Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 61

Sau khi Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ rời đi, Vương Nam Quân liền quay sang hỏi Đoạn Phong Lãng: “Anh Lãng, Tề thiếu vừa rồi là người nào của Tề gia vậy?”.

Đoạn Phong Lãng châm một điếu thuốc, anh hút một hơi dài rồi phun ra những làn khói trắng bay lượn lờ rất ảo diệu: “Là Tề Lăng Hạo, đại thiếu gia cũng là người thừa kế thứ nhất của Tề gia, hiện tại đang giữ chức Phó chủ tịch của tập đoàn Hoàng Kim lớn nhất Vịnh Xuyên này”.

“Sao cơ??” vẻ mặt của Vương Nam Quân đần thối ra không ngờ đi theo Đoạn Phong Lãng lại có thể gặp được đại nhân vật ở Vịnh Xuyên này.

“Nếu không tin thì cứ lên mạng gõ tên Tề Lăng Hạo thì sẽ tra được hơn 10.000 kết quả về anh ta đó” Đoạn Phong Lãng lười biếng đáp rồi bước đi.

“Nếu như vậy thì tốt quá rồi, tập đoàn Hoàng Kim mà hợp tác với chúng ta thì công ty Uyển Phong nhất định sẽ lên như diều gặp gió” Vương Nam Quân ngu ngơ như vừa mới nhặt được tiền.

Đoạn Phong Lãng khẽ nhếch môi mỏng mỉm cười lên tiếng: “Cậu thật là ngây thơ mà, cậu nghĩ Tề Lăng Hạo thật sự muốn hợp tác với chúng ta sao, không hề đâu anh ta chỉ đang cảnh cáo chúng ta rằng nếu Hoàng Kim thật sự đầu tư sản xuất game thì công ty Uyển Phong nhất định không còn đất sống ở mảnh đất Vịnh Xuyên này nữa đó”.

Vương Nam Quân liền giật mình hoảng hốt sau nghe Đoạn Phong Lãng phân tích hàm ý của Tề Lăng Hạo: “Nhưng xưa nay chúng ta đâu có gây hấn với Tề Lăng Hạo”

Vương Nam Quân liền đuổi theo hỏi tiếp: “Vậy cô gái xinh đẹp lúc nãy là bạn học cũ của anh và là vợ của Tề thiếu kia thật sao?”.

Đoạn Phong Lãng cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Cậu hỏi nhiều quá rồi đó, hôm nay tôi mệt rồi về trước đây cậu nhắn lại với mọi người cứ ăn chơi thoải mái tính hết cho tôi là được”.

“Dạ”.

Vương Nam Quân liền dừng lại không dám đi theo Đoạn Phong Lãng dù là nửa bước, chọc giận cấp trên thì nguy cơ bị sa thải sẽ rất cao những kẻ thấp cổ bé họng lúc nào cũng phải biết chừng mực đây đã là quy luật bất thành văn rồi.

Đoạn Phong Lãng cảm thấy rất khó chịu trong lòng khi nghe người khác nói Kiều Uyển Vũ là bạn học cũ của mình, anh chưa từng xem cô là bạn học cũ mà vẫn luôn xem cô là người thương trong lòng mình, càng khó chịu hơn khi nghe người khác nói cô là vợ của người khác.

Sự thật quá đỗi tàn khóc này Đoạn Phong Lãng không muốn chấp nhận cũng không thể nào chấp nhận được.

Lúc đứng ở garage dưới tầng hầm của nhà hàng Phụng Cổ, Kiều Uyển Vũ níu lấy tay áo của Tề Lăng Hạo lại: “Là anh trả có phải không???”.

Tề Lăng Hạo không phủ nhận mà khản khái đáp: “Trên đời này làm gì còn có ai đối xử tốt với em như anh đâu”.

“Đã nói là để em trả rồi mà, sao anh không bao giờ làm theo kế hoạch hết vậy?”.

Tề Lăng Hạo cong môi lên mỉm cười đáp: “Kế hoạch là gì có ăn được không? Hơn nữa xưa nay anh thích gì thì làm đó cần gì kế hoạch cho mệt não”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ không cam tâm: “Vậy là em lại nợ anh?”.

Tề Lăng Hạo bước đến dồn Kiều Uyển Vũ dựa người vào chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen rồi nở nụ cười yêu nghiệt lên tiếng: “Có rất nhiều cách để trả nợ mà đâu nhất thiết phải dùng tiền mới được”.

Kiều Uyển Vũ nhướng mày hỏi: “Cách gì anh nói xem”.

“Ví dụ như…”.

Kiều Uyển Vũ đang chờ lắng nghe Tề Lăng Hạo nói gì thì anh lại im bặt không lên tiếng nữa mà đột ngột phủ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào kéo dài.

Kiều Uyển Vũ đưa tay chống trên ngực của Tề Lăng Hạo đẩy anh ra rồi ngượng ngùng lên tiếng: “Tự nhiên anh lại…đây là nơi công cộng mà”.

Tề Lăng Hạo hất mặt lên đáp: “Anh thấy vợ chồng thể hiện tình cảm với nhau không có gì là sai hết…hôn anh cũng là một cách để trả nợ mà”.

“Em chưa thấy ai lại đòi trả nợ kiểu như anh hết á”.

Tề Lăng Hạo thì thầm vào tai của Kiều Uyển Vũ: “Thì có chồng em nè…anh muốn em đáp lại nụ hôn của anh để trả nợ… hoặc là lát nữa về nhà chúng ta “vận động” nhẹ rồi mới đi ngủ thì tùy em”.

Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đắc ý của Tề Lăng Hạo một cách ai oán, nghĩ tới nghĩ lui một nụ hôn vẫn lời hơn cả một ngày không thể xuống giường đi lại nên quyết định trả nợ luôn tại chỗ cho rồi.

Kiều Uyển Vũ đứng chỉ cao tới vai của Tề Lăng Hạo thôi, mặc dù đã đi giày cao gót nhưng cô vẫn phải nhón chân lên mới hôn được anh, bình thường chắc chắn Tề Lăng Hạo sẽ phối hợp cúi người xuống một chút nhưng hôm nay thế quái nào anh lại cao ngạo đứng thẳng lưng làm cho cô gái nhỏ chật vật hôn anh như thế chứ.

Kiều Uyển Vũ ngây ngô đâu có biết trong lúc cô loay hoay nhón chân hôn lên môi của Tề Lăng Hạo thì mọi thứ đều thu hết vào tầm mắt của Đoạn Phong Lãng ở đằng xa, nhìn cô gái mình đem lòng yêu thương ngần ấy năm chủ động hôn người đàn ông khác ngay trước mắt mình cảm giác giống như đang bị tùng xẻo vậy, da thịt bị cắt xuống từng miếng đau đến tận xương tủy, máu đổ đầm đìa