Edit + Beta: Hua,Ngôn Ngôn, Nhiên NhiLạc Ẩn nhớ ra mình có chuyện đứng đắn cần nói với Hoàng Điểm Điểm,bởi vì Hoàng ĐIểm Điểm quá đơn thuần, dường như vốn không ý thức được quán cà phê cung cấp dịch vụ se x(*) này sẽ đem đến điều gì cho mình.Cho dù lòng tràn ngập khinh bỉ, nhưng Lạc Ẩn vẫn không thể không bội phục dụng tâm của chủ quán cafe. Hoàng Điểm Điểm ngây thơ nhìn quả thật như một loại trái cây đầy sự cám dỗ, cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, nên mới có một đôi mắt vừa trong sáng vừa đơn thuần như thế. Cậu vẫn chưa thấy sự tàn nhẫn của thế giới bên ngoài, nên đối với một người lạ cũng rất tự nhiên mang trong lòng sự tin tưởng và nhiệt tình, đây là điều mà một người làm những việc dơ bẩn không thể giả vờ được.Lạc Ấn căm ghét lương tâm đen tối của chủ quán, đồng thời cũng có chút khinh bỉ bản thân mình, anh thừa nhận anh bằng lòng đến chỗ này là vì có ham muốn cá nhân đối với Hoàng Điểm Điểm. Chủ quán đã tính một bài toán thật tài ba, ông ta đã bồi dưỡng ra một Hoàng Điểm Điểm, thật khiến người khác…động lòng.“Điểm Điểm, tôi có thể gọi cậu như vậy chứ?”“A”. Hoàng Điểm Điểm chớp chớp mắt, vui vẻ nói “Được chứ.”Ánh mắt Lạc Ẩn ôn nhu lại, có một chút bất lực, “Tại sao cậu thoải mái đồng ý như vậy?”“Ôi ” Hoàng Điểm Điểm liếc cái đã ăn xong miếng bánh bơ nhỏ, cắn người miệng mềm* nha, đạo lý này tộc trưởng đã sớm dạy rồi, gần đây cậu hòa nhập vào xã hội loài người rất tốt, ”Anh gọi em như vậy đi, không sao cả. Vậy em nên gọi anh là gì, Ấn Ấn?”Lạc Ấn ngẩn người. Giọng nói của Hoàng Điểm Điểm làm anh nhớ đến con gấu trúc đỏ nhỏ có móng vuốt ngày hôm đó, giống như trong lòng bị móng vuốt của vật nhỏ kia cào nhẹ một cái.“Đúng rồi, anh gọi em vào phòng có chuyện gì vậy?”Lúc này Lạc Ẩn mới trở về hiện tại, ngồi thẳng, chỉnh trang lại áo sơ mi một chút, cố gắng làm cho mình giống như một người đứng đắn, ”Lần trước cậu nói tổ trưởng dạy cậu các nội dung để tiếp khách, thật ra là không đúng đâu.”“Dạ?”“Ừm.” Lạc Ẩn nhìn biểu tình hoang mang và mờ mịt của Hoàng Điểm Điểm, mềm lòng, quyết định tạm thời không lột trần ý đồ đen tối của chủ quán, ”Tổ trưởng của cậu dạy không phải là hoàn toàn sai, nhưng cũng có chỗ không đúng. Ví dụ như, khụ khụ, nằm thẳng xuống…cái đó, chỉ là đối với người khách đặc biệt mới có thể làm những điều như vậy. Bình thường khách đến, anh nghĩ, người khách đó chỉ đến mua café, thì chỉ cần hỏi vị khách đó mua gì, sau đó phục vụ chính xác đồ uống họ cần là được rồi.”“ Khách đặc biệt?” Hoàng Điểm Điểm hỏi,” Thế nào là khách đặc biệt?”Lạc Ẩn bị cậu nhìn đến nóng mặt, suy nghĩ trong đầu một hồi lâu cũng không tìm được đáp án thích hợp, chỉ có thể nói qua loa, ”Khi nào cậu gặp thì cậu sẽ rõ.”Đầu óc của Hoàng Điểm Điểm vẫn còn mơ hồ, Lac Ấn cảm giác như có móng vuốt nhỏ cào trong ngực mình. Sai lầm, sai lầm, nói những chuyện này với Hoàng Điểm Điểm cũng không có tác dụng gì, còn không bằng trưc tiếp đi tìm chủ quán có ý đồ đen tối kia.Note: Trong raw là cụm từ 吃人嘴软 , nguyên văn của thành ngữ này là “拿人手短,吃人嘴软”— “ Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” — nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.