Một cánh tay lớn quàng qua bụng của Khuê khiến cô tỉnh giấc. Ánh nắng đã chiếu xuyên vào căn phòng từ lúc nào. Mấy giờ rồi nhỉ? Cô không biết nữa. Mỗi lần ở bên anh cô đều quên mất khái niệm về thời gian. Ở bên ngoài có tiếng chim hót, rèm cửa bay nhè nhẹ.
Khuê quay lại nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh. Anh là Hùng, 30 tuổi, điển trai, đang kinh doanh một cửa hàng nội thất. Cô quen anh trong một lần tới cửa hàng anh chọn mua giá sách, khi ấy anh hỏi cô rằng có phải cô là cô giáo dạy Văn không? Vì từ người cô toả ra mùi của con chữ và mùi phấn. Cô không bao giờ nghĩ một người kinh doanh khô khan lại tán tỉnh sến sẩm đến vậy. Ấy thế mà cô lại đổ anh.
Khuê mỉm cười khi nhớ lại. Anh là một người đặc biệt, vừa có gì đó chín chắn lại vừa trẻ con. Khuê đưa tay lên chạm vào môi anh, tủm tỉm cười. Bất ngờ anh mở mắt rồi nắm lấy bàn tay cô khiến cô giật thót mình.
- Anh giả vờ ngủ?
Anh cười đắc ý. Khuê nhíu mày, cô vùng người ra nhưng bị anh kéo lại. Anh lật người đè cô xuống giường, nhìn cô đầy tà ý:
- Hãy còn sớm, chúng ta có nên…
Khuê đẩy anh ra, cô đem luôn cái chăn mà hai người đang đắp xuống quàng vào người mình. Lúc này cô đang không mặc quần áo. Trước khi đi vào nhà vệ sinh cô nói với anh rằng:
- Hôm nay chúng ta phải về gặp bố mẹ em, cho nên đừng có cao su nữa. Bố em là một người rất quan trọng giờ giấc đấy.
Anh đứng dậy, giơ tay lên kiểu quân đội:
- Rõ thưa sếp!
Khuê lườm yêu anh một cái rồi bước vào trong nhà vệ sinh. Trong đầu cô đã nghĩ đến cái viễn cảnh anh cùng với bố cô đánh cờ. Anh là người thông minh, anh kể hồi nhỏ đi học luôn luôn đứng đầu lớp, đặc biệt nổi trội những môn tự nhiên. Anh cũng là một người đàn ông ấm áp, ga lăng, ở bên anh lúc nào cô cũng thấy mình thật nhỏ bé.
Có tiếng chuông điện thoại reo, Khuê tắt vòi nước rồi quấn khăn tắm lên mình. Cô nghe thấy giọng anh đang nói chuyện điện thoại:
- Hôm nay tôi sẽ không về, cô nói với quản lý nhận số hàng mới và ghi đầy đủ chúng lại cho tôi, ngày mai tôi về sẽ xem xét. Hả? Gì cơ? Không, việc này cô không nhất thiết phải biết. Cô chỉ cần nói lại với ông ấy tôi sẽ về vào ngày mai là được.
Những cuộc điện thoại làm ăn vẫn luôn đến mỗi khi hai người ở bên nhau. Hùng cũng không bao giờ trốn tránh điều đó, anh nghe điện thoại công khai như để chứng minh với cô rằng anh có công việc của anh, và cô cũng được quyền biết đó là một công việc như thế nào.
Tắm xong, Khuê bước ra ngoài, cô thấy Hùng đang đứng cạnh cái giá sách mà cô đã mua ở chỗ anh xem xét gì đó. Cô đi tới, thấy anh đang nhìn chăm chú vào một quyển sách có tên là “Hecnani”. Thật ra đó là một vở kịch nổi tiếng của Victor Hugo. Khuê quàng tay qua vai anh, dựa mái đầu còn ướt nước lên lưng anh, hỏi:
- Sao thế? Anh lại muốn mượn em quyển đó à?
Hùng nắm lấy tay cô, đáp:
- Không, anh đang nhìn cái giá sách của chính mình đang bán thôi mà.
