Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 4 - Chương 9: Phi tần tranh sủng (9)

Ta hoảng sợ kêu ra tiếng, Nguyên Thừa Hạo hướng ánh mắt về phía ta, chỉ có Chỉ Doanh quận chúa không quay đầu, nàng buông tay cầm chủy thủ, lui nửa bước, quỳ xuống, khẽ cười: "Hoàng Thượng giết chàng, Doanh Nhi lại không thể giết ngài. Doanh Nhi, không thể làm chuyện có lỗi với Hoàng Thượng, một đao này, là an ủi Kỳ Dương trên trời có linh thiêng. Hoàng Thượng, ban chết cho muội đi." Dứt lời, nàng cúi người thật thấp.

Thì ra, đây mới là ý Chỉ Doanh quận chúa nói sẽ không tự sát! Nàng muốn Nguyên Thừa Hạo hạ lệnh ban chết cho nàng! Nàng tưởng Nguyên Thừa Hạo giết An Kỳ Dương, cho nên, nàng muốn lựa chọn cách chết giống hắn.

Hoặc là, cũng một ly rượu có cưu độc.

Nam tử lui nửa bước, không đứng vững, quỳ một gối xuống đất.

"Hoàng Thượng!" Ta vội chạy tới đỡ lấy hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, hỏi: "Sao nàng lại đến đây?"

Nghĩ tới, cúi đầu nhìn khăn tay, ta nhìn Chỉ Doanh quận chúa, run rẩy nói: "Quận chúa làm rớt khăn tay."

Nàng ngước mắt nhìn, ngẩn ra, cuống quít duỗi tay đoạt lấy khăn lụa, ôm vào lòng, coi như trân bảo. Nước mắt theo đó rơi ra, nàng cởi áo ngoài, lộ ra đồ tang màu trắng bên trong.

Nàng trang điểm như vậy, đơn giản là vì không muốn sống sót ra ngoài. Nàng hiểu nỗi khổ tâm của An Kỳ Dương, biết hắn không muốn nàng chết, nàng không thể tự giết chính mình, cho nên muốn Nguyên Thừa Hạo hạ lệnh.

"Xin Hoàng Thượng ban chết cho muội." Khom người, nàng lặp lại câu trước.

Hơi thở của nam tử bên cạnh bắt đầu dồn dập, đó, rõ ràng là tức giận.

"Hoàng Thượng..." Ta lo lắng nhìn hắn, Chỉ Doanh quận chúa đâm hắn bị thương chỉ vì cầu xin được chết, nhưng ta biết, nếu Nguyên Thừa Hạo tàn nhẫn một chút, hắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến Cảnh Vương!

Chỉ Doanh quận chúa là nữ nhi của Cảnh Vương!

Nhưng Nguyên Thừa Hạo, ngài sẽ sao?

Cánh tay đỡ hắn run lên, hắn lại không nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm Chỉ Doanh quận chúa. Sắc mặt kia từ từ tái nhợt, giữa khe hở ngón tay, máu tươi ào ạt trào ra.

Mở miệng, rồi lại chần chờ, ta không biết có nên gọi thái y không, nếu gọi, việc này liệu có lan truyền ra ngoài? Như vậy, Chỉ Doanh quận chúa phải làm sao đây? Nếu không truyền thái y, hắn... Hắn có thể chịu đựng sao?

Hắn lại nhắm mắt, nhỏ giọng: "Ra ngoài."

Trái tim thắt chặt thoáng được buông lỏng, hắn vẫn không thể nhẫn tâm, hắn không muốn giết nàng.

Chỉ Doanh quận chúa khiếp sợ nhìn hắn, nức nở: "Hoàng Thượng sao lại tha cho muội? Nếu là niệm tình cũ, vì sao không thể tha cho chàng! Đúng vậy, ngài có nỗi khổ của ngài, ngài có nghiệp lớn của ngài, nhưng Kỳ Dương không hề muốn tranh, chỉ vì chàng là nhi tử của Thừa Tướng sao?"

"Bang!"

Ta còn chưa kịp có phản ứng, Nguyên Thừa Hạo đã tiến lên, giáng cho nàng một tát. Sức lực đó rất lớn, ta chưa từng thấy qua, Chỉ Doanh quận chúa không quỳ được, lập tức ngã xuống đất.

"Hoàng Thượng!" Hắn lảo đảo một cái, ta vội đỡ lấy hắn, hắn dựa vào người ta, nhìn chằm chằm nữ tử dưới dất.

