Tình Hoặc

Chương 17

Rốt cuộc Ngũ Đình cũng tới.

Đông Tễ Tương có cố gắng dãy dụa muốn thoát khỏi người có gương mặt lạnh lùng khiến cho mình sợ tới phát run, nhưng vì nửa người dưới không thể động đậy nên chẳng cách nào trốn được.

Cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt ghê tởm trên môi khiến y choáng váng muốn nôn, cuối cùng chỉ có thể vận dụng toàn bộ sức lực cắn chặt răng.

Giây tiếp theo, Lương Băng té xỉu trên chân y.

Đông Tễ Tương ngẩng mặt nhìn lên, Ngũ Đình cùng Trần Thượng Nghĩa đứng phía sau Lương Băng, đang tìm cách gỡ bỏ bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Đông Tễ Tương.

Mỗi người kéo một bên khuỷu tay và các đốt ngón tay của Lương Băng, ngón tay hắn lập tức lỏng ra.

“Đông tiên sinh, ngài không sao chứ?” Ngũ Đình quan tâm hỏi han.

“Tôi…” Đông Tễ Tương vẫn còn sợ hãi, nói không nên lời.

Ngũ Đình cũng hiểu được nên giúp Đông Tễ Tương đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng, tiến vào phòng ngủ, tiếp đến lại gọi Trần Thượng Nghĩa đưa Lương Băng về phòng của hắn, sai người canh giữ cản thận, chờ Đông gia trở về xử lí.

Vào phòng ngủ được một lúc, Đông Tễ Tương nhờ Ngũ Đình vò cho y một chiếc khăn mặt ấm.

Đông Tễ Tương cẩn thận rửa mặt, lại lau mấy vết hằn trên cổ tay. Y muốn mau chóng lau đi cảm giác bị Lương Băng đụng chạm.

Nhìn da thịt mình gầy đến nỗi dán chặt lên xương cổ tay, vết hằn rõ ràng, y không biết cả thân thể mình đang run lên.

“Ngũ Đình, làm phiền anh nâng tôi lên giường.”

“Vâng, thưa Đông tiên sinh.”

Ngũ Đình lật chăn lên, dễ dàng ôm lấy Đông Tễ Tương, đặt y lên giường, cẩn thận đắp chăn.

“Ngũ Đình…” Tễ Tương chậm rãi lên tiếng.

“Đông tiên sinh?”

“Chuyện vừa rồi mong mọi người đừng nói cho Huyên Xuyên.”

“Việc này…”

“Tôi sẽ tự nói với Huyên Xuyên.”

Gương mặt Ngũ Đình tỏ vẻ khó xử.

“Van anh đấy.”

Ngũ Đình nghĩ một lúc lâu mới cau mày gật đầu.

“Bây giờ anh ra ngoài trước đi.”

“Vâng, thưa Đông tiên sinh.”

Ngũ Đình bước ra ngoài, đóng cửa.

Từ lúc vào phòng tới giờ Đông Tễ Tương luôn nắm chặt lấy di động, cứ cầm lên rồi lại buông xuống.

Cứ như vậy lập lại vài lần, cuối cùng y cũng mở di động lên.

Nhấn số vừa gọi trong nhật ký.

Lần này, đầu dây bên kia vừa đổ một tiếng chuông đã được bắt máy.

Hải Sa Bang cùng Chính Nghĩa Hội đang tranh luận gay gắt, hai tổ chức đều muốn quản lý công ty sản xuất dưới chướng của Thiên Địa Minh.

Đông Huyên Xuyên vừa nghe tiếng chuông đặc biệt dành cho Đông Tễ Tương, hắn lập tức tiếp điện thoại.

“Tễ Tương.”

“Anh, anh mau về đi… cầu anh đấy.” Giọng nói của Đông Tễ Tương vô cùng yếu ớt.

“Tễ Tương? Em làm sao vậy?” Đông Huyên Xuyên bắt đầu cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Anh… anh mau trở về đi…” Ngữ điệu cầu xin của Đông Tễ Tương khiến trái tim hắn run lên vì sợ hãi.

