Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 5: Tính kế ta

Thời điểm nàng nhắc tới "hài tử", ngón tay thon dài vòng qua băng gạc hung hăng buộc chặt, ta đau tới nhíu mày. Không khỏi kinh ngạc với lời nàng nói, như thế nào Nguyên Thừa Hạo lại muốn ta hoài hài tử cho hắn?

Có lẽ nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của ta, nụ cười trên mặt Đường Tiệp Dư dường như thêm chút hương vị khinh miệt. Nàng xoay người, ngồi xuống.

Vân Mi lo lắng cho ta, vội tới gần. Ta ra hiệu bảo nàng đừng nói chuyện, bởi vì hai người trước mặt rốt cuộc có ý gì, ta còn phải nghiền ngẫm.

Phi tần trong cung, ai nấy đều muốn mẫu bằng tử quý. Mà hậu cung Tây Chu hiện tại, chỉ có Ngọc Đế Cơ do Diêu Tu Dung sinh hạ, mà nàng ấy trước đó chẳng qua là cung nữ nhận một đêm ân sủng mà trở thành Diêu Tần, bởi vì có Ngọc Đế Cơ, cho nên mới có Tu Đung vị, nhưng chẳng qua chỉ là một trong cửu tần mà thôi.

Nhớ tới, ta ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái.

Nguyên Thừa Hạo ba tuổi đăng cơ, hiện tại đã mười sáu, mà trong cung vô luận là Hoàng Hậu hay Hiền Phi, bọn họ đều chưa có hài tử.

Hôm nay, Đường Tiệp Dư lại nói với ta, nói Nguyên Thừa Hạo muốn ta hoài hài tử.

Trong đầu xẹt qua vô số suy nghĩ, ta đột nhiên nắm chặt hai tay.

Ưm...

"Sao vậy?" Hiền Phi chú ý tới vẻ khác thường của ta, lại cười nói, "Nghĩ đến, hẳn là Hoàng Thượng trẻ tuổi, đêm hôm qua, vất vả muội muội."

Đường Tiệp Dư cũng cười, nhưng ánh mắt nhìn ta đã trở nên lạnh băng.

Ta cắn môi, thất thần đáp, nhanh chóng đứng dậy: "Tần thiếp không quấy rầy nương nương nữa, cáo lui trước."

Nàng cũng không có ý định giữ ta, tiếp tục cùng Đường Tiệp Dư nói cười.

Rời khỏi Tuệ Như Cung, Vân Mi cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng nhìn sắc mặt của ta liền có thể biết, tất nhiên đã xảy ra vài việc.

Hít một hơi thật sâu, e là đại sự.

Nguyên Thừa Hạo...

Trong lòng lặng lẽ gọi tên người kia.

Vân Mi như nhớ tới lời Hiền Phi vừa nói, vội hỏi: "Chỉ là... Hoàng Thượng đã làm gì người?"

Ta cười nhạt, lắc đầu.

Hắn cái gì cũng chưa làm, đó mới là vấn đề lớn nhất.

Khó trách, hắn nắm tay ta, nói câu kia tận hai lần. Hắn quả nhiên, không che chở ta.

A, hiện tại, ta dường như đã hiểu ý tứ trong lời của hắn. Ta nên quý trọng đêm đó, khonogg phải sao?

Chỉ là, cũng không cần cầu nguyện có thể hoài hài tử của hắn.

Vân Mi thấy ta bước chân vội vàng, trước sau không nói một câu, cũng thức thời mà không hỏi tiếp.

Trở về, Thủy Yên Các sợ rằng đã náo nhiệt lên.

Vừa tới cửa, xa xa nhìn thấy đoàn người đi về hướng này, dừng chân nhìn trong chốc lát, trong lòng liền hiểu rõ.

Vân Mi cả kinh: "Nhị tiểu thư, đó là..." Phương hướng đó, tất nhiên chỉ có Thủy Yên Các.

Ta xoay người vào trong, nói: "Chuẩn bị tiếp chỉ." Nếu ta đoán không sai, đó là công công tuyên chỉ.

"Nhị tiểu thư!" Vân Mi kinh ngạc đuổi theo.

Ta không vào phòng, chỉ ngồi ở ghế đá trong viện. Có cung nữ tới, cẩn thận hỏi ta muốn dùng trà không, ta lắc đầu. Chỉ chốc lát sau, liền có tiếng bước chân tới gần, tiếp theo, có công công lớn tiếng kêu: "Thánh chỉ đến!"

Làm ta giật mình chín là, lần này tới, là Thường công công.

Quỳ xuống, Vân Mi sợ tới sắc mặt trắng bệch. Ta khẽ cười, lại không phải thánh chỉ chém đầu, đó là... Ban thưởng.

Thường công công mở thánh chỉ, bắt đầu đọc.

Quả nhiên...

Hắn đem ta từ từ tứ phẩm Uyển Nghi trực tiếp phong làm từ tam phẩm Tiệp Dư, vừa vặn là phẩm cấp phải đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Nguyên Thừa Hạo, cái gì hắn cũng tính toán tốt.