Ta nhịn không được, khóc lóc: "Sao quận chúa lại cho rằng cái chết của hắn có liên quan tới Hoàng Thượng? Hôm đó, chén rượu của Hoàng Thượng cũng có độc. Là vì ta kính Kỳ Dương trước, mới khiến hắn uống rượu độc kia trước!"

Có lẽ bị hắn đánh đến ngốc, Chỉ Doanh quận chúa ngơ ngác nằm dưới đất. Giờ phút này nghe ta nói thế, nàng lại kích động: "Sao ngươi biết ngài ấy không phải cố ý không uống? Chỉ riêng những thích khách kia xông tới, ta đã biết là ngài ấy!"

Khi nãy nàng còn nói Hoàng Thượng rất giỏi khinh công, những thích khách kia cũng không thể làm hại hắn.

Nàng không biết là...

"Hoàng Thượng căn bản không thể dùng đến chân khí, quận chúa còn không rõ sao?" Ta biết Nguyên Thừa Hạo không nói vì có đạo lý của mình, nhưng ta không thể để Chỉ Doanh quận chúa hận hắn như vậy. Ta cũng muốn cứu nàng, không muốn nàng chết.

Người trước mặt ngẩn ra, chăm chú nhìn ta hồi lâu, mới hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Ba năm trước, Hoàng Thượng bị..."

"Sinh Nhi." Hắn cắt ngang lời ta, khẽ cười, "Việc này, cho dù là tiền triều hay hậu cung, mọi người đều tưởng là trẫm làm. Đám người bọn họ, chỉ là không có chứng cứ nên không dám nói mà thôi."

Ta sửng sốt, vấn đề này, ta xác thật không nghĩ đến. Nhưng, đúng như hắn nói, hắn là Hoàng Thượng, những người đó cho dù hoài nghi cũng không thể làm gì. Nhưng kỳ thật lại cảnh cáo ai đó, để bọn họ biết, hoàng đế Tây Chu làm việc có thể ngoan tuyệt như vậy, hắn có thể biến hôn lễ mỗi người chờ mong thành tang sự.

Kỳ thật, đây, chưa chắc không phải chuyện tốt.

Sắc mặt Chỉ Doanh quận chúa tái nhợt, nàng bắt đầu hối hận bản thân quá lỗ mãng.

Nguyên Thừa Hạo không nhìn Chỉ Doanh quận chúa nữa, chỉ nắm tay ta, nhỏ giọng: "Mặc y phục vào đi, lúc này ra ngoài, còn có thể gặp hắn lần cuối." Dừng lại, Nguyên Thừa hạo nói với ta, "Truyền Tùy Hoa Nguyên cho trẫm."

Gật đầu, ta gọi A Man vào.

A Man vào phòng, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng không dám nhiều lời, nghe ta dặn dò xong liền cuống quít lui xuống.

Ta đỡ hắn lên giường. Chỉ Doanh quận chúa nặng nề dập đầu một cái: "Hoàng Thượng, Doanh Nhi tội đáng chết vạn lần!"

Hắn nhắm mắt không nói lời nào, ta vội nhặt y phục dưới đất lên khoác cho nàng, nói: "Quận chúa mau xuất cung đi, Kỳ Dương... Đang chờ người." Ta kiềm nén bi thương, tiếp tục, "Cố gắng bảo trọng, nếu không, một đao này Hoàng Thượng đã nhận vô ích rồi."

Nàng ngước mắt nhìn ta, nước mắt theo đó trào xuống.

Nhìn khăn lụa trong tay nàng, ta nghĩ nghĩ, rút nó ra, nói: "Khăn bẩn rồi, ta kêu A Man giặt sạch, chờ quận chúa lại vào cung sẽ đưa cho người."

Thông minh như nàng, tất nhiên sẽ biết ý ta là gì.

"Sinh Nhi." Người trên giường gọi ta.

Xoay người, thấy hắn chưa từng mở mắt, ta mới biết hắn chỉ là muốn đuổi Chỉ Doanh quận chúa đi.

Đáy mắt nàng tất cả đều là hối hận, ta hiểu tâm tình nàng lúc này, nhưng chuyện An Kỳ Dương nhập liệm không thể chần chờ, nàng chỉ có thể mặc y phục rồi chạy đi.

Tùy thái y cùng Thường công công tới.

"Việc này, không được lộ ra ngoài." Nguyên Thừa Hạo ra lệnh.

