Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 104

Lúc đầu bếp mang món tráng miệng lên thì Tề Cẩm Giang tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy món Tiramisu vị hoa Anh Đào mà mình yêu thích nên vô rất vui vẻ: “Thật là ngẫu nhiên ha lại có thể thưởng thức loại bánh mà em thích nhất ở nhà của anh hai”.

Người đầu bếp liền lên tiếng: “Dạ thưa tiểu thư không phải là ngẫu nhiên đâu ạ, thiếu gia đặc biệt bảo tôi chuẩn bị vì biết cô thích loại bánh này đó ạ”.

Tề Cẩm Giang quay sang nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt cảm động: “Hóa ra không phải là sự trùng hợp mà là anh hai cố tình chuẩn bị cho em sao?”.

Tề Lăng Hạo vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc, anh nhàn nhã lên tiếng đáp: “Chẳng qua Uyển Vũ thích loại bánh này nên anh mới dặn dò đầu bếp làm thôi đừng nghĩ quá nhiều”.

Kiều Uyển Vũ ngồi một bên nhướng mày trong đầu thầm nghĩ “Cái gì mà Uyển Vũ thích chứ nói dối không chớp mắt là có thật đây mà”.

Bởi vì ở chung một nhà dưới danh nghĩa vợ chồng lại biết quá nhiều bí mật của đối phương nên Kiều Uyển Vũ cũng không tiện vạch trần Tề Lăng Hạo mà lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Chị em có sở thích giống nhau quá ha, anh hai của em dặn đầu bếp làm cho em cũng như là làm cho chị món yêu thích thật là cảm động mà”.

Tề Cẩm Giang vẫn vui vẻ đáp lại: “Sao cũng được, em cảm ơn anh chị hai đã quan tâm yêu thương em ạ”.

Hôm đó Tề Kỳ Nam và Tề Cẩm Giang ở Hoàng Kim Uyển Cảnh chơi đến gần chiều mới ra về.

Kiều Uyển Vũ đứng nhìn tài xế lái xe chở Tề Cẩm Giang đi được một đoạn khá xa rồi mới quay sang nói với Tề Lăng Hạo: “Anh vốn dĩ là có quan tâm đến đứa em gái này mà sao cứ phải dối lòng mình chứ?”.

Tề Lăng Hạo né tránh ánh mắt của Kiều Uyển Vũ rồi giả lả lên tiếng đáp: “Quan tâm khi nào chứ, khách của em mời đến nhà chẳng lẽ anh lại dám đuổi về hay sao”.

Kiều Uyển Vũ nhún vai: “Vậy em thích ăn bánh Tiramisu vị hoa Anh Đào từ khi nào vậy hả?”.

Tề Lăng Hạo mím môi rồi lên tiếng đáp: “Không thích thì em cũng ăn hết rồi đó thôi”.

“Tại em không muốn vạch trần anh thôi…xem như lần này anh nợ em đó nha”.

Tề Lăng Hạo bước đến áp sát vào người Kiều Uyển Vũ ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm rồi lên tiếng thì thầm vào tai cô: “Được là anh nợ em, vậy tối nay anh lấy thân báo đáp em được chưa hả?”.

Kiều Uyển Vũ vội đưa tay lên chống trên ngực của Tề Lăng Hạo rồi đẩy anh ra: “Em không giỡn đâu”.

Tề Lăng Hạo khẽ cười ranh mãnh rồi lên tiếng đáp: “Nhưng anh là người có ơn thì phải trả”.

Kiều Uyển Vũ liền lùi lại phía sau một bước rồi xua tay: “Không cần trả ơn này đâu”.

“Nhưng anh thích trả” Tề Lăng Hạo lại tiến lên một bước áp đảo Kiều Uyển Vũ.

Kiều Uyển Vũ quay đầu bỏ chạy vào nhà cô nói vọng lại: “Em không thích nhận”.

Tề Lăng Hạo đứng nhìn theo dáng vẻ lúng túng của Kiều Uyển Vũ thì cong môi lên vẽ một đường tròn lẩm bẩm: “Rõ ràng là nhát cáy mà cứ thích trêu mình”.

