Tình Duyên Meo Meo

Chương 6: Lại biến thành mèo

Cơ thể nó mềm nhũn lại ấm áp, khe khẽ ngáy khò khò trong lòng bàn tay hắn, hẳn là đi lâu quá rồi ngủ mất luôn.

Tim Vệ Cảnh Hành dịu xuống, bất giác đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của A Nhiên, lại thấy nó vươn móng vuốt nhỏ lên dụi dụi hai mắt ngái ngủ, cơ thể ngắn tũn uốn éo mấy cái rồi cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

Vệ Cảnh Hành gõ nhẹ vào cái đầu tròn xoe của A Nhiên, nhưng làm thế nào nó cũng ngủ say không tỉnh, đành phải chấp nhận ôm nó bế vào trong ổ mèo.

Lục Cẩm Diên đâu biết rằng tư thế ngủ của mình đang bị người ta quan sát, nàng đưa tay lên dụi dụi hai mắt ngái ngủ mơ mơ màng màng của mình, rồi ôm lấy một vật ấm áp nào đó, lười biếng dụi đầu vào, cuộn tròn người thành một cuộn bông nho nhỏ màu vàng.

Lớp lông mượt mà lướt qua đầu ngón tay, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ỷ lại này của A Nhiên khiến tim Vệ Cảnh Hành thoáng chốc như có ánh nắng xuân chiếu rọi vào vậy.

Hắn chợt nhớ đến hồi tháng trước vừa gặp con mèo con này, nó chỉ mới lớn bằng lòng bàn tay, hơi thở thoi thóp ngã xuống trước móng ngựa của hắn. Hắn cũng không phải người thích bảo vệ động vật nhỏ, tay hắn dính nhiều máu tươi lắm rồi, trên lưng cũng gánh bao nhiêu thù hận, mấy con mèo con chó nhìn thấy hắn luôn tránh rất xa. Thế nhưng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi ở chung với hắn, con mèo con rất giống A Nhiên này lại liên tục khơi dậy những hồi ức dịu dàng mà hắn luôn đè nén trong đáy lòng.

Chỉ có ở trước mặt nó, hắn mới là Vệ Cảnh Hành mà không phải là Tần vương khát máu giết người không chớp mắt.

Mà mỗi ngày, khi hắn gọi hai chữ “A Nhiên”, tâm trạng của hắn sẽ trở nên nhẹ nhàng lạ thường, trong đầu sẽ không kìm được mà hiện lên chủ nhân thực sự của A Nhiên; tiểu cô nương năm đó đã đốt lên ngọn đèn sáng ấm áp chiếu rọi vào cuộc sống vốn đã vô cùng u ám của hắn khi hắn đang tuyệt vọng nhất, bất lực nhất; tiểu cô nương năm đó đã khóc đến xé gan xé ruột khi A Nhiên qua đời đó…

Ngày ly biệt, hắn chưa từng trực tiếp nói câu từ biệt với nàng, chưa từng nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình, chỉ để lại một bức thư và một miếng ngọc bội. Đến nay đã 10 năm trôi qua, hắn đã thay hình đổi dạng, không biết đến ngày gặp lại, liệu nàng có còn nhớ hắn hay không…?

— Mỗi khi ta cảm thấy cô đơn, A Nhiên đều ở bên ta. Sau này, ta mang A Nhiên đến chơi với huynh, huynh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

“Nhiễm Nhiễm…”

Cảm giác mềm nhẹ ở đầu ngón tay gọi thần chí của Vệ Cảnh Hành quay về, nhìn thấy tư thế ngủ rất thoải mái của A Nhiên, hắn hơi chững lại một chút, đôi môi mỏng hé mở, khe khẽ gọi lên cái tên mà mình nhớ nhung suốt 10 năm qua.

“Mấy năm nay, dù phải làm bạn với sự trống trải và lạnh lùng, nhưng có nàng trong trái tim, ta chưa bao giờ cảm thấy cô độc.”

“Bây giờ, ta cũng có A Nhiên rồi, A Nhiên của chúng ta…”

Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng, thoáng vang lên rồi biến mất, ánh mắt dịu dàng mà chân thật, cẩn thận đặt A Nhiên vào trong ổ mèo.

“Meo…”

Lục Cẩm Diên nằm mơ, mơ thấy mình bị Vệ Cảnh Hành ôm vào lòng. Nàng muốn giãy ra, nhưng ngực hắn ấm áp quá, khiến đầu nàng mơ mơ hồ hồ, bất giác rúc vào trong lòng hắn.

Hắn lẩm bẩm nói lèo nhèo gì đó bên tai nàng, nhưng hiện giờ nàng thực sự không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, không nghe rõ một câu nào cả.