Tùy thái y đi tới, ta vội tránh đi, Thường công công kéo ta nhỏ giọng hỏi sao lại thế này. Ta cũng không thể nói là Chỉ Doanh quận chúa làm hắn bị thương, vì thế, dứt khoát im lặng. Thường công công là người thông minh, thấy ta như thế, cũng không hỏi nhiều.

Tùy thái y bảo Thường công công đi chuẩn bị nước ấm, ta giúp đỡ Tùy thái y cởi y phục hắn ra. Chủy thủ đâm vào không sâu, như Chỉ Doanh quận chúa nói, nàng sẽ không giết hắn, nàng chẳng qua chỉ muốn đâm hắn một đao.

Ta cũng hiểu trước khi vào cung nàng rốt cuộc đã suy nghĩ những gì, nàng cho rằng Nguyên Thừa Hạo giết người nàng yêu nhất, nhưng nàng lại không thể giết hắn, nỗi hận này, không phải dăm ba câu là nói được rõ ràng. Cũng như chính ta, giờ phút này nếu kẻ giết An Kỳ Dương đứng ở đây, ta cũng không chút do dự mà đâm chủy thủ vào ngực hắn!

"Hoàng Thượng, vết thương không thể chạm nước, tốt nhất là... Nằm trên giường nghỉ ngơi." Xử lý vết thương cho hắn xong, Tùy thái y nhỏ giọng. Ông ấy nói "Tốt nhất", đó là vì ông ấy hiểu, hắn vừa bảo chuyện này không thể truyền ra, đương nhiên không có khả năng nghỉ triều.

Hắn "Ừ" một tiếng, phất tay cho ông ấy lui xuống.

Trên người ta cũng dính máu, kêu A Man về Hinh Hòa Cung lấy xiêm y sạch tới để ta thay, Thường công công mang xiêm y của ta và hắn đốt cháy trong tẩm cung, long bào dính máu không thể để kẻ khác nhìn thấy.

Thời điểm ra ngoài, thấy Tùy thái y vẫn còn ở đây, ta không khỏi kinh hãi. Ông ấy thấy ta, vội hành lễ, giải thích: "Thần không yên tâm Hoàng Thượng, nên ở gian ngoài chờ, nương nương nếu có chuyện gì, cứ gọi một tiếng."

Thường công công ra tới, thấy chúng ta nói chuyện, thở dài: "Tùy đại nhân vẫn luôn ở Càn Nguyên Cung, không cần lấy cớ này."

Ta hiểu ý của Thường công công, đến lúc đó Thái Hoàng Thái Hậu sẽ nghi ngờ.

Nghĩ nghĩ, đến bên cạnh bàn, duỗi tay, cầm ấm trà, khẽ cười một tiếng: "Bổn cung nguyện ý lấy cái cớ này." Dứt lời, giơ ấm trà lên, đập vào thái dương mình một cái.

Cùng với tiếng vang lớn kia, ta không biết bản thân rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực, thái dương truyền đến đau nhức, sau đó, một chất lỏng theo gương mặt ta chảy xuống.

"Nương nương..." Hai người trước mặt đều ngẩn ra.

A Man cũng khiếp sợ, vội xông tới giật lấy ấm trà trong tay ta, đỡ lấy ta: "Nương nương làm gì vậy!"

Ta cười lắc đầu, lông mi dính máu tươi, tầm mắt có chút mơ hồ. Vết thương ở chỗ này mới rõ ràng nhất, người ngoài nhìn, sẽ không hoài nghi. An Kỳ Dương không còn nữa, mặc kệ Chỉ Doanh quận chúa làm sai điều gì, ta cũng sẽ bảo vệ nàng không để nàng chịu tổn thương.

Thần sắc Tùy thái y từ kinh ngạc chậm rãi chuyển sang kính nể, ông ấy mở hòm thuốc, lấy thuốc tới giúp ta xử lý vết thương. A Man đỡ ta ngồi xuống, thật lâu sau, đau đớn mới dịu bớt.

"Tùy đại nhân, sẽ không để lại sẹo chứ?" Vừa rồi lúc xuống tay, đúng là không nghĩ nhiều như vậy."

Ánh mắt Tùy thái y chợt lóe: "Thần sẽ không để nương nương lưu lại sẹo."

Ta cười gật đầu.

Nghe nói bên trong có, Tùy thái y vội đứng dậy đi vào. Ta cũng đứng lên, A Man căng thẳng nhìn ta, ta lắc đầu với nàng, ý nói bản thân không sao.

