Tình Duyên Meo Meo

Chương 11: Mèo con gặp ác mộng

Đây không phải lần đầu Vệ Cảnh Hành đút cho A Nhiên ăn, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy A Nhiên có những hành động như con người thế này.

Đôi mắt long lanh mở to, cơ thể mềm mại cọ tới cọ lui, cứ như lúc nào cũng muốn nói là “Em rất đáng yêu” vậy.

Thấy ánh mắt A Nhiên nhìn vào chỗ nào, Vệ Cảnh Hành lại không kìm được, gắp món ăn đó thả vào đĩa của nó. Nhìn cơ thể nhỏ xinh của nó ngoan ngoãn ngồi xổm trên bàn ăn cơm, hắn chợt thấy tim mình dịu hẳn, bất giác bị mê hoặc bởi dáng ăn của A Nhiên, cũng ăn nhiều thêm được một chút.

Lục Cẩm Diên nhìn đồ ăn trong bát mình chất cao như ngọn núi nhỏ, ánh mắt mèo màu lam nhạt lập tức sáng rực như sao.

Tay trái một miếng sườn chua ngọt, tay phải một miếng rau, vừa kêu meo meo ăn, vừa ngao ngao cảm thán.

“Meoooo – ngon quá!”

Như gió cuốn mây trôi, Lục Cẩm Diên kết thúc miếng sườn chua ngọt cuối cùng, sung sướng liếm láp móng vuốt còn dính vị chua ngọt của mình.

Vệ Cảnh Hành cúi đầu nhìn mèo con, nó đang mải mê liếm láp móng vuốt đến quên cả đất trời, khoảnh lông trắng bên mép nó cũng dính đầy dầu mỡ, ngay cả râu cũng dính vụn thịt, nhưng nó lại không để ý, chỉ chăm chú liếm móng vuốt, hình tượng mèo xinh đẹp trước kia một đi không trở lại…

Bệnh cuồng sạch sẽ của Vệ Cảnh Hành lại phát tác, chợt cảm thấy không chịu nổi cảnh con mèo nhà mình ăn một bữa cơm mà mất hết cả hình tượng thế này, bất giác đưa tay ra nhấc cổ A Nhiên lên, lấy một chiếc khăn sạch nhẹ nhàng lau cho nó.

Lục Cẩm Diên chỉ cảm thấy bóng râm càng lúc càng gần, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Bốn mắt bất chợt nhìn nhau, trong mũi tràn ngập mùi hương nam tính nhẹ nhàng, dễ chịu.

Đôi mắt long lanh của Lục Cẩm Diên thoáng trợn trừng lên, sững sờ nhìn dung mạo vô cùng bình thường kia dần lại gần mình, trong đầu vốn chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn ăn ăn chợt chấm dứt, trống rỗng đến mức quên luôn rằng hiện giờ mình chỉ là một con mèo con vàng tên A Nhiên mà thôi.

Cho đến khi ngón tay thon dài của Tần vương nâng mặt mình lên.

Động tác của hắn rất dịu dàng, ánh mắt chăm chú, bị ánh mắt đó nhìn, Lục Cẩm Diên chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh đến khó hiểu, nhanh đến mức dường như nàng không thể khống chế được, chỉ biết nuốt nước miếng theo bản năng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn động tác nhẹ nhàng lau mặt nàng đầy mờ ám của hắn.

Cho đến khi Vệ Cảnh Hành lau xong vỗ nhẹ vào đầu nàng, nàng mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt lập tức ửng hồng, xù lông tránh ra.

Nhìn cái gì mà nhìn! Meooo!

Lục Cẩm Diên bị hắn nhìn đến rợn sống lưng, cố cứng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nghe Vệ Cảnh Hành khẽ bật cười, cũng không biết hắn cười cái gì.

Khác với dung mạo bình thường đó, đôi mắt phượng của hắn sáng rực, trong veo, dịu dàng như sắp tan thành nước vậy.

Tim Lục Cẩm Diên lại đập loạn lên từng nhịp “thình thịch thình thịch”, cũng chột dạ kêu lên hai tiếng ngao ngao với hắn, rồi hung dữ nghiến răng.

Vệ Cảnh Hành nén cười, vỗ nhẹ vào đầu con mèo con như an ủi, còn cao hứng vuốt vuốt chải chải lông cho nó. Lục Cẩm Diên đang đỏ bừng mặt lại cảm thấy mình cực kỳ mất mặt, vội vàng tránh khỏi tay hắn, nhảy xuống bàn, chạy biến đi như một làn khói.

