Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ

Chương 53

Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua

Sau khi thương thế của Tiểu Hoàng tốt lên, Lạc Ấn cũng nhanh chóng tiễn đưa trả lại nó cho Hiểu Đông, đồng thời bao gồm cả mấy món đồ chơi cho mèo, ổ mèo trước đây mua cho nó. Về phần Hiểu Đông xử lý con mèo này như thế nào, thì đó là chuyện của bản thân cậu ta.

Ngược lại thì chỗ của Lạc Ấn và Hoàng Điểm Điểm, trong nhà thiếu đi một tên cả ngày nhảy nhót tưng bừng, Lạc Ấn lại không cho phép cậu biến thành người, trong nhà đột nhiên trở nên có chút quạnh quẽ.

Ban đầu gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm còn tưởng rằng chỉ là đùa vui, về sau dần dần đã hiểu rõ, Ấn Ấn thật sự không quá thích nhìn cậu những lúc biến thành hình người. Về phần tại sao, nó là một gấu trúc đỏ nhỏ trưởng thành chưa bao lâu, không hiểu nổi luôn.

Hôm nay trên trường có một số việc nên Lạc Ấn nán lại, trở về trễ. Điểm Điểm ở nhà một mình, nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Nó biết không nên mở cửa cho người lạ, vì thế núp ở góc tường không nhúc nhích, một lát sau, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng nhập mật khẩu, cửa mở.

Điểm Điểm cả kinh, chỉ thấy một dì dáng dấp rất khá đi vào, giữa lông mày … Có cảm giác quen quen.

Vốn lúc đầu mẹ Lạc quả thật cũng có chút không thể chấp nhận chuyện con mình sống chung một chỗ với một con gấu trúc tinh nhỏ, phải định hình lại tâm lý cho bản thân rất lâu mới quyết định qua đây xem thế nào. Hơn hết nhìn cái liền phát hiện vật nhỏ này mộc mạc đáng yêu, ngược lại quên sạch những chuyện khác, thuận tay liền lao tới ôm gấu trúc đỏ nhỏ đang sợ hãi vào ngực vuốt ve hai cái.

Vuốt đã đời xong mới nhớ tới mục đích mình tới đây không phải thế này, “Con chính là cái kia Lạc Ấn thích …?” Ây … nên nói người hay gấu mới tốt đây …

Điểm Điểm bị dì xinh đẹp này làm sợ hãi, mãi cho đến khi bà tự giới thiệu xong cũng không dám lên tiếng.

Mẹ Lạc giơ nó lên nhìn trái nhìn phải, “Không sai mà… Bố nó nói con có thể biến thành người nữa, sao lại không biến?”

Lúc này Hoàng Điểm Điểm mới mở miệng, nói ra ủy khuất trong lòng mấy ngày liên tục, “Ấn Ấn không cho con biến thành người.”

“Hả?” Vẻ mặt của mẹ Lạc trở nên có chút cổ quái, nhưng mà chính tai mẹ Lạc nghe được từ chồng mình chuyện tình thắm thiết của con trai với gấu trúc tinh nhỏ này mà, còn cho là bọn nó đã sớm ở với nhau, kết quả bây giờ con trai lại nói không cho phép nó biến thành người? “Vậy buổi tối các con ngủ chung một cái giường sao?”

Điểm Điểm suy nghĩ một chút, tuy rằng bây giờ ít đi, nhưng trước kia là vậy, vì vậy gật đầu nhẹ, lại lắc đầu.

Vẻ mặt mẹ Lạc đáng sợ hơn rồi, a … không chỉ ở trên giường, vì vậy ngữ khí không tốt dò hỏi, “Lúc ngủ chung nó cũng để cho con duy trì hình dạng này sao?”

“A … vâng.” Có đôi khi nó cũng rất muốn biến thành người đấy, nhưng Ấn Ấn không thích thế.

Mẹ Lạc âm tình bất định (sắc mặt thay đổi không ngừng) nhìn cậu lúc lâu, đau lòng sờ lên đầu gấu trúc đỏ nhỏ, hơi nghiến răng nghiến lợi một chút, “Con yên tâm, cô sẽ nói với nó.”

Buổi tối hai người một cùng nhau ăn cơm, mẹ Lạc thấy Lạc Ấn chuẩn bị cho gấu trúc đỏ nhỏ ăn bằng chậu cũng có chút mất hứng, nhưng  thấy Điểm Điểm vô cùng vui vẻ bắt đầu ăn đồ ăn trong chậu thì tâm tình không tốt phát tác tại chỗ, lén lút kéo Lạc Ấn ra hỏi, “Điểm Điểm có phải không là không quá hiểu chuyện tình cảm?”

Lạc Ấn sửng sốt trong chốc lát, “… Cũng có chút.” Tiểu tử nó căn bản là cái gì cũng không hiểu, đây cũng là lý do Lạc Ấn thương tâm.

Lạc Ấn cho là mẹ mình nhìn ra điều gì, cho nên mới quan tâm tới mình, không ngờ vừa dứt lời sắc mặt của mẹ Lạc trở nên khó coi lạ thường, “Mẹ chưa bao giờ nghĩ con trai mình là loại người này.”

Trong giọng nói tràn đầy sự thất vọng và đau lòng.

Lạc Ấn ngây dại, tâm tình mẹ Lạc có vài phần kích động: “Từ nhỏ mẹ đã dạy con phải làm một người chính trực tốt bụng. Thế mà ngươi thế này là thế nào!”

“Con?” Lạc Ấn không hiểu lắm.

Mẹ Lạc lại càng đau lòng, đối mặt với con trai mà mình dạy dỗ, đánh thì không đánh được, mắng lại cảm thấy không hả giận. “Bố con còn nói con thẳng thắn thừa nhận thích nó lúc đó mẹ còn có chút vui mừng, cảm thấy con trai cho dù là chọn một con đường khác với người ta, nhưng nó là người ngay thẳng có trách nhiệm. Nhưng con, con đã làm gì vậy chứ?! Nó cũng có một sinh mệnh, nó có thể nói tiếng người, có linh tính, sao con có thể ỷ vào chuyện nó không hiểu chuyện tình cảm thì liền đối xử với nó như thế?”

“… Mẹ, con …”

“Cậu đừng có gọi tôi như thế, tôi không dạy ra một đứa con trai như vậy.” Mẹ Lạc tức tới mức mắt đều ửng đỏ, qua một lúc nói, “Điểm Điểm mẹ muốn mang đi trước. Trước hết không tìm đến người giám hộ của nó, mẹ gánh không nổi người ta. Chờ con suy nghĩ rõ ràng, trở lại tìm mẹ nhận sai!”

“Con…”