Vén rèm châu vào trong, nghe hắn trách mắng Tùy thái y: "Không phải trẫm đã kêu ngươi lui xuống rồi sao? Sao còn ở đây?"

"Thần thiếp kêu Tùy thái y chờ bên ngoài." Đi lên trước, hắn nhìn ta, chỉ cái liếc mắt, lại đột nhiên buộc chặt. Ta thong dong ngồi xuống long sàng, cười nói, "Thần thiếp là sủng phi của ngài, thần thiếp bị thương, kêu Tùy thái y ở lại chờ lệnh, ai cũng không dám nói gì, chỉ là phải làm phiền Hoàng Thượng đêm nay di giá đến Hinh Hòa Cung."

Lời này, thời điểm nói ra, nơi nào đó trong lòng dường như chậm rãi đau đớn. Đến tận bây giờ ta mới biết, thì ra ta làm như thế, vì hắn, đồng thời cũng vì chính mình.

Trước khi vết thương khỏi, hắn chắc chắn sẽ ngủ lại Hinh Hòa Cung của ta hàng đêm. Từ đây, trong mắt hậu cung Tây Chu, ta chính là Chiêu Nghi chuyên sủng.

Chuyên sủng...

A, An Kỳ Dương nói đúng, ta nên tranh sủng.

Hắn chăm chú nhìn ta, duỗi tay tới. Thoáng chần chờ, ta cuối cùng cũng nắm lấy tay hắn, sức lực hắn không lớn, lại nắm tay ta rất chặt. Tùy thái y thức thời lui xuống.

Nguyên Thừa Hạo vẫn nhìn ta, đôi môi tái nhợt bỗng đưa lên một độ cung đẹp.

"Ở An phủ, thời điểm nàng kêu to nói trẫm trúng tên, trẫm càng cảm thấy nàng rất thông minh." Không lý do, thế mà lại nhắc đến chuyện đêm đó.

Ta sửng sờ, mới cười nói: "Vậy mà Hoàng Thượng còn cắn thần thiếp một cái."

"Nàng dùng sức quá, làm trẫm không thể hít thở."

Có chút kinh ngạc, không biết hắn đang nói thật hay giả.

Ta đổi đề tài: "Việc hôm nay, thần thiếp thay quận chúa cảm tạ Hoàng Thượng." Đáy lòng hắn không phải không có giãy giụa, nhưng, giữa Cảnh Vương và Chỉ Doanh quận chúa, hắn rốt cuộc vẫn chọn người phía sau. Có lẽ, với hắn mà nói, nàng chính là muội muội ruột thịt, hắn sẽ không gạt người.

Mà Chỉ Doanh quận chúa cũng coi hắn như huynh trưởng, cho nên, đối mặt với "hung thủ" giết người mình yêu, nàng mới có thể thủ hạ lưu tình.

Nụ cười trên mặt cứng đờ, hắn lạnh nhạt hỏi: "Vì Cung Khuynh Nguyệt?"

Đó đương nhiên là một phần nguyên nhân.

Ta nhìn hắn: "Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh." Chỉ Doanh quận chúa cũng nói, mong hắn nhớ kỹ.

Hắn nhíu mày: "Người muội ấy chọn cũng không phải là nàng, trong lòng nàng chưa từng có một chút không vui sao?"

Ta đương nhiên sẽ không, nguyên nhân chính vì Chỉ Doanh quận chúa thông minh, nên mới chọn Cung Khuynh Nguyệt. Hiện tại, thân phận và địa vị của ta so với tỷ ấy không phải chênh lệch quá nhiều sao?

Nghĩ tới, ta cười rộ lên: "Thần thiếp còn gì phải lo lắng chứ? Đã có Hoàng Thượng sủng ái rồi."

Hắn khẽ cười, cầm tay ta: "Nói rất đúng." Tay còn lại, chậm rãi lướt qua thái dương ta. Động tác của hắn rất nhẹ, ta theo bản năng rụt người, mà hắn đã đến gần, "An Kỳ Dương rốt cuộc có ma lực gì, có thể khiến hai người các nàng như thế?"

"Quận mã, thật lòng đối đãi với mọi người." Lời này ta đã sớm nói, ngài đối xử tốt với mọi người, mọi người tự nhiên sẽ đối xử tốt với ngài.

