên cửa liền rung lên.Nhiệt độ trong này ấm áp hơn hẳn ngoài kia do có máy sưởi.Tùy hứng chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô ngồi xuống. Đúng như cô dự đoán, cửa hàng này rất ít khách nên tạo cho người ta vô cùng thoải mái. Không vì ít khách mà chứng tỏ cửa hàng chất lượng kém. Nó đặc biệt hơn mọi cửa hàng hoa vì phương thức kinh doanh được hợp thức hóa giữa bán hoa và bán đồ ăn kèm. Trên bệ cửa sổ được bày một hàng các loại hoa khác nhau, cạnh mỗi chậu hoa là tên hoa và ghi chú ý nghĩa. Trên tường đặt rất nhiều các chậu hoa với gam màu tím như hoa oải hương, hoa lan phi điệp tín, hoa cẩm tú cầu, hoa dạ yến thảo, hoa tử la lan,... Đồi lập với một rừng sắc tím mộng mơ đó lại là bức tường một màu xanh biển mang lại cảm giác phóng khoáng cực độ như hoa hồng xanh, hoa thanh tú, hoa thanh xà, hoa thủy tiên xanh,... Hai bức tường còn lại thì vẽ cùng một nữ thần xinh đẹp trong hai dáng khác nhau, cô thấy được nữ thần đó có đôi mắt biết nói to tròn, đôi môi trái tim nhỏ, mày liễu thanh tú vận trên người một bộ váy trắng tinh khiết.Từ đó toát ra được sự kiêu hãnh, sự yếu mềm từ nội tâm và vẻ đẹp tiềm ẩn của những loài hoa.Một bức tường vẽ nữ thần đang cuộn mình giữa rừng hoa đủ sắc màu, cụp mắt xuống như tâm hồn hòa vào thiên nhiêN. Bức tường còn lại thì nữ thần có đôi cánh màu trắng bay giữa rừng hoa, trên khuôn mặt nữ thần chính là nụ cười tỏa sáng như làm suy giảm vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh. Trên trần nhà là những bóng đèn màu tối thả xuống, đặc biệt hơn cửa hàng xếp các bộ bàn ghế xoay quanh một chiếc bàn tròn màu đỏ nổi bật, trên chiếc bàn đặt những hình ảnh của nhiều loài hoa trên mọi đất nước được lồng vào khung.

Cạchhhhh

Một ly capuchino ngút khói nâu tỏa ra mùi đặc chưng được đặt trước mặt cô. Cô mỉm cười ngẩng đầu lên thì không ngờ lại là người quen.

- Hàn Miên sư huynh?

- Tiểu Di?

Cả hai gần như nói cùng một lúc. Hàn Miên trong bộ quần áo rất thoải mái là áo sơ mi trắng có kẻ ngang hai vạch đỏ đen ở tay làm điểm nhấn sơ vin quần kaki joger màu kem, đeo đôi giày nike màu trắng, trên tay là đồng hồ thiết kế đơn giản.

Cả hai đều bật cười rồi Hàn Miên chủ động ngồi xuống phía đối diện với cô.

- Anh làm gì ở đây?

- Cửa hàng này là anh mở_ Hàn Miên tựa lưng vào ghế bày ra bộ dáng tùy ý đẹp là thường. Đường nét trên khuôn mặt được ánh nắng chiếu vào tăng lên phần tinh tế, nhất là đôi mắt màu cà phê mê hoặc đào hoa.

- Cửa hàng thiết kế rất độc đáo, em rất thích_ Cô đưa tay chạm vào cốc capuchino cảm nhận được sự ấm nóng truyền đến. 

