Tề Lăng Hạo vẫn bình thản anh vỗ vai Tề Bách Hào lên tiếng an ủi ngược lại ông: “Ba đừng có như vậy mà, mắt của con không nhìn thấy là do bản thân con tự lựa chọn như thế vốn không liên quan đến ba mà…con cũng quen rồi ba đừng thấy đau lòng vì con nữa”.
Tề Bách Hào cau mày: “Mắt con như thế rồi việc điều hành tập đoàn Hoàng Kim thế nào hả?”.
“Có Kỳ Nam hỗ trợ nên mọi việc vẫn suông sẻ ba à, thì con cứ họp trực tuyến như khoảng thời gian còn ở Pháp thôi mọi người ở công ty cũng quá quen với hình thức đó nên không ai có ý kiến gì hết”.
Tề Bách Hào chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Vậy lúc đó con ly hôn với Uyển Vũ chính là vì mắt của con không thể nhìn thấy có đúng không?”.
“Phải con không hối hận vì chuyện mà mình đã làm đâu”.
Sau khi show diễn kết thúc, Kiều Uyển Vũ nán lại Hallstatt vài ngày để nghỉ ngơi sau những ngày tháng miệt mài chuẩn bị cho tuần lễ thời trang.
Kiều Uyển Vũ đi dạo phố một mình, cảnh sắc ở Hallstatt thì khỏi phải bàn cãi rồi, cô dừng lại ở một cửa hàng bán ghim cài áo hàng hiệu đắc đỏ, hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào cái ghim cài áo bằng kim cương đen hình con bọ cạp.
Trong đầu Kiều Uyển Vũ hiện lên hình ảnh cô ném cái ghim cài áo của Tề Lăng Hạo ra ngoài cửa sổ vào một buổi chiều trời mưa tầm tã kèm theo sự tức giận: “Em thà vứt đi món đồ này cũng không bao giờ muốn nhìn thấy nó được cài lên ngực áo của anh nữa bởi vì anh không xứng”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt thầm nghĩ “Lúc đó em giận quá nên mới nói như vậy…mà có khi ngay từ đầu là em không xứng với anh cũng nên, em là một cô gái chẳng có gì trong tay còn anh là người thừa kế tập doàn Hoàng Kim nếu xét về gia thế thì khập khiễng quá rồi còn gì…thời gian đúng là con dao hai lưỡi dần cảm hóa trái tim một người trong âm thầm lặng lẽ để rồi một phút giật mình mới phát hiện mình sống trong ảo vọng quá lâu đến nỗi chẳng muốn thoát ra ngoài nữa”.
Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Kiều Uyển Vũ lại quay người rời đi, lúc đó cô vô tình nhìn thấy Hàn Côn Nhi đang đứng ở gần đó trong tay anh đang cầm một điếu thuốc đang cháy dở, bộ dạng trông rất nhàn nhã đứng ngắm nhìn người ta đi đi lại lại ở phía trước.
Cho đến lúc Kiều Uyển Vũ bước đến gần Hàn Côn Nhị, anh ta mới trợn mắt lên giật mình.
“Uyển Vũ, sao cô lại ở đây?” Hàn Côn Nhị giả lả hỏi.
Kiều Uyển Vũ trả lời một cách bình thường nhất: “Năm nay tuần lễ thời trang diễn ra ở Hallstatt tôi đương nhiên là phải đến đây rồi”.
Hàn Côn Nhị gật gật đầu một cách qua loa: “Ừ ha”.
“Thế còn anh đến đây làm gì?” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.
Thật ra lúc nhìn thấy Hàn Côn Nhị, Kiều Uyển Vũ ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi là sẽ nhìn thấy được Tề Lăng Hạo đi cùng anh nhưng mà đứng đó cả buổi trời cũng không thấy người mình muốn thấy đâu nên cô mới đến bắt chuyện với Hàn Côn Nhị.
Hàn Côn Nhị tìm lý do qua loa cho có rồi lên tiếng đáp: “Tôi đến để giải quyết công việc thôi không có gì quan trọng đâu”.
Kiều Uyển Vũ nhìn xung quanh gần đó thấy có một tiệm cà phê rất xinh xắn nên mở lời mời Hàn Côn Nhị: “Nếu không vội thì qua bên kia uống với tôi tách cà phê nha, tôi mời”.
Hàn Côn Nhị tỏ vẻ lúng túng rồi gật đầu: “À đương nhiên là được rồi dù sao tôi cũng đang rất rãnh mà”.
Kiều Uyển Vũ và Hàn Côn Nhị chọn một chiếc bàn sát cửa sổ ở tầng 2, một vị trí có view đẹp có thể nhìn ngắm cảnh vật và con người đang di chuyển trên đường rồi ngồi xuống, tuyết bên ngoài rơi lả tả, dường như là cả Hallstatt đều phủ một lớp tuyết dày tinh khôi và thuần khiết, cuộc sống của người dân ở thị trấn xinh đẹp này cũng chậm hẳn so với những đô thị sầm uất trên thế giới.
Hàn Côn Nhị gọi một tách cà phê đen không đường đây vốn là sở thích của anh ta còn Kiều Uyển Vũ thì gọi một tách trà nóng bởi vì bản thân cô cực kỳ ghét vị đắng của cà phê dù cho có thêm sữa cô cũng chẳng thích.
Hàn Côn Nhi nhíu mày hỏi: “Này, cô cũng lạ ghê ha mời tôi cà phê nhưng lại gọi trà là sao hả?”.
Kiều Uyển Vũ cong môi lên mỉm cười nhạt nói về triết lý nhân sinh: “Cuộc đời đủ đắng rồi tôi không muốn tự niếm thêm vị đắng nữa đâu”.
Hàn Côn Nhị bĩu môi: “Sao mấy người giàu có thường hay than vãn thế không biết, cô vừa xinh, vừa thành đạt, vừa sở hữu danh tiếng khủng và tài sản kếch xù mà cứ than vãn là sao…chả bù với tôi không nhà, không tiền, không tình luôn”.
Kiều Uyển Vũ nhấp môi một ngụm trà nóng rồi nói tiếp: “Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một con người, tôi thiếu cái gì làm sao anh biết được… có khi cuộc sống mà anh cho là thiếu thốn lại là cuộc sống mà nhiều người thầm ao ước cũng nên”.
“Thôi được rồi, cái tên kia cũng suốt ngày nói đạo lý giờ gặp cô lại cũng đạo lý chắc tôi điên quá”.