Tay chạm vào thái dương ta cứng đờ, hắn lạnh giọng: "Đừng ở trước mặt trẫm làm bộ làm tịch, mới vừa rồi, ở trước mặt Doanh Nhi, nàng còn thân thiết gọi "Kỳ Dương"."

Ngây ra, vừa rồi tình thế khẩn cấp, ta căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Khẽ cười: "Chỉ tiếc khi ngài ấy sinh thời, chưa từng nghe thần thiếp gọi như thế."

Hốc mắt ửng đỏ, ta và An Kỳ Dương, có lẽ đúng là không có duyên phận. Lần đó, ở trước Ngự Thư Phòng, nếu không phải thấy Nguyên Thừa Hạo tới, có lẽ ta thật sự sẽ như mong muốn của hắn, gọi một tiếng "Kỳ Dương".

Nhưng, không có nếu như.

Trước lúc lâm chung, ta chỉ hoảng sợ đứng trước giường hắn, không có dũng khí gọi. Hắn chết rồi, cũng chỉ vội vàng một câu. Chỉ ngóng trông khi đó, hắn không đi xa.

Rũ mí mắt, nhìn mười ngón tay ta và Nguyên Thừa Hạo giao nhau.

Thấy ngón tay thon dài kia thoáng nắm chặt một chút, dường như hắn thở dài, thật lâu sau, bỗng nhiên nói: "Sinh Nhi, gọi tên trẫm."

Sinh Nhi, gọi tên trẫm.

Âm lượng không lớn, có chút nghẹn ngào, mà ta, thật sự khiếp sợ. Kinh hoảng ngước mắt nhìn hắn, ta thậm chí tưởng rằng bản thân đang nằm mơ.

Chậm rãi nhớ lại những gì mình vừa nói.

Chỉ tiếc khi ngài ấy sinh thời, chưa từng nghe thần thiếp gọi như thế.

Không biết vì sao, đáy lòng lúc này bỗng dưng căng thẳng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử đối diện, Nguyên Thừa Hạo, hắn rốt cuộc có ý gì?

Hít sâu một hơi mới thoáng ổn định cảm xúc, ta miễn cưỡng cười cười: "Hoàng Thượng nói đùa, thần thiếp không dám gọi tên ngài."

Trong thiên hạ này, còn ai dám gọi tên hắn?

Có lẽ, Thái Hoàng Thái Hậu có thể. Nhưng, ta chưa bao giờ nghe bà gọi.

Mọi người đều gọi hắn "Hoàng Thượng". Đúng vậy, chỉ có "Hoàng Thượng".

Hắn buông tay ta ra, ta cúi đầu, không dám nhìn hắn. Không biết vì sao, ta đột nhiên nghĩ tới thời điểm hắn còn ở Du Châu, người Tân Vương phủ, sẽ gọi hắn là gì?

Thừa Hạo? Hay, Hạo Nhi?

Nhịn không được mà khẽ cười.

Hắn ho một tiếng, lạnh giọng: "Không dám gọi, còn dám cười."

Vội nghiêm túc lại, nghe ra, hình như là tức giận.

Ta không thèm nghĩ hắn tại sao lại tức giận, bởi vì đang êm đẹp, hắn cũng sẽ tức giận.

Qua một lát, Thường công công mang tấu chương tới. Ta dìu hắn đứng dậy, hắn chỉ ngồi trên giường, ta đưa từng quyển cho hắn xem. Thường công công chờ bên cạnh, thỉnh thoảng trình bút lên.

Chữ của hắn thật đẹp, nhưng không giống khi đó ở Hinh Hòa Cung dạy ta viết chữ, lúc phê tấu chương, có cảm giác như rồng bay phượng múa. Những chữ đó, rất nhiều, ta xem không hiểu.

Lại đưa một quyển cho hắn, hắn chỉ mở ra thoáng nhìn, lập tức nổi giận, phủi tay ném tấu chương ra ngoài.

Ta kinh hãi, Thường công công vội khom người nhặt lê.

Thường công công xoay người lại, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, tấu chương này Hứa đại nhân đã trình rất nhiều lần, ngài... Còn bác bỏ sao?" Gã cẩn thận nhìn hắn, lại thấy Nguyên Thừa Hạo liếc gã một cái, gã vội cúi đầu, "Nô tài đi quá giới hạn."

Ta không khỏi giật mình, Hứa đại nhân... Là Hứa Xương đại nhân ở Du Châu?

Ta vẫn còn mơ hồ nhớ bộ dáng của ông ta.