Vệ Cảnh Hành nhìn theo con mèo con chạy đi xa, không ăn thêm nữa, vẫy tay để đám nha hoàn thu dọn bàn ăn đi.

Bốn món được ăn gần hết, khiến đám hạ nhân trợn trừng mắt kinh ngạc.

Dù sao gần đây khẩu vị của Vương gia cũng không được tốt, bình thường ăn nửa bát cơm còn không hết, nhưng hôm nay, A Nhiên nhảy lên bàn không chỉ không khiến vương gia khó chịu không ăn được miếng nào, mà vì dáng ăn uống ngon lành của A Nhiên, Vương gia lại thấy thèm ăn hơn, tâm trạng thoải mái hơn…

Phải biết rằng những năm gần đây Vương gia vẫn nổi tiếng là vô tình, lạnh lùng, hôm nay thế này chợt cảm thấy có chút nhân tính hơn, đúng là quá kỳ quái!

Sau khi trốn khỏi phòng Vệ Cảnh Hành, Lục Cẩm Diên chậm rãi chạy từng bước nhỏ đến bên ao rửa móng vuốt.

Những con cá ngũ sắc bơi thành đàn ngang qua, mèo ta ăn đến no tròn cả bụng lười biếng nằm bò ra trên tảng đá, một móng vuốt chống lên má, một móng vuốt thò xuống bắt nạt đàn cá dưới ao, dường như nghiện bắt nạt chúng mất rồi.

Rửa móng xong, nàng lắc lắc bộ lông, phát hiện ra Vệ Cảnh Hành đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt như có như không nhìn về phía mình.

Lại còn dùng sắc đẹp quyến rũ cả một con mèo, Hừ!!!!!

Mũi nàng khẽ ‘hừ’ một tiếng, nhấc đôi chân ngắn lên chậm rãi chạy từng bước về ổ mèo của mình, xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình, lười biếng vặn vặn người, rồi nằm dài ra phơi nắng.

Cái dáng vẻ đáng yêu ngây thơ bộc lộ ra một cách rất vô tình đó, nhẹ nhàng cào nhẹ vào tim Vệ Cảnh Hành. Hắn bất giác ngắm con mèo con nhiều hơn một chút, sao cứ cảm thấy có gì đó khác khác nhỉ? Hình như còn khó chiều gắt gỏng hơn thì phải?

Lục Cẩm Diên mơ mơ màng màng ngủ, khi mở mắt ra chỉ nhìn thấy một thiếu niên quần áo rách rưới ngồi trong góc phòng hung dữ trừng mắt nhìn mình.

Mái tóc như cỏ dại che gần hết khuôn mặt đen đuốc tròn xoe của hắn, áo quần rách nát bẩn thỉu như ăn mày.

Cái dáng vẻ béo tròn, bẩn thỉu này, nhìn đã biết ngay là người xấu!

Nàng lập tức ưỡn ngực, ôm con mèo vàng nhỏ trong ngực, không chịu thua kém trừng mắt nhìn lại hắn.

Thiếu niên im lặng quay đầu đi, dựa vào tường, không nói một lời.

Lục Cẩm Diên nhìn bóng lưng béo tròn của hắn, nghịch ngợm làm mặt quỷ với hắn. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ôm mèo con bất an nhìn xung quanh, vì nàng nhớ đến chuyện mình vừa bị người xấu bắt đi.

Nếu không phải A Nhiên trốn trong tay áo nàng đột nhiên cắn cho mình tỉnh lại, để nàng thừa cơ nhảy xuống xe, trốn vào ngôi miếu hoang này, có lẽ hiện giờ mình đã bị kẻ xấu bắt ra khỏi kinh thành rồi…

Cha, mẹ… cha mẹ ở đâu?! Mau tới cứu Nhiễm Nhiễm đi…

Màn đêm dần buông xuống, dưới ánh trăng, ngôi miếu hoang càng lộ rõ sự yên tĩnh đến dị thường, bóng đêm phủ xuống khiến nàng không thể nhìn rõ gì cả.

Đột nhiên, tiếng ‘kẹt kẹt’ vang lên, sau đó một vật lông xù gì đó chạy qua chân.

Lục Cẩm Diên nhìn xuống, thì ra là một con chuột vừa đen vừa to. Nàng chợt kinh hãi hét ầm lên. A Nhiên trong lòng nàng vừa nhìn thấy món ăn ngon, ánh mắt sáng lên như kẻ trộm, đuổi theo con chuột kia, để lại một mình Lục Cẩm Diên run rẩy cả người đứng trong bóng tối.