Khuê bĩu môi, cô đẩy anh ra:
- Thế mà em cứ tưởng.
- Đó là nhân duyên, anh đang thầm cảm ơn nó đấy.
- Đừng nói mấy lời sến sẩm đó nữa, đến người hay đọc văn thơ như em cũng chẳng chịu được đâu.
Hùng tỏ ra nghiêm túc:
- Em thấy buồn cười à? Những lời anh nói đều rất thật lòng mà.
Khuê gật đầu, cô chỉ vào cái đồng hồ treo trên tường:
- Được rồi, em hiểu lòng anh mà. Nhưng chúng ta muộn rồi đấy.
Khuê đã định sẽ đưa Hùng về nhà để ra mắt bố mẹ cho đàng hoàng, để anh thưa với họ chuyện tình cảm của hai người. Khuê hy vọng bố mẹ sẽ thích Hùng, anh ấy đạo mạo, có phong thái lại ăn nói rất lịch sự. Nhưng cô cũng đã tính hết rồi. Bố vốn là người khó tính, nếu ông không thích Hùng thì cô cũng có cách khiến ông phải thích anh. Ai bảo con gái luôn luôn giống bố chứ!
"Thế khi nào anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ anh?" Ở trên xe, Khuê vừa nhìn ra cảnh vật đang trôi ngược bên ngoài, cô vừa hỏi vu vơ. Hùng hơi mất tự nhiên, anh húng hắng ho:
- Để anh sắp xếp đã, bố mẹ anh cũng bận vài thứ!
- Anh đã 30 tuổi rồi, chuyện anh lấy vợ chẳng phải là quan trọng nhất bây giờ ư?
- Bố anh 35 tuổi mới gặp mẹ, 38 tuổi mới có anh. Anh là con một. Nhà anh không giống như những gia đình khác đâu, ai cũng quan niệm sự nghiệp phải ổn định, nội tâm phải chín chắn thì mới lấy được vợ. Giống như phải hội tụ đủ các nguyên tố để có được một gia đình hạnh phúc, bền lâu ấy.
Khuê cười:
- Trời đất, nghe như là luyện bí kíp võ công gì vậy.
Hùng nhún vai:
- Gần như thế. Anh sinh ra đã được chuẩn bị hành trang để lấy vợ mà. Sau này về già anh sẽ viết một cuốn sách mang tên: Lấy vợ toàn tập!
Khuê càng cười to hơn. Cô đẩy nhẹ vào vai anh. Bình thường Hùng vẫn là người pha trò để cô vui. Anh hài hước và duyên dáng. Nhiều khi Khuê cũng không hiểu vì sao mà đến giờ này Hùng vẫn chưa lấy vợ.
Đột nhiên điện thoại trong túi cô reo lên, Khuê nhìn trên màn hình thì thấy đó là một số lạ. Hùng liếc nhìn cô, hỏi:
- Sao thế?
- Em có nên nghe máy không nhỉ? Dạo này hay có mấy tay gọi điện hỏi em chuyện vay nợ rồi mua chung cư các thứ.
- Thế thì đừng nghe, tốn thời gian lắm, để thời gian mà nói chuyện với anh này.
- Nhưng lỡ có ai bên trường gọi nói về công việc, thôi cùng lắm là mất vài phút.
Khuê ấn nút nghe, từ bên kia vang đến một giọng nói sắc sảo, lạnh lùng và đầy uy lực:
- Chào Khuê, chị là Bích, vợ chính thức của anh Hùng.
Tựa như là một tiếng nổ lớn, tai cô như ù đi. Khuê hốt hoảng nhìn qua Hùng. Anh vẫn như không biết gì, ung dung lái xe. Cô cảm thấy như anh đang xa dần…
Hùng đã có vợ nhưng tại sao Khuê lại không hề biết điều này? Rồi cô sẽ phản ứng ra sao? Cô sẽ bỏ anh hay chấp nhận mình là một kẻ thứ ba xen vào giữa hạnh phúc gia đình người khác?