"Cho người truyền chỉ, cứ nói với ông ta, ông ta có khả năng tự huy động tiền, nếu còn trình lại tấu chương này, trẫm nhất định cách chức ông ta!"

Thường công công vội gật đầu lui xuống.

Ta không khỏi nhìn tấu chương kia, phần lớn chữ bên trên đều biết, thỉnh thoảng chỉ có vài chữ lạ, muốn liên hệ trước sau hoàn toàn không phải vấn đề. Thì ra, là vì xây lại phủ Du Châu.

Ta nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng như thế, không sợ ông ta cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân sao?"

Hắn bật cười: "Chỉ cần ông ta có bản lĩnh không để trẫm biết, nếu không, trẫm sẽ xử đẹp ông ta!"

"Nhưng đó là biểu thúc của ngài..."

Hắn trầm giọng: "Thiên hạ này là thiên hạ của Nguyên gia." Dứt lời, hắn tiếp tục xem tấu chương.

Ta thở dài, kỳ thật, hắn vẫn niệm tình cũ, niệm ông ta là người Hứa gia. Nếu không, với tính cách của hắn, Hứa đại nhân sớm đã không được sống yên.

Chồng tấu chương dày cuối cùng cũng xem xong, hắn thở dài, dựa vào đệm mềm sau lưng.

Nhìn thái độ của hắn, ta biết trong triều không có chuyện gì lớn.

Đây, cũng coi như chuyện tốt.

Vô cớ nghĩ đến lệnh bài của Tân Vương phủ, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, thế mà trêu đùa thế này?

Sau, nghe nói Dương tướng quân tới, Thường công công lấy cớ Nguyên Thừa Hạo đã ngủ mà đuổi ông ấy về. Thường công công vào bẩm báo, nói vật chứng ngày đó ở phủ Thừa Tướng đã được đưa vào cung, cất ở Tông Chính Viện.

Nguyên Thừa Hạo nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ "Ừ" một tiếng.

Dùng cơm trưa, hắn nghỉ ngơi một lát, bên ngoài lục tục có mấy tiểu chủ tới.

Hắn không gặp, lý do là, Chiêu Nghi đang ở Càn Nguyên Cung.

Thấy ta trừng mắt, hắn lại cười nói: "Nàng không phải muốn độc chiếm trẫm sao? Hậu cung này sớm muộn cũng lan truyền chuyện đó, không cần để bụng là sớm hay muộn."

Lời này nói không sai, nhưng hắn rõ ràng đang vui sướng khi người gặp họa.

Hôm nay chuyện Chỉ Doanh quận chúa vào cung làm hắn bị thương, phảng phất đã bị quên đi. Ta cũng không nhắc đến, đó vốn dĩ cũng chỉ là hiểu lầm.

Buổi chiều, cùng hắn đánh mấy ván cờ, hắn dường như rất kinh ngạc.

Tuy rằng chơi năm ván, ta chỉ thắng được một, nhưng, vẫn là thắng, ta vô cùng đắc ý, mà hắn, là khiếp sợ.

"Ai dạy nàng chơi cờ?"

Ta cười: "Đinh Vũ có đưa kỳ phổ cho thần thiếp xem." Tất cả ta đều đọc, đọc thuộc làu làu.

Đôi mắt đen nhánh kia sáng lên, hình như có hứng thú.

"Lại thêm một ván." Hắn nghiện rồi."

Ta cũng không từ chối, thời điểm duỗi tay, lại thấy Thường công công vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, tiểu vương gia tới."

Ta nhịn không được mà quay đầu hỏi: "Công công không nói với ngài ấy Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi sao?"

Gã gật đầu: "Nô tài nói rồi, tiểu vương gia bảo không sao, cứ để Hoàng Thượng nghỉ ngơi, ngài ấy chờ Hoàng Thượng tỉnh. Tiểu vương gia nói, ngày mai Cảnh Vương rời kinh, sẽ dẫn tiểu vương gia cùng đi."

Tuy chuyện Nguyên Phi Cẩm muốn rời kinh sáng nay đã biết, nhưng đột ngột nghe nói là ngày mai, không khỏi kinh ngạc. Chỉ là cảm thấy quá nhanh.

Nhìn Nguyên Thừa Hạo, thấy hắn nhíu mày, hình như suy tư.

Ta biết, hắn nhất định không muốn để Nguyên Phi Cẩm biết Chỉ Doanh quận chúa làm hắn bị thương. Nhưng không gặp, đợi gã rời kinh, không biết năm nào mới có thể gặp lại.

