Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 24: Khó xử

Có lẽ vì đọc nhiều tiểu thuyết quá nên bộ truyện này cách mình viết hơi khác so với bộ trước, mọi người thông cảm nha

----------------------------------------------

"Hạ Lam, sao em lại gọi Trương tổng như vậy?" Thư ký Dương hơi ngạc nhiên vì Lâm Hạ Lam ngày đầu đến làm nhưng lại gọi Trương tổng như thể đã quen biết từ lâu.

"Không sao đâu thư ký Dương, cô Lâm Hạ Lam và tôi từng quen biết nhau trước đây" Trương Mạn Hy quay sang thư ký Dương cười nhẹ.

"Thì ra là vậy. Vậy Trương tổng chị và cô ấy nói chuyện một chút, em có việc phải đi" Thư ký Dương xin phép ra ngoài, điều này làm Lâm Hạ Lam hơi lúng túng.

Lâm Hạ Lam vẫn chưa hết bàng hoàng, cô đứng nghe Trương Mạn Hy nói câu:"từng quen biết trước đây" không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy đau nhói, Lâm Hạ Lam cúi đầu né tránh ánh mắt của Trương Mạn Hy.

" Cô Lâm Hạ Lam, rất vui được làm việc cùng cô, tôi là tổng giám đốc của Trương Ngọc. Mong sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc thật tốt" Trương Mạn Hy đưa bàn tay ra phía trước ý muốn bắt tay với Lâm Hạ Lam, cô còn nhìn Lâm Hạ Lam cười nhẹ.

Lâm Hạ Lam nghe từng lời của Trương Mạn Hy nói ra đều cảm thấy đau đớn, hai người giờ đối với nhau thật giống như người dưng. Cô không hề nghĩ mình sẽ gặp Trương Mạn Hy ở đây, nhìn bàn tay chị ấy đưa ra trước mặt mình, Lâm Hạ Lam lưỡng lự, cô run rẩy đưa tay ra.

Trương Mạn Hy chủ động nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy vẫn chỉ làm động tác bắt tay một cách bình thường của một người sếp và nhân viên. 

"Mời cô ngồi, chúng ta có thể nói chuyện không?" Trương Mạn Hy tiến lại ngồi xuống ghế sofa và đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Lâm Hạ Lam rất muốn từ chối nhưng thấy Trương Mạn Hy đã nhiệt tình như vậy, giờ cô từ chối cũng không phải phép nên cô từ từ di chuyển đến chiếc ghế. Trương Mạn Hy cầm bình nước, rót cho Lâm Hạ Lam một ly nước rồi để trước mặt cô. Thấy Lâm Hạ Lam vẫn còn đang né tránh mình Trương Mạn Hy thấy có chút buồn cười 'em ấy không nhất thiết phải sợ hãi như vậy chứ'.

Trương Mạn Hy mời Lâm Hạ Lam uống nước rồi ngồi một bên nhìn chằm chằm em ấy, tất nhiên Lâm Hạ Lam rất bối rối trước tình huống này, cô thật sự muốn biến mất ngay lúc này, cảm giác có lỗi lại xuất hiện. Cứ mỗi lần Lâm Hạ Lam nhìn thấy ảnh Trương Mạn Hy thì trong lòng cô lại có cảm giác này huống chi đây lại là gặp lại người thật sau 7 năm.

"Em không nhất thiết phải sợ tôi như vậy, cứ thả lỏng đi, tôi không ăn thịt em. Không cần phải run như vậy" Trương Mạn Hy nhìn ly nước trên tay của Lâm Hạ Lam, từ nãy đến giờ tay Lâm Hạ Lam cứ run run làm mặt nước không có một giây tĩnh lặng.

"Em xin lỗi" Lâm Hạ Lam nghe Trương Mạn Hy nói thì ngại ngùng để ly nước lên bàn.

"Em dạo này thế nào? vẫn khỏe chứ?" Trương Mạn Hy im lặng một hồi rồi nói.

" Em vẫn ổn, Sao chị lại ở đây?" 

" Đây là công ty của gia đình tôi, tại sao tôi lại không ở đây?" Trương Mạn Hy ngả người ra sau nói.

Lâm Hạ Lam không hề để ý, Trương thị là công ty của gia đình Trương Mạn Hy. Cô không nghĩ mình sẽ gặp lại Trương Mạn Hy trong hoàn cảnh này, Trời ạ! cô đang gặp cái tình huống gì thế này. 

"Chị dạo này thế nào?" Để phá vỡ bầu không khí im lặng nên Lâm Hạ Lam lên tiếng.

"Nhìn qua thì có thể nói là ổn" Trương Mạn Hy ổn sao? Không hề, nếu về vật chất thì có lẽ là ổn nhưng trong tâm thì chưa bao giờ. Cô không thể ổn được khi mỗi ngày đều nhớ về một người, nhớ về những kỉ niệm của cả hai rồi lại nhớ về những câu nói của người ấy nói với mình. 

