Tình Sắc Dụ Hoặc

Chương 154: Ai nói Mặc thiếu không tra tấn cô?

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Quân Dạ Huyền đi đến bên cạnh Tiếu Dao, dừng bước chân.

"Tự cô đi, hay là muốn tôi động tay?"

"Để tôi tự mình đi." Tiếu Dao mím môi, đứng lên.

Cái tên thần kinh này, tức giận cái gì? Chẳng lẽ mình đi đâu đó nghỉ ngơi một chút cũng không được?

Mỗi ngày bị bọn họ giám sát, Tiếu Dao cảm thấy mình sắp nổi điên rồi!

Đi theo hắn lên xe, Tiếu Dao tự cài dây an toàn, một câu cũng chưa nói.

Quân Dạ Huyền cũng không hỏi, Tiếu Dao cũng không nói lời nào.

Cứ như vậy, xe dừng lại trước một cảng biển, mới ngừng lại được.

"Xuống xe!" Quân Dạ Huyền hừ lạnh một tiếng, đẩy ra cửa xe rồi đi xuống.

Tiếu Dao không cự tuyệt, bởi vì biết chính mình cự tuyệt không được.

Thẳng đến khi lên trên du thuyền, rời khỏi vịnh, cô mới nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

"Cái kia... Anh có thể nói hay không, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tối hôm qua đi đâu? Nam nhân kia là ai?" Quân Dạ Huyền đứng ở trên boong tàu, lạnh lùng nói.

"Tôi sẽ không nói." Tiếu Dao mím môi, nhìn biển rộng.

"Cô có biết hay không, vì cái gì đến bây giờ cậu nhỏ cũng chưa từng tra tấn mình sao?"

Quân Dạ Huyền nghiêng đầu nhìn người đứng bên cạnh liếc mắt một cái, thanh âm so với gió biển còn muốn lạnh hơn.

Tiếu Dao cắn môi, muốn lắc đầu, lại cuối cùng vẫn không có bất luận hành động gì, ai nói Mặc thiếu không tra tấn cô?

Loại tổn thương này, chẳng lẽ muốn mình lấy ra tới cho hắn xem?

Còn may, tối hôm qua sau khi xong việc Nhất Phi lại giúp cô tra thuốc, nếu không hôm nay sẽ rất đau.

Tiếu Dao không nói lời nào, Quân Dạ Huyền cũng không hề để ý tới.

Hắn giơ lên cốc trong tay, sau khi uống một hơi cạn sạch, tùy tay vung, cái ly bị ném tới bên trong thùng rác cách đó không xa.

Du thuyền vẫn như cũ ở đi về phía trước, trong lòng Tiếu Dao, giống như thời tiết hôm nay, trầm thấp như vậy.

Hôm nay là ngày cuối cùng, căn cứ vào tình huống của Quân tứ thiếu, muốn cô hoàn thành nhiệm vụ thật sự rất khó khăn.

Cho dù đêm nay có hoàn thành nhiệm vụ, cũng không biết người bên trong tổ chức có thể kịp thời tìm được mình hay không.

Nếu nhiệm vụ thất bại, Anh Tử phải làm sao bây giờ?

Nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, Tiếu Dao thật sự có điểm mê mang, chuyến đi này, bọn họ đến tột cùng là muốn đi đâu?

Ngẩng đầu nhìn giữa mây đen ló ra một tia sáng, Tiếu Dao hướng về phía mặt trời hít sâu một hơi.

Mặc kệ nhiệm vụ có bao nhiêu khó khăn, cô cũng phải đối mặt!

Chắp mắt, Tiếu Dao cũng rời khỏi boong tàu, hướng bên trong khoang thuyền đi đến.

Cô không biết trên thuyền này còn có bao nhiêu người nữa, hẳn là cũng không nhiều lắm, dù sao sau khi lên thuyền, cô cũng chưa thấy qua những người khác.

Khi Tiếu Dao đi vào khoang thuyền, Quân Dạ Huyền đang ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ làm việc.

Khoang thuyền không lớn, khoảng mấy chục mét vuông, có bàn làm việc, có sô pha, có giường, bàn ghế dùng cơm, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản.

Chiếc du thuyền này, không giống như là dùng để du lịch, phục vụ công việc thì đúng hơn.

Tiếu Dao cởi ra áo khoác, phía trên chỉ còn một cái áo ngắn, dưới là một cái váy ngắn.

Đây là Tần Nhất Phi giúp cô chuẩn bị, cũng tốt, sau khi mặc vào áo khoác, sẽ không cảm thấy có gì khác.

Nhưng cởi áo khoác xong, cũng chỉ dư lại hai mảnh bên người, cổ áo xẻ ngực hình chữ V, đúng là rất gợi cảm.

Áo ba lỗ màu đen, thiết kế riêng cho Tiếu Dao, đem thân hình nhỏ xinh lại có chút đầy đặn phác hoạ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Hơn nữa, vải dệt màu đen, làm màu da nhìn qua càng thêm trắng nõn, kiều nộn.

Ngay cả một nửa váy ngắn đều ở phía người trên, cặp mông tròn trịa bị bao vây lại, nhìn càng thêm căng tròn.

"Tứ thiếu gia." Tiếu Dao sau khi đi đến phía sau Quân Dạ Huyền, trực tiếp ôm cô: "Anh đang vội cái gì?"

"Kỹ thuật máy tính của cô không phải rất lợi hại sao? Giúp tôi đỡ vội đi." Quân Dạ Huyền chỉ tay vào bàn phím trước mặt, cũng không có biểu hiện dư thừa.

"Cũng được nha, nhưng tôi không nghĩ tới Quân tứ thiếu cũng có lúc cần tôi hỗ trợ."

Tiếu Dao hơi hơi cong môi, dùng hai vú của mình khéo léo đưa đẩy, ở trên lưng Quân Dạ Huyền cọ xát.

Nam nhân này đã sớm có phòng bị, rất khó xuống tay! Cũng may, hắn không cho người đuổi cô ra ngoài.

~~~