Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 74

Kiều Uyển Vũ nhìn cơ bụng sáu múi của Tề Lăng Hạo rồi đỏ mặt kêu lên: “Anh tự mình cởi đồ rồi đi tắm đi…em không giúp nữa đâu”.

Tề Lăng Hạo liền bắt lấy cổ tay của Kiều Uyển Vũ lại: “Nè đã giúp thì phải giúp đến cùng chứ”.

“Không được đâu…anh cũng đâu phải trẻ con mà bắt người khác phải làm giúp việc mà bản thân có thể tự làm được”.

Tề Lăng Hạo giở thói trẻ con với bộ mặt ăn vạ: “Vậy thôi anh không đi tắm nữa, anh sẽ méc bà ngoại là em đối xử lạnh nhạt với anh cho mà xem”.

Kiểu Uyển Vũ đưa tay đỡ trán đôi lúc Tề Lăng Hạo tạo ra những tình huống mà cô không đỡ nỗi.

Qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Kiều Uyển Vũ ai oán bực dọc bước tới đưa tay lên cởi dây nịch của Tề Lăng Hạo ra, lúc cô chạm tay vào nút quần của anh thì đột nhiên anh kêu lên: “Dừng lại”.

Trong thâm tâm của Kiều Uyển Vũ thầm đắc ý nghĩ “Hóa ra hôm nay có người muốn “ăn chay” nên biết ngại…vậy thì càng hay”.

Kiều Uyển Vũ hất mặt lên: “Chẳng phải đã nói đã giúp thì giúp đến cùng sao, hôm nay em nhất định giúp anh tắm rửa cho sạch sẽ mới thôi”.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hoảng hốt: “Thôi không cần đâu anh đùa thôi mà”.

Nói rồi Tề Lăng Hạo vội chạy về phía phòng tắm Kiều Uyển Vũ vẫn đuổi theo phía sau, hai người giăng co rồi cũng ngã vào bồn tắm, tình huống xảy ra bất ngờ vẻ mặt của Tề Lăng Hạo liền hiện lên nét lo lắng ôm lấy Kiều Uyển Vũ vào lòng vì sợ cô sẽ bị thương.

Sau vài giây Kiều Uyển Vũ mở mắt ra thì thấy cô đang nằm trong lòng của Tề Lăng Hạo, tiếng anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “May quá không làm em bị thương”.

Trái tim của Kiều Uyển Vũ đua nhịp trong lòng ngực trái, một lúc im lặng thật lâu cô mới cựa quậy ngồi dậy, lém lút nhìn Tề Lăng Hạo vài giây cô lên tiếng hỏi: “Anh không sao chứ Tề Lăng Hạo?”.

Nghe cách hỏi của Kiều Uyển Vũ, Tề Lăng Hạo bất giác bật cười: “Đã bảo gọi là Hạo thôi có vậy mà em cũng không làm được, lúc thì không dùng đại từ xưng hô lúc thì gọi cả họ lẫn tên, em thật là khó hiểu mà”.

Kiều Uyển Vũ lại thấy bối rối nên im lặng không đáp.

“Lần sau không được đùa giỡn như vậy nữa nhớ chưa, có thể gây nguy hiểm cho em đó” Tề Lăng Hạo chống tay ngồi dậy.

“Uhm…anh không sao chứ?” Kiều Uyển Vũ nhíu mày nhẹ một cái.

Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Anh thì có thể làm sao được chứ”.

Kiều Uyển Vũ đánh vào ngực của Tề Lăng Hạo một cái: “Là ai gây chuyện trước hả?”.

Tề Lăng Hạo trưng ra vẻ mặt vô số tội chẳng những vậy còn tỏ vẻ uất ức tội nghiệp: “Anh thấy mình có đòi hỏi gì quá đáng đâu chằng lẽ muốn được vợ quan tâm cũng là gây chuyện hay sao?!”.