“Tiểu thư, tiểu thư —”

Trong lúc mơ màng, Lục Cẩm Diên như nghe thấy tiếng nha hoàn Thu Nguyệt của nàng đang gọi.

Nàng cố gắng mở mắt ra, ánh mắt lờ mờ dần trở nên rõ ràng hơn, quả thực nhìn thấy Thu Nguyệt ở trước mặt thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”

Lục Cẩm Diên hơi sững sờ một chút, nhìn căn phòng quen thuộc, nàng nhất thời không phân rõ được đâu là giả đâu là thật.

“Ta… đang ngủ à?”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác chưa tỉnh ngủ của tiểu thư, Thu Nguyệt đỡ nàng dậy nói: “Tiểu thư, hôm qua cô đọc sách rồi ngủ quên, chắc là mệt quá nên gọi thế nào cũng không tỉnh, nô tỳ đành phải đỡ cô lên giường nằm, giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.”

“Đã ngày hôm sau rồi sao?!” Lục Cẩm Diên trợn trừng hai mắt như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hôm nay là tròn 4 năm ngày giỗ của Thẩm Khinh Mi, mẫu thân của Lục Cẩm Diên.

17 năm trước, Thẩm Khinh Mi mẫu thân của nàng sau khi sinh nàng, thân thể rất yếu ớt. 10 năm trước, sau khi cha nàng được đề tên trên bảng vàng, cả gia đình họ chuyển tới kinh thành, cũng tìm đại phu chữa trị chứng bệnh của Thẩm Khinh Mi, nhưng điều khiến người ta nuối tiếc là khi Lục Cẩm Diên được 13 tuổi, bệnh tình của Thẩm Khinh Mi càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng rời bỏ nàng mà qua đời.

Lục Ninh Đào yêu vợ đến thắt lòng, sau khi Thẩm Khinh Mi qua đời, ngày này hàng năm, ông đều tới chùa Khai Nguyên, thắp hương cầu phúc cho ái thê. Trừ Lục Cẩm Diên mặc gió mặc mưa đều theo sát ông ra, thì cả Phương Linh Ngọc, tiểu thiếp của Lục Ninh Đào, và cô con gái thứ hai Lục Thư Huyên cũng đi cùng. Nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì họ đã về phủ trước khi trời tối rồi, chỉ vì mấy ngày nay cũng đúng lúc có sứ thần Nam Sở tới kinh thành. Đây là lần đầu tiên Nam Sở chủ động tới thăm hỏi kể từ sau khi thua thê thảm dưới tay Vệ Cảnh Hành.

Là Lễ bộ thị lang, Lục Ninh Đào đương nhiên phải vô cùng đề cao cảnh giác tới đón mấy vị sứ thần quan trọng này, thế nên ông không thể dành thời gian đi chùa Khai Nguyên dâng hương cho ái thê cùng với Lục Cẩm Diên được.

Mà ba ngày trước, có tin truyền tới nói mẫu thân của Phương Linh Ngọc sinh bệnh nặng, vừa nhận được tin, Phương Linh Ngọc hoảng hoảng hốt hốt vội vàng đưa Lục Thư Huyên cùng quay về nhà mẹ đẻ ở Thanh Châu, đến giờ cũng chưa quay lại phủ.

Lục Cẩm Diên thấy trời tối sầm xuống, mưa rơi rả rích không có dấu hiệu tạnh, nên cũng không chờ thêm nữa, cùng nha hoàn lên xe ngựa, đi thẳng về phía chùa Khai Nguyên.

Ngồi trên xe ngựa, trong đầu Lục Cẩm Diên bất giác lại hiện lên giấc mơ đêm qua, sắc mặt nàng kỳ quái nhìn tay mình, cảm giác đệm thịt mềm mềm ở trên tay hôm qua vẫn rõ mồn một, hoàn toàn không giống trong mơ! Thế nhưng rõ ràng lại là một giấc mơ!!!

Biến thành mèo ư? Lại còn là mèo của Tần vương?! Đúng là hoang đường…

Xua đi những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, Lục Cẩm Diên hơi buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống, đành dựa vào đệm mềm chợp mắt.

Bên trong xe, từng làn khói trắng mỏng manh bay ra từ lư đốt trầm hương, mùi hương dịu nhẹ khiến cảm xúc hỗn loạn phức tạp đều lắng xuống. Chỉ có bên ngoài xe ngựa, tiếng mưa rào như trút nước cùng với tiếng vó ngựa dồn dập khiến sắc trời âm u càng thêm cô quạnh…

“Hắt xì—”

*

Lục Cẩm Diên ngẩn ngơ nhìn đình viện quen thuộc trước mắt, tâm trạng phức tạp lại trào dâng trong ngực, làm thế nào cũng không ngờ được là mình lại biến thành mèo lần nữa!