Cô và Hàn Miên nói chuyện một lúc lâu đến khi cô vô tình liếc mắt đến chiếc đồng hồ trên tay Hàn Miên chỉ đúng 11h liền nhanh chóng cáo từ. Hàn Miên mở lời mời cô đi ăn nhưng cô từ chối khéo. Qua cuộc trò chuyện cô bất ngờ vì Hàn Miên và cô có rất nhiều điểm chung như: thích rong ruổi trên phố vô mục đích, thích lặng người bên cửa sổ nhìn sự xoay chuyển thời gian, bí mật nho nhỏ của cô cũng được tiết lộ đó là cô rất thích đọc manga Nhật Bản và đó cũng là điểm chung, cô và Hàn Miên đều thích vẽ nhưng Hàn Miên lại vẽ rất là đẹp, cô thấy khung tranh đặt ở cạnh quầy thanh toán đang phác họa dở một rừng hoa.

- Ông lão này ăn nói cho cẩn thận, là ông va vào tôi trước_ Cô vừa bước ra khỏi quán liền thấy một người con gái từ đầu đến chân mặc hàng hiệu chanal đang đôi co với một ông lão tóc bạc phơ chống gậy. Mặt cô gái và ông lão đều quen quen, cô dựng xe ở trước cửa quán rồi thả bộ sang đường đối diện.

- Có chuyện gì vậy?_ Cô dừng chân lại cạnh họ hỏi, trong lòng xác định rõ vấn đề. Cô gái kia liếc nhìn cô một cái liền hừ lạnh:

- Cô xem, tôi đang đi đường ông cụ này liền va phải, bất quá tôi vòng qua đi tiếp nhưng ông cụ cố tình gây chuyện.

- Cô gái trẻ này, tôi gây chuyện khi nào? Thực hư phải làm rõ ràng_ Ông cụ nheo mắt chân mày dựng đứng không vui nói.

- Được rồi, cô và ông đều không sai chỉ qua có chút vô ý liền va chạm nhỏ. Cả hai xem chả có ai bị thương cả việc gì phải giữa đường đôi co cho bàn dân thiên hạ chê cười_ Cô cười khẽ giải quyết vấn đề khôn khéo.

- Cô nói phải, thế này đi tôi cũng không phải không có lỗi. Xin lỗi ông, bây giờ cháu có việc không thể nói tiếp với ông được_ Cô gái gật đầu đã hiểu rồi nhanh chóng đi.

- aiyo, bọn trẻ thời nay chậc chậc đúng thật là_ Ông cụ đập đập gậy xuống đất than thở rồi quay người có ý định đi.

- Ông thật là....không thay đổi gì so với trước kia, vẫn giữ cái tính này thì quả là rước họa vào thân_ Cô vòng lên trước chắn đường ông cụ nheo nheo mắt ý trêu đùa.

- Cô quen tôi?_ Ông cụ có chút suy từ nhìn chằm chằm cô. Cô không nói gì chỉ cười một cái.

- Ôi.....có phải Tiểu Tử của ông không?_ Ông bỗng đưa tay lên đặt trên khủy tay cô có chút ngẹn ngào nói. Ông chính là Diệp Triểu còn gọi là Diệp lão gia tử, ông ngoại của cô. 

- Vâng, Tiểu Tử của ông đầy_ Cô tinh nghịch nháy mắt với Diệp lão gia tử. Hồi bé do quá nghịch ngợm liền khiến ông đổi từ Tiểu Di sang gọi Tiểu Tử. Cô rất thích cách gọi này không có ý định phản đối.

- Cái đứa này, có phải quên ông rồi không? bao nhiêu năm trời không ngó ngàng đến ta, thân là ông ngoại của Tiểu Tử nhà ngươi mà chỉ biết chút tin tức qua miệng của người khác.

- Nào nào, chúng ta về nhà_ Diệp lão gia tử sợ đứa cháu biến mất nên không muốn nói nhiều trực tiếp lôi kéo về nhà.

Cô cười cười bảo ông chờ rồi chạy sang cửa hàng hoa nói một tiếng với Hàn Miên gửi nhờ xe rồi đỡ ông đi bộ về nhà.