Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 76

Mai Cát Vi xua tay: “Cậu đừng có tâng bốc mình quá mình lại tưởng là thật mất, thế còn cậu thì sao cậu đang làm công việc gì hay là chỉ ở nhà làm Tề thiếu phu nhân thôi”.

Kiều Uyển Vũ mỉm cười lên tiếng đáp:“Tề thiếu phu nhân đâu phải một cái nghề…mình vẫn theo đuổi đam mê trở thành nhà thiết kế thời trang đó là ước mơ lớn nhất trong đời mà mình nhất định phải thực hiện cho bằng được”.

Mai Cát Vi thở dài: “Hồi còn đi học cậu đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình rồi thật không hiểu sao năm đó đại học One lại có thể từ chối nhận một học viên xuất sắc như cậu nữa”.

Kiều Uyển Vũ khẽ nhếch môm mỉm cười đáp: “Tại vì thấy hiệu trưởng của đại học One bị mù không thấy tài năng mà chỉ thấy cái khác thôi”.

Mai Cát Vi che miệng mỉm cười: “Thật không ngờ cậu lại dám nói thầy hiệu trưởng đại học One như thế đó nha trước đây chắc chắn là cậu sẽ không bao giờ nói vậy, thầy hiệu trưởng đại học One còn là thần tượng của cậu một thời đúng không?”.

“Thời gian sẽ làm thay đổi tất cả mình từ lâu mình đã không còn thần tượng con người có nhân cách giẻ rách đó rồi”.

Mai Cát Vi nhíu mày: “Có phải vì thầy ấy là thầy của Hàm Linh và đứng phía sau giúp cậu ấy xây dựng sự nghiệp nên cậu không thích thầy ấy nữa có đúng không hả?”.

“Ban đầu mình thần tượng thầy ấy bởi vì cảm thấy con người thầy ấy rất tốt nhân cách đỉnh cao nhưng sau này mới biết hóa ra người ta chỉ được vẻ đạo mạo bề ngoài như thế thôi còn bên trong thì xấu xa cực độ”.

Mai Cát Vi tặc lưỡi: “Dù thầy ấy có là người như vậy thật thì cũng chẳng ai tin chúng ta hết thầy ấy đào tạo ra một nhà thiết kế tài ba của Vịnh Xuyên nên được rất nhiều người xem trọng đó nha”.

Kiều Uyển Vũ nhếch môi mỉm cười rồi lên tiếng đáp: “Đào tạo ra một nhà thiết kế tài ba không hề biết thiết kế là gì chắc mỗi thầy hiệu trưởng Lý làm được mà thôi”.

Mấy năm nay tuy là không sống ở Vịnh Xuyên cũng xác định là lập nghiệp trên đất Pháp nhưng mà Kiều Uyển Vũ vẫn rất quan tâm đến thị trường thời trang trong nước, tất cả những bộ sưu tập, mẫu thiết kế mà Hàm Linh sử dụng để bước lên vị trí nhà thiết kế tài giỏi nhất Vịnh Xuyên tất cả đều là những bản thiết kế cũ đã ăn cắp của Kiều Uyển Vũ.

Xác định được thực lực thiết kế của Hàm Linh vẫn dậm chân tại chỗ không hề có một tiến bộ nào càng làm cho Kiều Uyển Vũ cảm thấy cuộc đọ sức lần này đối với cô quá dễ dàng.

Việc mà cô cần làm là chờ đợi đến lúc Hàm Linh sử dụng hết những bản thiết kế kia xem cô sẽ làm thế nào. Là chủ của những mẫu thiết kế mà Hàm Linh đang sở hữu trong tay nên Kiều Uyển Vũ thừa biết trong túi cô ta còn lại những gì và sẽ đón đầu xu thế trước.

Mai Cát Vi nhíu mày: “Hàm Linh hồi còn đi học vẽ không được đẹp cho lắm nhưng mà bây giờ sản phẩm mà cậu ấy thiết kế ra đều thành xu thế mới hết đó”.

Kiều Uyển Vũ mỉm cười đầy ý vị: “Xu thế mới sao những thứ đó đều lỗi thời rồi tại mọi người vẫn chưa nhận ra đó thôi”.

Mai Cát Via tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi Kiều Uyển Vũ: “Vậy bây giờ cậu đang làm việc cho nhãn hàng thời trang nào vậy?”.

Kiều Uyển Vũ vui vẻ đáp: “Là Vệ Đồ đó”.

“Mình có thấy cái tên Vệ Đồ xuất hiện gần đây, cậu lựa chọn đầu quân cho công ty đó có phải vì nó có tên giống với xí nghiệp sản xuất lụa của ba cậu ngày xưa không hả?”.

Vệ Đồ là thương hiệu mà Kiều Uyển Vũ mới sáng lập tại Vịnh Xuyên nhưng cô vẫn chưa muốn công khai với giới truyền thông mình là chủ nhân thật sự đứng phía sau nên giấu luôn cả Mai Cát Vi, cô qua loa đáp cho có: “Cũng có thể là như vậy”.

Kiều Uyển Vũ và Mai Cát Vi vừa ăn vừa trò chuyện thì thấy Hàm Linh đi cùng Đoạn Phong Lãng tới chẳng những vậy còn có Hàm Tuấn ba của Hàm Linh, Thẩm Mộc Chi mẹ của Hàm Linh và cũng từng thời là mẹ của Kiều Uyển Vũ và một số họ hàng thân thích đi vào.

Không biết xui khiến thế nào mà bàn do trợ lý của Đoạn Phong Lãng đặt lại kế ngay bên cạnh bàn mà Kiều Uyển Vũ đang ngồi.

Mai Cát Vi vốn không thích Hàm Linh nên ngoảnh mặt làm ngơ còn Kiều Uyển Vũ thì vẫn bình thản không né tránh cũng chẳng muốn đối mặt với những con người này.

Hàm Linh thì tỏ vẻ hào hứng bước qua chào hỏi: “Ôi thật tình cờ quá đi, lại gặp được Cát Vi và Uyển Vũ ở đây”.

Thẩm Mộc Chi nghe Hàm Linh nói như vậy mới nhìn kỹ gương mặt của Kiều Uyển Vũ, xa nhau mấy năm bà suýt chút là không nhận ra cô luôn rồi, sau đó bà kinh ngạc kêu lên: “Cô là Kiều Uyển Vũ”.

Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Chi bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng hỏi: “Làm gì mà thấy tôi như thấy ma vậy, bộ sợ tôi đến đòi nợ bà hay gì hả?”.

Thẩm Mộc Chi cảm thấy chột dạ sắc mặt cũng tái méc đi trông thấy: “Tôi nợ cô cái gì mà phải trả chứ?”.

Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ sắc lẻm như dao lam lời nói lạnh lùng âm lãnh: “Nợ cái gì thiết nghĩ bản thân bà phải biết rõ hơn tôi mới đúng chớ”.

Đột nhiên Thẩm Mộc Chi cảm thấy lạnh sống lưng vì ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc nào của Kiều Uyển Vũ lúc này, trước đây Kiều Uyển Vũ vốn là một cô gái lương thiện chưa bao giờ bà nhìn thấy cô nhìn người khác bằng ánh mắt bức người như thế, bà cũng có dự cảm chẳng lành về sự xuất hiện của cô ở thành phố Vịnh Xuyên lần nữa.