Nàng hoang mang quay đầu nhìn xung quanh, thấy ngay Vệ Cảnh Hành đang ngồi bên bàn, tóc đen đai ngọc, dung nhan tuấn tú, đang chăm chú xem quyển sách trên tay vô cùng nhã nhặn, thảnh thơi.

Bên ngoài phòng ánh nắng ngập tràn, từng làn gió mát nhè nhẹ thổi len vào bộ lông mềm mại của nàng, thời tiết đẹp thế này, hoàn toàn trái ngược với trận mưa như trút nước khi nàng ra ngoài.

Lại nằm mơ à… Sao vẫn mơ thấy Tần vương và mèo của hắn?

Khóe môi Lục Cẩm Diên hơi giật giật, vùi đầu vào trong ổ mèo không để ý đến ánh mắt liên tục hướng về phía này của Vệ Cảnh Hành, cũng hoàn toàn không có cảm giác hoảng hốt, lúng túng như lần đầu biến thành mèo.

Dù sao toàn bộ cảnh tượng trước mắt cũng chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, nàng có thể quay lại cuộc sống thật rồi!

Chỉ có điều, ngủ say một giấc, khi tỉnh dậy, lại không phải nàng đang đi đến chùa Khai Nguyên thắp hương cầu phúc cho mẫu thân như nàng nghĩ, mà lại là do bị đói đến quặn ruột và thứ mùi tanh hôi nồng nặc làm cho tỉnh lại.

Trên lông dính nước ẩm ẩm, thấy mình vẫn còn ở trong giấc mơ kỳ quái, Lục Cẩm Diên ủ rũ nằm nhoài ra đất, dùng móng vuốt đẩy đẩy nghịch nghịch con cá khô đen thui trước mặt, đầy vẻ chán ghét.

“A Nhiên, sao không ăn đi?”

Trên đường hồi kinh nguy cơ trập chùng, Vệ Cảnh Hành thường thoắt ẩn thoắt hiện, thế nên đại đa số thời gian đều do Tần Nga chăm sóc A Nhiên.

Tần Nga là ám vệ nhỏ tuổi nhất trong số mười hai ám vệ, rất giỏi về y độc, thời gian này cải trang thành thị nữ của Vệ Cảnh Hành, bảo vệ hắn về kinh.

Cô rất thích mèo, thế nên không như các ám vệ khác, cảm thấy vào thời khắc quan trọng như thế này mà chủ nhân lại nhặt một con mèo con ven đường về nuôi là biểu hiện của việc đầu óc có vấn đề, ngược lại, cô còn vô cùng ủng hộ quyết định nuôi mèo của chủ nhân!

Vì mèo con rất mềm mại rất dễ thương, ôm nó vô cùng thoải mái, cực kỳ đáng yêu a a a a a a a!!!

Được chủ nhân phân cho nhiệm vụ chăm sóc A Nhiên, hai con ngươi mắt cô cũng như biến thành hình trái tim rồi.

Hôm nay vừa nghe tin A Nhiên quay về, cô lập tức chuẩn bị cho A Nhiên một con cá khô cực kỳ thịnh soạn.

Có điều, dù bình thường A Nhiên không thân thiết với cô như với chủ nhân, nhưng vừa gõ bát cũng sẽ tí tởn chạy đến ngay bên cạnh cô, thế mà hôm nay đến giờ ăn rồi vẫn không chịu lại gần.

Tần Nga không biết làm sao, khẽ mím môi một cái, cầm một con cá khô nhỏ, đi về phía A Nhiên.

(#‵′)! Cái thứ cháy đen thui đó ăn thế nào được chứ?!!!

Mùi vị quái gở trong miệng khiến Lục Cẩm Diên nhổ ra, ánh mắt vừa thèm thuồng vừa ghen tị vừa ai oán đầy bất mãn, nhìn chằm chằm về phía tên khốn Tần vương đang hưởng thụ bữa trưa xa hoa phong phú kia. Nàng cảm thấy mùi hương từ trong phòng truyền tới vô cùng quyến rũ, trái ngược hoàn toàn với con cá khô quắt hôi tanh trước mắt nàng đây, khiến bụng nàng bất giác kêu rồn rột.

Nàng nghiến răng, chịu đựng tiếng ‘rột rột’ trong bụng, đệm thịt mềm mại đẩy đĩa cá khô cháy khét trước mặt ra xa. Mà nàng cũng không biết rằng, bữa trưa của vị Tần vương đang bị nàng mắng qua mắng lại trong lòng kia, cũng không phải là một bàn đầy sơn hào hải vị, mà chỉ là một bữa cơm đơn giản bốn món mặn một món canh thôi.