Kiều Uyển Vũ nhìn vẻ mặt cố tỏ ra đáng thương nhưng càng đậm chất lưu manh của Tề Lăng Hạo thì không sao chịu được hết, anh đã muốn nhay thì cô cùng anh nhay tới cùng vậy.

“Cũng lỡ ướt hết rồi hay là tắm chung đi”.

Tự nhiên bị thụ sủng nhược kinh nên Tề Lăng Hạo thẫn thờ vài giây rồi đỏ mặt: “Sao em có thể lưu manh giả danh tiểu thư đài các vậy được chứ???”.

Nhìn vẻ mặt ủy khúc của Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán cô không thể tin được một con cáo tinh ranh lại có thể bày ra bộ mặt thỏ con bị ức hiếp như thế.

“Không giỡn với anh nữa em đi thay đồ rồi xuống phòng ăn trước đây”.

Kiều Uyển Vũ vừa mới nhổm người dậy thì Tề Lăng Hạo đã đưa tay ôm ngang hông kéo cô vào lòng mình, giọng nói đầy ám muội của anh vang lên thì thầm bên tai của cô: “Thả thính rồi tính bỏ chạy sao…đâu có dễ như vậy”.

Kiều Uyển Vũ hốt hoảng ra mặt dùng tay chống trên ngực của Tề Lăng Hạo: “Em không giỡn nha”.

Tề Lăng Hạo nhếch môi mỏng mỉm cười một cách tinh ranh lên tiếng đáp: “Ai thèm giỡn với em đâu, chẳng phải lúc nãy em nói muốn tắm chung với anh sao? anh nghĩ kỹ rồi anh đồng ý”.

“Ai bảo anh suy nghĩ lâu quá nên em đối ý rồi” Kiều Uyển Vũ vội kêu lên.

Tề Lăng Hạo lại thì thầm vào tai cô: “Qúa muộn rồi…để anh giúp em cởi bớt quần áo trên người xuống…”.

Bên trong phòng tắm vang lên tiếng ai oán của Kiều Uyển Vũ: “Tề Lăng Hạo anh là đồ lưu manh”.

Tiểu Lộc nhìn thấy không khí bữa cơm tối hôm nay giữa Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ nồng mùi thuốc súng, mấy người gia nhân khác cũng cảm thấy vậy nên không ai dám nói gì hết.

Kiều Uyển Vũ ăn một cách qua loa cho cho có nên Tề Lăng Hạo gắp thêm thức ăn bỏ vào chén cô: “Em ăn nhiều một chút mấy món này rất là ngon, ngày càng gầy rồi đó”.

Kiều Uyển Vũ liếc xéo một cái: “Ngon thì anh tự mình ăn đi em không có tâm trạng”.

Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười một cách ranh mãnh rồi ghé sát vào tai của Kiều Uyển Vũ thì thầm vừa đủ để cô nghe thấy: “Vừa nãy anh ăn “thịt” no rồi giờ không có nhã hứng ăn cơm nữa”.

Kiều Uyển Vũ buông đôi đũa trong tay xuống rồi đứng dậy mặt mày cau có: “Nhìn cái mặt anh là nuốt con hết nổi rồi”.

Vừa đi được hai bước chân thì Kiều Uyển Vũ đã khựng lại đưa tay đỡ cái eo rồi phóng ánh mắt như muốn phát ra tia lửa điện về phía của Tề Lăng Hạo, cô nghẹn ngào lên tiếng: “Lần sau cũng đợi ăn cơm xong rồi muốn làm gì thì làm nhé”.

Tề Lăng Hạo bước qua đứng bên cạnh của Kiều Uyển Vũ rồi giở giọng lưu manh lên tiếng: “Như vậy rất dễ bị sốc hông đó nha”.

Kiều Uyển Vũ đẩy Tề Lăng Hạo một cái rồi lê thân xác mệt mỏi của mình đi về phòng: “Anh cút cho khuất mắt em đi”.