Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 452

Ánh mắt của Hàm Linh đỏ ngầu vì tức giận, tia máu nổi lên nhìn rất đáng sợ, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lao qua chiếc giường kingsize để giữa phòng hét lên: “Hai người đang làm cái gì vậy hả?”.

Đoạn Phong Lãng thấy sự xuất hiện của Hàm Linh vẫn không có biểu cảm gì khác, cũng chẳng có gì để thản thốt bất ngờ, anh vẫn tiếp tục tận hưởng khoái lạc với Dương Ngọc Trâm trước mặt của Hàm Linh làm cho cô ta tức đến suýt hộc máu ra ngoài.

Hàm Linh thở hồng hộc gào lên: “Tôi hỏi các người đang làm gì vậy hả?”.

Dương Ngọc Trâm ngẩng đầu lên nhìn Hàm Linh bằng ánh mắt đầy khiêu khích rồi lên tiếng đáp trả: “Cô bị mù hay sao mà không thấy hai chúng tôi đang làm gì? Hay là cô bị ngu nên mới không biết hành động này là gì? Có cần tôi nói cho cô biết không Hàm tổng thân yêu”.

Hàm Linh liếc xéo Dương Ngọc Trâm một cái rồi gằng giọng lên tiếng: “Mày im đi con khốn, cút ra khỏi đây ngay cho tao”.

Dương Ngọc Trâm vùi bộ ngực đẩy đà của mình vào lồng ngực của Đoạn Phong Lãng để chọc tức Hàm Linh: “Cô lấy tư cách gì để đuổi tôi đi đây hả, nên nhớ bây giờ cô không còn là nữ chủ nhân của ngôi nhà này nữa, người đàn ông của cô thì lại đang cùng tôi hưởng khoái lạc trên giường ngủ của cô lúc trước đó, thiết nghĩ người nên cút khỏi đây là cô mới đúng đó”.

“Dù tao không còn là nữ chủ nhân của cái nhà này cũng không đến lượt mày ngồi cái ghế Đoạn thiếu phu nhân đâu, dù mày lên giường với Lãng thì cũng chỉ là một con điếm không hơn không kém”.

Dương Ngọc Trâm liền cười ngây dại ra rồi đáp trả: “Đúng là mấy đứa thích nói đạo lý thường là những kẻ đạo đức giả, mày nói tao là điếm mà không nhìn lại bản thân mày Hàm Linh à, mày cũng có khác gì con điếm đâu chỉ có điều là mày nổi tiếng toàn Vịnh Xuyên này mà thôi, ha ha ha”.

Hàm Linh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi bước qua nắm tóc Dương Ngọc Trâm lôi cô ta từ trên giường té xuống đất một cái thật đau: “Mày căm miệng cho tao con khốn”.

Dương Ngọc Trâm liền đứng dậy vung tay một cái làm Hàm Linh chới với lùi về sau mấy bước: “Mày đang đánh ai vậy đừng nghĩ tao vẫn còn là con chó dưới chân mày nha Hàm Linh, chó cùng đường vẫn sẽ cắn lại như thường mà thôi”.

Hàm Linh và Dương Ngọc Trâm lao vào nắm tóc đánh đấm nhau tại chỗ, không ai nương tay nên thân thể của cả hai đều có những đường cào xước rướm máu.

Đoạn Phong Lãng nhất thời thở dài lấy tay đỡ trán rồi cau mày tỏ vẻ khó chịu lên tiếng quát: “Hai người náo đủ chưa vậy hả?”.

Hàm Linh ngừng tay nhìn về phía của Đoạn Phong Lãng cô chưa giờ muốn làm mất hình tượng trước mặt anh như hôm nay: “Lãng…em…”.

Nhân lúc Hàm Linh không để ý Dương Ngọc Trâm liền xô mạnh một cái làm cô ta ngã sống soài trên mặt đất: “Đi chết đi đồ tiện nhân”.

Nước mắt của Hàm Linh lưng tròng cô ta ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt uất ức, mếu máo không nói nên lời.

“Hôm nay cô lại đến đây làm gì?” Đoạn Phong Lãng tỏ vẻ bực dọc lên tiếng hỏi.

“Lãng, em có vài lời muốn nói với anh…” Hàm Linh làm ra vẻ tội nghiệp.

Đoạn Phong Lãng gật đầu: “Được vậy nói đi”.

Hàm Linh quay sang nhìn Dương Ngọc Trâm rồi lên tiếng: “Lãng đã đồng ý nói chuyện với tôi rồi cô ra ngoài đi”

Đoạn Phong Lãng xua tay: “Không cần đâu, dù gì thì bộ mặt thật của nhau chúng ta cũng biết rõ quá rồi không có gì cần phải che giấu nữa hết, cô muốn nói gì cứ nói đi”.

Dương Ngọc Trâm lại xà vào lòng của Đoạn Phong Lãng, hai tay ôm lấy cổ anh một cách thân mật.

Hàm Linh tức đến lộn ruột gan quát: “Con khốn này mày lại muốn gì đây???”.

Đoạn Phong Lãng vòng tay ôm lấy Dương Ngọc Trâm, bàn tay anh rơi trên tấm lưng trần hằn nhiều sẹo do vết thương trước đó để lại rồi lạnh lẽo lên tiếng: “Cô cản trở cuộc vui của tôi hơi lâu rồi đó, nếu cô chưa nghĩ ra thì tiếp tục nghĩ đi bọn tôi tiếp tục đây, sự có mặt của cô căn bản không thể cản trở bọn tôi vui vẻ bên nhau được…”.

Hàm Linh mở to mắt thất thần vì những câu từ mà Đoạn Phong Lãng vừa nói, nước mắt cô rơi xuống lả chả: “Lãng sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ, Dương Ngọc Trâm không tốt đẹp chút nào hết cô ta không xuống đứng bên cạnh một người hoàn hảo như anh đâu”.

Đoạn Phong Lãng nhếch mép cười đễu một cái rồi lên tiếng: “Đúng là cô ta không tốt thậm chí là kẻ xấu xa nhưng bản chất của cô ta ban đầu đã là như vậy cô ta không hề giấu diếm điều đó, còn cô thì sao lúc nào cũng tỏ ra là mình hiểu chuyện, mình tốt đẹp, mình lương thiện nhưng thật chất cô chính là một con quỷ đội lốt người làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa sau lưng tôi chẳng những vậy còn bôi tro trét trấu lên mặt tôi nữa kìa, cô đúng là tài giỏi hơn sự tưởng tượng của tôi rất xa đó Hàm Linh à”.

Hàm Linh cúi đầu rủ mắt trước những lời cáo buộc của Đoạn Phong Lãng không hề sai nên cô không thể chối bỏ được.