Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 120

Bạch Lục Kỳ đã tỏ thái độ chán ghét cô liền bước qua lên tiếng bắt bẻ Tề Lăng Hạo: “Chị đã bảo là chỉ người trong gia đình chúng ta đi chơi cùng nhau thôi mà”.

Tề Kỳ Nam liền lên tiếng: “Chị Lục Kỳ à rõ ràng là chị dắt theo bạn làm sai giao ước còn chúng ta đều là người nhà còn gì”.

Bạch Lục Kỳ lại lên tiếng cãi chày cãi cối: “Ý là anh em trong nhà thôi tự nhiên lại dắt theo “ai đó” làm cái gì chứ?”.

Tề Cẩm Giang không biết chuyện Bạch Lục Kỳ có thành kiến với Kiều Uyển Vũ, cô nghĩ ai cũng như mình lần đầu tiên mới gặp là đã yêu quý cô chị dâu này rồi lên nên tiếng: “Chị Lục Kỳ hình như vẫn chưa gặp mặt chị dâu em có phải không? Chị Uyển Vũ là vợ của anh Hạo cho nên đã là người nhà của chúng ta từ lâu rồi”.

Bạch Lục Kỳ thở dài tỏ vẻ bất lực: “Lần trước Lăng Hạo đưa cô ta đến Bạch gia giới thiệu với mọi người rồi cũng vì cô chị dâu này của em mà chị suýt chút là bị ông nội phạt bằng gia pháp của Bạch gia nữa đó”.

Tề Cẩm Giang tỏ vẻ ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao ông ngoại lại muốn phạt chị bằng gia pháp rồi liên quan gì đến chị dâu của em hả?”.

Bạch Lục Kỳ hất mặt lên: “Nếu cô ta không đến Bạch gia thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi, tất cả cũng tại vì cô ta hết đúng là đồ sao chổi mà”.

Tề Lăng Hạo nhìn thấy thái độ của Bạch Lục Kỳ đối với Kiều Uyển Vũ như thế thì cũng biết rằng cô vẫn chưa thông suốt và chấp nhận Kiều Uyển Vũ.

“Xem ra chị vẫn không hề thay đổi quan điểm”.

Bạch Lục Kỳ khoanh hai tay trước ngực rồi lên tiếng: “Bây giờ có cả Ngạn Nhi ở đây em nên xem xét kỹ lại rồi hẳn quyết định ai là người xứng đáng đứng bên cạnh em cả đời đi Lăng Hạo à”.

Tề Lăng Hạo nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng nói với Tề Kỳ Nam và Tề Cẩm Giang: “Cùng điểm đến nhưng không nhất thiết là phải đi chung với nhau, cũng mất 3 tiếng mới đi đến đây nên anh và Uyển Vũ vẫn sẽ leo núi cùng nhau còn hai đứa muốn đi với ai thì tùy anh không ép”.

Tề Kỳ Nam liền lên tiếng: “Em hiển nhiên là đi chung với anh Hạo và chị Uyển Vũ rồi, em không thích chơi với mấy đứa con nít cũng không thích đại minh tinh nha”.

Tề Cẩm Giang nhìn Bạch Lục Kỳ bằng ánh mắt khó xử tỏ vẻ áy náy rồi lên tiếng: “Chị Lục Kỳ em xin lỗi nha em muốn đi chung với anh hai”.

Nói rồi cả bốn người cùng di chuyển để lại một mình Bạch Lục Kỳ đứng nhìn theo bằng ánh mắt tức giận đến nghẹn họng không nói nên lời.

Doãn Ngạn Nhi bước qua đứng bên cạnh của Bạch Lục Kỳ rồi lên tiến hỏi: “Lục Kỳ, Lăng Hạo đã bày tỏ rõ quan điểm của bản thân như thế rồi em còn gì để nói không hả?”.

Bạch Lục Kỳ liền nắm lấy tay của Doãn Ngạn Nhi: “Chị Ngạn Nhi à, chị nghe em giải thích một chút được không hả?! Thật ra cô gái đó là một tiểu hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông đó Lăng Hạo trước giờ chưa trãi chuyện tình cảm nên nhất thời rung động mà thôi chị đừng để ý rồi Lăng Hạo sẽ sớm hồi tâm chuyển ý với chị mà thôi”.

Doãn Ngạn Nhi gác lại hết lịch trình của bản thân chỉ mong có thể đi Du Sơn cùng Tề Lăng Hạo để tìm hiểu nhau thôi nhưng ai ngờ đế nơi mới biết anh đã có người trong lòng rồi đúng là uổng công đi một chuyến rồi.

Doãn Ngạn Nhi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với Bạch Lục Kỳ: “Thời gian của chị quý như vàng bạc vậy mà lại bị em trai của em đem là làm trò đùa đúng là quá đáng mà”.

Cô trợ lý đi cùng Doãn Ngạn Nhi liền bước qua lên tiếng khuyên ngăn cô: “Chị Ngạn Nhi à đừng giận sẽ không tốt cho hình tượng đâu, cũng lỡ đến đây rồi hay là chúng ta xem như đi du lịch nghỉ ngơi một ngày đi nha”.

Tuy là không hài lòng nhưng Doãn Ngạn Nhi vẫn phải đi cùng với Bạch Lục Kỳ và mấy đứa nhóc kia chẳng những vậy nhìn những cử chỉ thân thiết của Tề Lăng Hạo dành cho Kiều Uyển Vũ thì Doãn Ngạn Nhi càng tức tối trong lòng hơn nữa.

Tề Lăng Hạo và Bạch Lục Kỳ chọn cùng một địa điểm lý tưởng trên đỉnh núi Du Sơn để cắm trại, xung quanh có rất nhiều người đến đây cắm trại du lịch vì đây là thời điểm cảnh sắc Du Sơn đẹp nhất trong năm.

Trên đỉnh Du Sơn không khí trong lành thoáng đãng khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, từ trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ thấy cảnh vật mờ ảo không rõ thực hư vì bị một lớp sương mù bao phủ khắp nơi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những đám mây đang trôi lượn lờ vô cùng bình yên.

Do đang ở trên đỉnh núi không khí loãng và lạnh hơn ở mặt đất rất nhiều nên mỗi khi có gió thổi qua Kiều Uyển Vũ liền rùng mình cảm thấy lạnh.

Tề Lăng Hạo biết sức khỏe của Kiều Uyển Vũ không thể chống chọi lại với thời tiết liền cởi áo lông trên người khoác thêm lên người của cô: “Ở đây nhiệt độ thấp hơn rất nhiều em phải giữ ấm cơ thể nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh đó”.

Kiều Uyển Vũ có chút bối rối: “Nhiệt độ thấp thì anh cũng lạnh mà sao lại đưa thêm áo cho em làm gì chứ, ngộ nhỡ anh bị cảm thì sao hả?”.

Tề Lăng Hạo nhoẻn miệng cười: “Thì em chăm sóc cho anh chứ sao mà còn hỏi”.

Nhìn vẻ mặt ngây ngô kinh ngạc của Kiều Uyển Vũ vài giây Tề Lăng Hạo mới lên tiếng nói tiếp: “Anh trêu em một chút thôi mà, do nãy giờ anh làm lều nên hơi nóng xem như em giữ áo hộ anh một lúc đi”.

“Được” Kiều Uyển Vũ vui vẻ gật đầu đáp.