Nhất định Tễ Tương đã xảy ra chuyện.

Toàn bộ phòng họp vẫn tranh cãi ầm ĩ không ngớt.

“Anh trở về ngay đây.” Đông Huyên Xuyên trấn an.

“Anh, đừng cúp máy, cứ mở máy như vậy được không?”

“Được… Anh không cúp.” Bất an trong lòng Đông Huyên Xuyên càng thêm sâu sắc.

Cầm di động trong tay, hắn lập tức trở lại vị trí chủ trì hội nghị.

Trong phòng họp có hơn hai trăm người, nhìn lão đại mặt không biến sắc đứng lên, tất cả mọi người đều chậm rãi im lặng.

Chờ toàn bộ phòng họp im lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng bút rơi, lúc này Đông Huyên Xuyên mới lên tiếng: “Cuộc họp sẽ tiếp tục vào mười giờ sáng hôm sau. Hiện tại tan họp.”

Giọng nói cứng rắn, lạnh lùng hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng vừa nãy dành cho cậu em họ, quả thực là một trời một vực.

Hơn hai trăm người trong phòng họp đều đứng lên, đồng loạt trả lời: “Đã biết!”

Đông Huyên Xuyên lấy tai nghe màu lam trong túi áo ra, cắm giắc, đặt di động vào túi áo trước.

Theo phía sau Đông Huyên Xuyên còn có mấy vệ sĩ cùng mọi người trong Thiên Địa Minh tiễn lão đại ra ngoài.

“Tễ Tương?” Huyên Xuyên nói qua tai nghe màu lam.

“Anh…”

“Bây giờ em đang làm gì?”

“Em nằm trên giường…”

“Em mệt lắm sao?”

“Mệt lắm… đầu óc cũng thấy mệt mỏi.”

“Làm sao vậy?”

“Lương Băng có tình cảm với em, anh cũng biết việc này đúng không?”

Đông Huyên Xuyên thầm giật mình, vội hỏi: “Hắn làm gì em rồi?”

“Hắn muốn hôn em.”

Đông Huyên Xuyên lập tức cảm thấy rối loạn, trong lòng đau đớn, chua xót… Hắn hận hiện tại không có mặt ở nhà để chính tay xé rách cái miệng của Lương Băng!

Cơn lốc cuồng bạo tựa dã thú trong lòng khiến đôi mắt Đông Huyên Xuyên u ám, khát máu.

“Anh đã sớm biết đúng không?”

“Biết.” Đông Huyên Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng.

“Em cũng không trách hắn.”

Đôi mắt đỏ ngầu ác liệt của Đông Huyên Xuyên dần nhạt đi sau khi nghe những lời đó.

“Tình cảm không phải do người khác nói buông tay là có thể buông tay, sẽ chỉ khiến người ta dấn vào càng sâu thôi.”

Tâm trí Đông Huyên Xuyên chấn động.

“Anh, lúc anh nghe thấy Lương Băng muốn hôn em, anh có cảm giác gì?”

Đông Huyên Xuyên không nói lời nào, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, bình ổn cảm xúc.

“Em hy vọng anh sẽ tức giận, sẽ ghen tị, sẽ muốn… muốn giết hắn…”

Đông Huyên Xuyên ngẩn ra!

“Nếu… nếu hôm nay Lương Băng nói hắn yêu anh, muốn hôn anh, em nghĩ em sẽ…”

Đầu dây bên kia, Đông Tễ Tương ngập ngừng một lúc lâu vẫn không nói tiếp.

Tim Đông Huyên Xuyên nhảy vọt lên cuống họng, căng thẳng không cách nào kiềm chế.

Chờ cả buổi, Đông Huyên Xuyên khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi: “…Sẽ thế nào?”

“Sẽ…”

“Uhm?”

“Anh…”

“Uhm?”

“Anh yêu em không?”

Đầu óc Đông Huyên Xuyên oanh một tiếng, cảm tưởng như mọi vật trước mắt bị hàng tấn thuốc nổ khiến cho tan tành, sáng đến nỗi khiến hắn bừng tỉnh.