Ta ngồi thẳng người, đợi Thường công công thu dọn bàn cờ, chính mình cởi áo ngoài ra, bò lên giường, nằm xuống cạnh hắn. Nguyên Phi Cẩm tới, một mình hắn nằm trên giường, có vẻ đột ngột. Dù sao, ta cũng bị thương.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, ta chỉ nói: "Công công, để tiểu vương gia vào đi."

Nguyên Phi Cẩm vào, hành lễ, thời điểm đứng dậy mới thấy ta nằm bên trong. Giờ phút này, ta đang dựa vào Nguyên Thừa Hạo, người như không cười mà nhìn gã.

Gã lập tức đỏ mặt, căng lớn hai mắt nhìn.

Nguyên Thừa Hạo ho một tiếng: "Giờ phút này trẫm đang gấp, đệ đúng là biết chọn thời gian."

Hắn nói, càng khiến Nguyên Phi Cẩm không có chỗ chung thân, gã vội thay đổi đề tài: "Nương nương làm sao vậy?" Vết thương trên trán ta quá rõ ràng.

Nguyên Thừa Hạo cúi đầu nhìn ta, nhẹ giọng: "Không cẩn thận té ngã mà thôi, nói là chóng mặt, trẫm nghỉ ngơi cùng nàng ấy."

Ta vừa lên giường, không cần dạy ta, khả năng diễn kịch của hắn tuyệt đối không thua kém ta.

"Khó trách Tùy thái y ở bên ngoài." Gã như bừng tỉnh, lại nhìn Nguyên Thừa Hạo, "Thần đệ còn cho rằng là Hoàng Thượng..." Gã dừng một chút, cười nói, "Hoàng Thượng cũng nên chú ý long thể, thần đệ thấy khí sắc ngài không tốt lắm."

Khí sắc của hắn thoạt nhìn, tốt chỗ nào?"

"Trẫm là lo cho Sinh Nhi, vừa rồi đúng là hù chết trẫm." Hắn cúi đầu hôn lên má ta một cái, lại nói, "Thường Cừ bảo ngày mai đệ và Lục thúc lên đường?"

Nguyên Phi Cẩm hình như đang thất thần, nghe hắn hỏi, mới trả lời: "Phụ vương nói, nơi này cũng không còn việc gì, vẫn là sớm trở về. Hoàng Thượng, chuyện thích khách..." Gã vẫn lo lắng vấn đề này.

Hắn cười cười: "Việc này đệ không cần nhọc lòng, trẫm đã giao cho Dương Thành Phong tra xét."

Nguyên Phi Cẩm xấu hổ: "Thần đệ không lo lắng việc này, chỉ là Hoàng Thượng... Ngài thật sự nên rèn luyện công phu, bằng không, đừng xuất cung."

Ta không khỏi buồn cười, mà sắc mặt Nguyên Thừa Hạo đã đen xuống.

"Bây giờ có muốn tỷ thí với trẫm luôn không?"

Gã thế mà kêu lên: "Được!"

Ta kinh hãi, theo bản năng kéo cánh tay hắn. Hắn rũ mi cười: "Nhìn xem, Sinh Nhi một khắc cũng không muốn rời xa trẫm, trẫm cũng không thể kêu đệ lên giường tỷ thí."

"Hoàng Thượng..." Lần này, đến phiên Nguyên Phi Cẩm đen mặt.

Ta cắn răng: "Hoàng Thượng, tiểu vương gia cũng là lo lắng cho ngài, ngày sau, đừng xuất cung là được."

Gã nhìn nhìn, xem như cũng an tâm, tiến lên, từ sau eo lấy ra một món đồ, gác lên giường: "Đây là nhuyễn giáp tơ vàng phụ vương cho đệ, nghe nói là khó khăn lắm mới có được, thần đệ dù sao cũng không dùng tới, nghĩ nghĩ, vẫn là đưa cho Hoàng Thượng."

Gã đúng là chuyện gì cũng quan tâm Nguyên Thừa Hạo, ngay cả bảo bối trân quý như vậy cũng có thể lấy ra. Có điều một câu "Dù sao thần đệ cũng không dùng tới" thật là đả kích lòng tự trọng của Nguyên Thừa Hạo.

Ở trong lòng Nguyên Phi Cẩm, sợ là hắn giống như ly sứ đụng vào là bể.