Có lúc Trương Mạn Hy nhớ người ấy đến phát điên, mới đầu cô đã có suy nghĩ sẽ không tha thứ cho Lâm Hạ Lam vì đã đùa giỡn với tình cảm của mình nhưng rồi cô không làm được, cô không hiểu tại sao bản thân lại muốn tha thứ cho em ấy. Trương Mạn Hy đã có lúc từng rất mệt mỏi vì bản thân không thể kiềm chế được cảm xúc, muốn tìm gặp lại Lâm Hạ Lam nhưng khi đó từng câu nói của Lâm Hạ Lam lại hiện lên khiến Trương Mạn Hy muốn từ bỏ, có lẽ cả hai đều là con gái sẽ không có duyên để đến được với nhau.

Cả hai rơi vào bầu không khí im lặng, Trương Mạn Hy liền đứng dậy.

"Xin lỗi, hiện giờ tôi phải đi gặp đối tác. Lúc khác gặp lại em" 

Lâm Hạ Lam đứng dậy, cúi đầu chào rồi ra ngoài. Bước vào thang máy, Lâm Hạ Lam tưởng chừng như không thể đứng vững nữa, cô dựa người vào bức tường. Đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên, lúc ở trong phòng của Trương Mạn Hy cô cảm tưởng mình sẽ khóc đến nơi rồi nhưng Lâm Hạ Lam cố gắng kìm lại. Mỗi câu nói của Trương Mạn Hy như một mũi dao đâm vào tim cô, thật đau, cảm giác một người từng yêu rất nhiều giờ lại giống một người xa lạ thật khó chấp nhận được.

Trương Mạn Hy sau khi Lâm Hạ Lam ra khỏi phòng thì cô có cảm giác nhẹ đi rất nhiều, cô thật vất vả khi đã phải kiềm chế cảm xúc của mình từ lúc gặp em ấy đến giờ, Trương Mạn Hy nhận ra bản thân vẫn còn rất yêu Lâm Hạ Lam, 7 năm trời tình cảm dường như không hề phai nhòa. Nhìn Lâm Hạ Lam hiện tại, thật xinh đẹp, vẫn là người mà cô từng yêu nhất, Trương Mạn Hy vẫn muốn em ấy là của riêng mình như trước.

---------------------------------------------

Lâm Hạ Lam đi làm ở Trương Thị đã được một tháng, công việc cũng không quá nặng nề, nhưng việc thỉnh thoảng chạm mặt Trương Mạn Hy khiến cô cảm thấy bối rối. Mỗi lần đi qua Lâm Hạ Lam chỉ cúi đầu chào bình thường giữa một cô nhân viên và sếp.

"Không hiểu tại sao dạo này sếp hay vào phòng chúng ta nhiều vậy nhỉ?" Anh Chu Hoàng nói.

"Đúng vậy, bình thường Trương tổng chỉ khi nào là việc quan trọng thì mới vào đây. Dạo này còn vào phòng chúng ta nói chuyện với mọi người nữa" Chị Khả Linh ngồi cạnh bên cũng thấy khó hiểu liền chen vào nói.

Mấy người cùng phòng với Lâm Hạ Lam sau khi ăn trưa xong thì ngồi nghỉ tám chuyện, Lâm Hạ Lam nghe thì cũng chỉ biết im lặng. Trương Mạn Hy là đang muốn cô hành hạ cô hay sao?, việc gặp mặt chị ấy đã khiến cô khó xử lắm rồi, dạo này còn hay gặp chị ấy ở phòng làm việc, những lúc như vậy Lâm Hạ Lam chỉ biết cắm mặt vào làm việc không để ý những thứ xung quanh.

----------------------------------

Hôm nay là sinh nhật Vân Lan, một nhân viên trong đội thiết kế, Trương tổng mua rất nhiều đồ ăn đến công ty, còn mời những phòng bên sang ăn cùng. Lâm Hạ Lam bị các anh chị kéo sang, đập vào mắt cô là cảnh tượng Trương Mạn Hy cầm một bó hoa rất to tặng cho chị Vân Lan, việc này khiến ai trong công ty cũng ồ lên. Trong lòng Lâm Hạ Lam nổi lên một chút cảm giác ghen tuông, cổ họng cô có chút nghẹn lại, Lâm Hạ Lam không hiểu bản thân mình bị làm sao nữa, tại sao lại muốn khóc như vậy.

Sau buổi tiệc sinh nhật, mọi người trở lại phòng, ai cũng vui vẻ và cảm thấy ghen tị với Vân Lan.

"Trương tổng thật tâm lý, chị ấy để ý cả sinh nhật của nhân viên"

"Còn mua rất nhiều đồ ăn nữa. Nếu Trương tổng mà là con trai thì tôi đã đổ chị ấy luôn rồi"

" Thật may mắn khi chúng ta có một người sếp như vậy. Kể cả là con gái thì tôi vẫn rất muốn làm người yêu chị ấy"

Những câu nói của mấy chị nhân viên khác, mặc dù chỉ là đùa giỡn nhưng lại khiến Lâm Hạ Lam buồn bực, ngày hôm nay sao lại khó chịu như vậy.