Tề Lăng Hạo có chuyến công tác ở nước ngoài phải đi khoảng năm ngày mới trở về, Kiều Uyển Vũ giúp anh chuẩn bị hành lý như mọi lần.

“Anh đi công tác vài hôm nếu có nhớ anh quá thì gọi video call cho anh nha”.

Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Lâu lâu mới có dịp thoát khỏi anh gọi làm gì không biết”.

Tề Lăng Hạo dẩu môi tỏ vẻ uất ức: “Em đúng là vô tâm mà”.

“Nhưng nếu anh gọi thì em sẽ bắt máy được chưa?”.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hài lòng: “Xem như em còn lương tâm đó”.

Trước lúc rời khỏi Hoàng Kim Uyển Cảnh để ra sân bay Tề Lăng Hạo dặn dò quản gia Đinh mấy điều: “Trong thời gian tôi đi công tác ở nước ngoài không có ở nhà ông tuyệt đối không được cho phép bất kỳ bên Tề gia và cả Bạch gia vào trong nhớ chưa”.

Quản gia Đinh tỏ vẻ khó xử lên tiếng hỏi lại: “Thiếu gia à, ngộ nhỡ người đến là lão gia và phu nhân bên Tề gia thì sao?”.

“Cứ bảo là đợi tôi về giải quyết không được để bất kỳ ai đến làm phiền Uyển Vũ hết nghe chưa”.

Quản gia Đinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Dạ tôi sẽ làm theo lời thiếu gia dặn dò ạ”.

Bạch Lục Kỳ hẹn Tề Cẩm Gian đi mua sắm rồi đi ăn tối sau đó thì hỏi về nơi ở của Tề Lăng Hạo, Tề Cẩm Giang không biết những toan tính của Bạch Lục Kỳ và nghĩ cô là người nhà nên nói hết cho Bạch Lục Kỳ nghe.

Tề Cẩm Giang còn khoe với Bạch Lục Kỳ thẻ ra vào khi Hoàng Kim Vịnh Thần do Tề Lăng Hạo cho nữa: “Chỉ có cư dân sống tại khu đô thị Hoàng Kim Vịnh Thần mới được ra vào thôi nên anh hai đã cho em một cái thẻ có thể ra vào ở đó”.

Ánh mắt của Bạch Lục Kỳ sáng lên khi nhìn thấy tấm thẻ ra vào khu đô thị bậc nhất Vịnh Xuyên, cô chần chừ rồi lên tiếng: “Cẩm Giang à, em có thể cho chị mượn tấm thẻ ra vào khu vực mà Lăng Hạo sống có được không hả?”.

Tề Cẩm Giang liền thu tấm thẻ trong tay lại tỏ vẻ đề phòng: “Chị Lục Kỳ muốn mượn tấm thể này để làm gì chứ?”.

Bạch Lục Kỳ liền đáp: “Lâu rồi chị không gặp Lăng Hạo tính cho cậu ấy một sự bất ngờ nhỏ đó mà, em cho chị mượn thẻ đến thăm Lăng Hạo có được không sau đó chị sẽ gửi trả lại cho em ngay thôi”.

Tề Cẩm Giang tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này…”.

Bạch Lục Kỳ lại diễn vẻ mặt đáng thương lên tiếng kêu than: “Chị biết ngay là ai cũng không thích chơi với chị mà, ba mẹ chị thì quanh năm suốt tháng cứ công việc còn anh em trong nhà thì lâu lắm mới có dịp gặp gỡ…”.

Tề Cẩm Giang mũi lòng đưa tấm thẻ cho Bạch Lục Kỳ: “Thôi được rồi, em cho chị mượn nhưng mà sau khi đến thăm anh Hạo xong thì chị phải trả lại cho em đó”.

Bạch Lục Kỳ vui vẻ cầm lấy tấm thẻ rồi vui cười lên tiếng đáp: “Yên tâm đi ngày mai chị đến gặp Lăng Hạo rồi sẽ trả lại thẻ ra vào cho em mà”.