Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, HuaLạc Ấn đưa tay chậm rãi xoa mặt cậu, xúc cảm trơn bóng dưới tay nói cho anh biết trước mắt anh nhìn thấy quả thật là người, ban đầu người anh thích là bé trai kia, không phải là gấu trúc đỏ nhỏ lông bù xù không hiểu nhân tình. Lạc Ấn cố tình thả chậm tốc độ, nhìn cậu đến cùng là muốn làm đến trình độ nào, Hoàng Điểm Điểm động tác tuy là chủ động thậm chí còn mang chút vội vàng, lại cực kỳ không có trình tự, chỉ biết dùng môi lưỡi mềm mại mút bờ môi Lạc Ấn, muốn thêm nữa, nhưng không biết nên làm thế nào. Lạc Ấn cảm giác máu toàn thân đều nóng lên, gương mặt nóng đến nổi có thể thiêu đốt người, một tay anh thuận thế sờ đến cằm của Hoàng Điểm Điểm, nắm lấy, rồi thoáng dùng sức khiến cho cậu hé miệng, đầu lưỡi liền trượt vào, làm cho nụ hôn càng thêm sâu hơn.Hoàng Điểm Điểm mở to mắt, hiển nhiên không hề có kinh nghiệm làm chuyện thế này, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cậu trúc trắc ngây thơ đối với việc này khiến Lạc Ấn tìm về được một chút tự tin ban đầu, muốn mình làm người dẫn đường mang theo Hoàng Điểm Điểm nhận thức một chút sự gắn bó tuyệt vời giữa môi và răng. Không biết làm sao … Trong đó không thể nào tránh khỏi được việc cắn vào đầu lưỡi của đối phương, đụng răng vài lần, cũng may Hoàng Điểm Điểm không hiểu, không cảm thấy không tốt, vì vậy không cảm thấy Lạc Ấn là người trưởng thành hơn hai tuổi cắn phải lưỡi người ta lúc hôn có gì không đúng, ngược lại cậu cảm thấy có chút thú vị, mỗi lần hàm răng bị đập vào đều cảm thấy buồn cười, con mắt lóe sáng sáng lên tỏ vẻ muốn cùng Lạc Ấn thử thêm vài lần nữa.Suy cho cùng Lạc Ấn cũng là người thông minh, tuy không có nền tảng, nhưng năng lực học tập và lĩnh ngộ ngược lại rất mạnh, rất nhanh một lần nữa chiếm thế thượng phong, đem thái độ không nghiêm túc không đứng đắn của Hoàng Điểm Điểm dưới thân biến thành thở hổn hển liên tục, cuối cùng đại khái là trực giác của loài thú giúp cậu nhận ra sự biến hóa của Lạc Ấn, anh không hề lấy chuyện này ra để đùa giỡn, trong mắt tràn ngập hơi nước, âm thanh mềm mại hướng Lạc Ấn cầu xin tha thứ, “Ấn Ấn, a …., khó chịu, không nên … ưm ưm.” Lạc Ấn một bên mân mê phần gáy trấn an cậu, một bên khe khẽ cắn lên cánh môi rồi mới không chút cam lòng tha cho cậu.Hoàng Điểm Điểm cảm thấy nhịp tim của mình không bình thường, dường như có cái gì đó đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cậu, nhưng điều vượt quá tưởng tượng này không có gì là không tốt cả. Khi thân mật với Ấn Ấn, tim của cậu nhảy dồn dập, thậm chí còn nghĩ có thể gấu trúc đỏ nhỏ bị bệnh tim rồi, cần một bác sĩ thú y. Nhưng …. Cảm giác đó vừa đẹp vừa tuyệt diệu như vậy, tim cậu đập như đánh trống, khẽ hở bên trong cũng không thở nỗi, cậu cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu khiến cho người khác sung sướng. Tâm tình ấy giống như muốn chui ra khỏi mặt đất rồi nảy nở, cuối cùng nở ra một đóa hoa dâu tây run rẩy.Tâm tình biến hóa quá nhanh, Hoàng Điểm Điểm rất muốn được yên lặng một chút, để hiểu rõ cuối cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Lạc Ấn không buông tha cho cậu, sau khi dừng lại vẫn truy hỏi cậu có thích việc vừa mới làm hay không. Điểm Điểm lắp bắp, ấp úng nói không ra lời, loại cảm giác này giống như sóng biển đánh vào đánh ra cả trái tim cậu, không giống như vậy, cậu biết rõ, trước đó dù thể nghiệm qua bao nhiêu cảm xúc cũng không giống như vậy, kịch liệt làm cho tâm cậu hoảng sợ, nhưng lại ngọt ngào khiến cho cậu trầm mê.“Vì sao lại muốn hôn anh?” Lạc Ấn hỏi.Hoàng Điểm Điểm cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, có chút xấu hổ, hu, không có ý tứ gì hết, thật sự là ý niệm kỳ quái. Lạc Ấn duỗi một tay ra nhốt chặt cậu không phép cậu lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào mắt của cậu nói, “Không thể không nói lời nào, Điểm Điểm, em phải suy nghĩ kĩ, sau đó nói cho anh biết. Nhé? Vì sao lại muốn hôn anh?”“Em…” Hoàng Điểm Điểm nói không nên lời, Lạc Ấn lại bày ra dáng dấp rất có kiên nhẫn, nhất định chờ cậu cho anh một câu trả lời. Hoàng Điểm Điểm đỏ mặt chui đầu vào trong chăn, rầu rĩ nói,“Em muốn ngủ.”