Gọi vài tiếng “A Nhiên” vẫn không thấy nó meo meo đáp lại, Lục Cẩm Diên sợ hãi, cẩn thận đi về phía góc phòng mà thiếu niên kia đang ngồi, run rẩy nói: “Huynh giúp ta tìm A Nhiên được không? Không thấy nó đâu cả…”

Thiếu niên không cử động.

Ngôi miếu hoang luôn lưu truyền chuyện ma quỷ, Lục Cẩm Diên càng bất an hơn, mắt đã bắt đầu ngập nước: “Huynh nói chuyện với ta được không, ta sợ…”

Thiếu niên phát phiền vì tiếng nói của nàng, âm u nhìn nàng một cái, đứng dậy, đi một mạch ra khỏi ngôi miếu hoang, đầu cũng không thèm quay lại.

Lúc này trời chợt vang lên tiếng sấm, mưa xối xả đổ xuống. Lục Cẩm Diên một thân một mình sợ hãi đến sắp sụp đổ, lập tức chạy ra khỏi ngôi miếu hoang, đuổi theo bóng người đang dần đi xa của thiếu niên.

“Chờ ta với…” Tiếng nói của nàng biến mất trong tiếng mưa rào, chỉ thấy thiếu niên béo ban nãy không thèm ừ hử tiếng nào chợt run rẩy toàn thân, quỳ sụp xuống trong mưa.

Từng giọt mưa rào đánh vào người hắn, hai tay hắn bịt chặt lấy hai tai, cứ như đang nghe thấy âm thanh gì đó vô cùng đáng sợ vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, không ngừng run lên.

Lục Cẩm Diên tưởng hắn sợ sấm, lập tức chun chun mũi khinh thường nói: “Huynh là con trai cơ mà, mẹ ta nói con trai phải bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước, vậy mà đến sấm huynh cũng sợ, vô dụng thật!”

Giọng điệu của nàng đầy vẻ chê bai, nhưng vẫn dầm mưa chạy lại gần hắn, kéo cánh tay hắn, lo lắng nói: “Bên ngoài mưa to lắm, mau vào đi.” Không phải vì nàng sợ ở một mình nên mới gọi hắn vào đâu nhé…

Lục Cẩm Diên vừa lôi vừa kéo thiếu niên cao hơn nàng một cái đầu, béo gấp đôi nàng vào trong ngôi miếu hoang, làm xong, nàng mệt đến mức ngồi thở hổn hển.

Toàn thân nàng ướt thê ướt thảm, trong lòng vừa ấm ức vừa sợ hãi, hai mắt lại bắt đầu ngập nước, lại thấy thiếu niên xa lạ vẫn giữ sắc mặt kinh hoảng, sợ hãi ôm chặt lấy đầu.

Mặt hắn trắng bệch, lông mày nhíu chặt, cơ thể ướt sũng khẽ run rẩy như nhìn thấy chuyện bi thương nào đó vô cùng đáng sợ, khàn giọng nức nở, hai dòng nước mắt chảy xuống.

“Này, sao… sao huynh lại khóc…”

Lục Cẩm Diên vốn muốn khóc lại kinh ngạc vì hắn, đột nhiên sợ đến mức không khóc được.

Nàng cũng không hiểu chuyện kiêng dè nam nữ, từng cơn gió lạnh thổi tới, thấy người hắn run rẩy dữ dội như vậy, nàng cho rằng hắn bị dầm mưa lạnh, lại nghĩ bây giờ mình cũng rất lạnh, lập tức lân la lại gần, ôm chặt lấy hắn, bắt chước động tác của mẹ, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng hắn.

“Đừng chạm vào ta!” Người thiếu niên cứng lại, muốn tránh ra khỏi tay của Lục Cẩm Diên, nhưng một tiếng sấm lại vang lên, sắc mặt hắn lại trắng bệch ra ôm chặt lấy tai.

“Huynh tên là gì? Sao lại ở đây? Người nhà huynh đâu?”

Thấy hắn im lặng, Lục Cẩm Diên lại tự hỏi tự đáp, dường như chỉ cần không ngừng nói chuyện mới có thể xua đi cảm giác khủng hoảng trong lòng nàng vậy: “Huynh cũng bị người xấu bắt đi sao?”

“…” Mắt thiếu niên hơi co lại, hung dữ cắn môi.

