Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 463

Chu tổng cũng lên tiếng tán đồng: “Phải đó…tôi thấy Tề Lăng Hạo là người có năng lực nên giữ lại công ty tiếp tục bồi dưỡng tạo điều kiện để phát huy năng lực”.

Các bậc lão làng đã lên tiếng như thế thì những cổ đông khác cũng không dám có ý kiến vì vậy mà Tề Lăng Hạo chính thức trở thành Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim.

Sau khi củng cố vị trí của mình Tề Lăng Hạo ngày càng mở rộng thị trường của tập đoàn Hoàng Kim đến nỗi Phúc Thịnh phá sản và phải bán lại công ty để chi trả nợ, những cổ đông cũ của Hoàng Kim bây giờ có ý đến xin lỗi cầu cạnh Hoàng Kim giúp đỡ đều bị Tề Lăng Hạo từ chối, chẳng những vậy anh còn dùng nhiều biện pháp để bọn họ phải cút khỏi đất Vịnh Xuyên như lời tuyên bố trước đó.

Từ sau vụ việc kia mấy cổ đông của tập đoàn Hoàng Kim vừa ngưỡng mộ tài năng của Tề Lăng Hạo mà cũng vừa sợ sự lạnh lẽo, tàn nhẫn trong đôi mắt của anh nên không ai dám làm phản nữa.

Tề Lăng Hạo cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ vì mục đích báo thù của mình, anh hy vọng một ngày nào đó có thể vạch trần thân phận giả mạo của Mạc Trúc Tiên lấy lại công bằng cho Bạch Cẩm Phi nên chưa từng nghĩ đến chuyện thật lòng yêu ai hết bởi vì anh sợ cô gái mình yêu sẽ trở thành điểm yếu của mình.

Nhưng có lẽ từ lúc Tề Lăng Hạo gặp Kiều Uyển Vũ vào lần đầu tiên thì cô đã trở thành ngoại lệ trong cuộc đời của anh rồi.

Một ngày đẹp trời Tề Lăng Hạo đến Hoàng Kim Hoa Viên đây là một dự án công viên của tập đoàn Hoàng Kim do chính anh triển khai thực hiện thì vô tình nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng có gương mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo như một thiên thần đang đứng ngắm nhìn hoa Anh Đào rơi xuống, hình ảnh đó làm cho Tề Lăng Hạo nhớ đến mẹ anh bởi vì loài hoa mà Bạch Cẩm Phi thích nhất cũng chính là hoa Anh Đào.

Tề Lăng Hạo giả vờ làm một nhân viên chăm sóc khách hàng đến bắt chuyện với cô gái đó: “Cô bé, anh là nhân viên bên chủ đầu công viên này đi khảo sát sự hài lòng của người sử dụng công trình bên anh thực hiện, em có thể cho anh xin em ít phút được không?”.

Cô gái kia ngây ngô gật đầu: “Dạ được”.

Tề Lăng Hạo liền lấy ra một tờ giấy trong sấp giấy tờ trên tay rồi hỏi: “Em có thể giới thiệu tên trước được không?”.

Cô gái kia chần chừ không đáp, Tề Lăng Hạo liền nói thêm vào: “Yên tâm tất cả thông tin đánh giá đều được bảo mật tuyệt đối”.

“Kiều Uyển Vũ” lúc này cô bé kia mới an tâm mà cung cấp thông tin cho Tề Lăng Hạo.

“Em thấy cách bố trí từng hạng mục trong công viên có gì không hợp lý thì cứ góp ý để bọn anh điều chỉnh hoặc rút kinh nghiệm cho dự án sau nhé”.

Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa xuân khẽ lắc đầu: “Em rất thích cách bố trí ở công viên này, đây là công viên hoa Anh Đào lớn nhất Vịnh Xuyên từ trước đến nay đó, mỗi lần đến đây em đều thấy tâm trạng rất thoải mái”.

Tề Lăng Hạo nhìn Kiều Uyển Vũ bằng đôi mắt sâu xa rồi hỏi: “Em thích hoa Anh Đào đến vậy sao?”.

Kiều Uyển Vũ liền gật đầu: “Phải hoa Anh Đào rơi nhìn rất đẹp mắt…nhân sinh mà có được một vườn hoa Anh Đào cho riêng thì còn gì bằng, chỉ tiếc là…tốc độ rơi của hoa Anh Đào lại là khoảnh khắc mà người ta dễ dàng lướt qua nhau trong đời để lại những tiếc nối và bỏ lỡ”.

Lúc đó Tề Lăng Hạo cảm thấy cô gái tên Kiều Uyển Vũ này rất có thiện cảm với mình và cảm thấy cô gái nhỏ này có thứ gì đó thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tề Lăng Hạo đến trường Tuế Lâm tìm Kiều Uyển Vũ thì nhìn thấy cô và một chàng trai khác người đó chính là Đoạn Phong Lãng đang ngồi ăn kem với nhau rất là vui vẻ ở tiệm kem Đông Vãn.

Thoáng qua ánh mắt của Tề Lăng Hạo là một chút thất vọng, anh đem lòng yêu thích sự ngây ngô của Kiều Uyển Vũ ngay trong lần đầu gặp gỡ nhưng mà cô ấy chỉ là cô gái 17 tuổi đang ở độ tuổi học tuổi chơi có một khoảng cách quá lớn với anh.

Qua tìm hiểu về các mối quan hệ của Kiều Uyển Vũ với những người xung quanh thì Tề Lăng Hạo biết Kiều Uyển Vũ thích Đoạn Phong Lãng cả hai gia đình cũng ủng hộ cho vì hai bạn vô cùng tâm đầu ý hợp nên có lúc Tề Lăng Hạo đã muốn rút lui.

Ngày Tề Lăng Hạo tính trở về Pháp thì những biến cố trong đời Kiều Uyển Vũ ập đến khiến cuộc sống của cô đầy rẩy khó khăn, anh nghĩ rằng là do ý trời không muốn anh bỏ lỡ cô vì vậy anh tự ý gắn cuộc đời của mình vào cuộc đời của cô gái ấy.

Có thể nói trong khoảng thời gian đó được gọi là khoảng thời gian đen tối nhất đối với cuộc sống của Kiều Uyển Vũ bởi vì cô gặp đủ loại sóng gió trên đời, biến động từng ngày một.

Mở đầu chuỗi ngày bất hạnh trong cuộc đời của Kiều Uyển Vũ là chuyện công ty sản xuất vải lụa mang tên Vệ Đồ nhà cô phá sản.