Không biết thiếu niên đang nghĩ đến điều gì, Lục Cẩm Diên lại dựa sát vào cơ thể ấm áp ướt nhẹp của hắn, nhỏ giọng nói: “Sẽ nhanh chóng có người đến cứu chúng ta thôi…”

Nàng hơi cử động cánh tay tê cứng, co tròn người lại như quả bóng, nhưng cơ thể ẩm ướt vẫn lạnh như cũ, buốt đến nỗi người nàng run lên.

Lại một tiếng sấm nữa vang lên, tiếng mưa rào như trút nước đập rào rào vào xe ngựa. Trên trời mưa và sấm thi nhau giao chiến, con đường lầy lội khiến xe ngựa rung mạnh.

Từng cơn gió mạnh vù vù thổi qua, lạnh như rơi vào hố băng vậy, đầu Lục Cẩm Diên ong ong tỉnh lại.

Còn chưa kịp nhớ lại giấc mơ vừa rồi, đầu nàng đã đau nhức, sau khi nhìn rõ bốn phía xung quanh trong bóng tối, nàng đành bất an gọi một tiếng theo bản năng: “Thu Nguyệt, Thu Nguyệt… dừng xe, mau dừng xe…”

“Xoảng”

“Rầm rầm rầm!”

Tiếng động chói tai vang lên, tiếng con ngựa kêu lên thảm thiết, tiếng xe ngựa va đập ầm ầm…

Lục Cẩm Diên chỉ cảm thấy toàn thân đau buốt đến tận tim, chợt sa vào bóng tối vô tận.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lục Cẩm Diên đã phân định rõ bản thân đang ở đâu, cảm thấy mình đã mơ nhiều giấc mơ dài đằng đẵng. Nàng chạy không mục tiêu, những cơn gió âm u thổi qua, vừa lạnh vừa đáng sợ, khiến nàng sợ hãi ôm chặt cánh tay mình.

Đột nhiên một tia sáng yếu ớt chiếu tới, nàng nhận ra không biết từ lúc nào mình đã về đến cửa nhà mình rồi.

Thấy cha đang đứng ở cửa đại sảnh, lo lắng nhìn ra ngoài, Lục Cẩm Diên mừng phát khóc, vội vàng chạy như bay về phía cha mình.

“Cha, cha!” Nàng hô to, như muốn nói cho cha biết chuyện hai ngày nay mình bị biến thành mèo, không ngừng mơ thấy ác mộng vậy. Nhưng bóng cha nàng lại như di động, dù nàng cố gắng chạy về phía trước đến mức nào, cha cũng vẫn dừng lại ở khoảng cách xa vời mà nàng không thể nào chạm tới, hơn nữa, ánh mắt ông còn chưa từng liếc về nàng lấy một lần.

“Sao đến giờ vẫn chưa tìm thấy Diên nhi?!” Ngay khi Lục Cẩm Diên đang hoang mang không hiểu, một tiếng quát giận dữ vang lên từ miệng Lục Ninh Đào. Ông giận dữ đập bàn, lửa giận ngập trời: “Một đám vô dụng! Tiếp tục tìm đi!”

“Cha…?” Động tác của Lục Cẩm Diên cứng lại, hơi luống cuống kêu lên, “Con về rồi mà, con ở đây cha ơi!”

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, cho đến chập tối, cửa phủ Lục gia cuối cùng cũng vang lên tiếng ồn ào.

“Lục đại nhân, tìm thấy lệnh ái rồi…” quan binh tiếc nuối lắc đầu, trầm giọng nói, “Xin Lục đại nhân nén bi thương.”

Trên cáng được đưa vào phủ, một cô cái mặc chiếc áo gấm bị cào xước rách tả tơi, dính đầy bùn đất và nước mưa, trên khuôn mặt thanh tú dính bùn đầy vết xanh tím và vết thương, có thể thấy nàng bị ngã từ trên vực xuống thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Mặt Lục Ninh Đào trắng bệch, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống bên càng, không ngại bẩn thỉu, cẩn thận nhẹ nhàng lau khuôn mặt trái xoan của con gái: “Diên nhi, Diên nhi, cha đây, con mau mở mắt ra nhìn cha đi!”

Khuôn mặt đầy bùn đất và máu tươi của cô gái dần được lau sạch sẽ, lộ ra một dung mạo mà Lục Cẩm Diên vô cùng quen thuộc.

Tim nàng đập thịch một cái, hiện thực bất ngờ khiến nàng cảm thấy trời đất như đảo điên, nức nở một tiếng rồi nhào tới: “Cha, con vẫn chưa chết, con ở đây mà! Cha!”