Quả nhiên, hắn đen mặt: "Trẫm không cần." Không phải vì đây là đồ Cảnh Vương đưa cho Nguyên Phi Cẩm, mà là vì lời Nguyên Phi Cẩm nói.

Thế nhưng, Nguyên Phi Cẩm còn không biết tốt xấu mà kêu: "Sao Hoàng Thượng lại không cần? Thứ này đao thương bất nhập!"

Đúng vậy, đao thương bất nhập, lại không cản được Nguyên Phi Cẩm đấu võ mồm.

Thấy Nguyên Thừa Hạo định mở miệng, ta vội nói: "Nếu tiểu vương gia đã có thịnh tình như thế, Hoàng Thượng cứ nhận đi."

Nguyên Phi Cẩm vui vẻ: "Đúng vậy, khi nào ngài muốn xuất cung thì cứ mặc vào."

Hít sâu một hơi, ta dường như đã hiểu vì sao mỗi lần tức giận Nguyên Phi Cẩm đều phạt gã chép kinh văn. Đối với Nguyên Thừa Hạo, Nguyên Phi Cẩm thật sự giống một đứa nhỏ, rất giống.

Cũng chỉ đối với gã như vậy.

Nhưng với ta hắn không như thế, ví dụ như lần đó cảnh cáo ta không được qua Tuệ Như Cung, ví dụ như lần đó ta nghe lén bọn họ nói chuyện mà làm rơi băng gạc...

Cũng chính vì nguyên nhân này, giữa huynh đệ bọn họ mới càng đơn thuần.

Đây, cũng giống như ta và tỷ tỷ.

Nguyên Thừa Hạo cuối cùng chỉ đành rầu rĩ nói: "Rời kinh, học văn và luyện công phu không thể buông bỏ, nếu không, trẫm không tha cho đệ."

Gã gật đầu thật mạnh.

Sau một lúc lâu, gã lại nói: "Hoàng Thượng, Doanh Nhi không muốn rời kinh, nhưng Thừa Tướng lại bảo muội ấy không tính là tức phụ của An gia, nói đó là di nguyện của An Kỳ Dương lúc lâm chung. Thần đệ muốn nhờ ngài khuyên muội ấy. Phụ vương vốn định đưa muội ấy về Quỳnh Quận, nhưng muội ấy chết cũng không muốn, cho nên đành thôi."

Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, thái độ của hắn không có gì khác thường, chỉ nhẹ giọng: "Việc này trong lòng trẫm hiểu."

Gã lúc này mới cười: "Như thế thần đệ an tâm rồi, vậy... Vậy không quấy rầy Hoàng Thượng và nương nương nữa." Gã hành lễ, mới ra ngoài một bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta, "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, nương nương đừng quấn lấy ngài ấy, làm ngài ấy mệt mỏi."

Lời này, mãi đến khi gã rời đi, ta mới có phản ứng.

Cái gì gọi là... Đừng quấn lấy hắn, khiến hắn mệt mỏi?

Nguyên Phi Cẩm thật là...

Ta tức giận đến cắn răng, nghe Nguyên Thừa Hạo hỏi: "Sao hả, không hiểu câu cuối cùng của đệ ấy sao?" Lời nói của hắn rõ ràng mang theo châm biếm.

Ta sao có thể không rõ?

Hắn thế mà cúi người, dán bên tai ta, thì thầm: "Nếu không rõ, vậy trẫm nói nàng biết."

"Ưm..."

Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã ngậm lấy môi anh đào của ta. Bất lực giống hệt lúc trước, lần này, đôi môi của hắn không chút ấm áp, lạnh lẽo đến mức khiến ta phải run lên.

Đưa tay, mới nhớ trên người hắn còn thương tích.

Đẩy không được, cả người lui về sau, nhưng hắn vẫn tiến tới, hôn ta.

Trong lòng hận, Nguyên Thừa Hạo, ngoại trừ chiếm tiện nghi của ta, hắn còn biết làm gì?

Đột nhiên, hắn hừ một tiếng, đưa tay ôm ngực lại. Một trận kinh ngạc, ta thấy một dòng máu đỏ theo khe ngón tay hắn chảy ra.

"Tùy đại nhân!" Ta hoảng loạn la lên, hắn đúng là không muốn sống nữa mà.

Tùy thái y vội chạy vào, Thường công công cũng đi theo. Sắc mặt họ lập tức thay đổi, Tùy thái y vội chạy tới đè miệng vết thương hắn lại, nhíu mày: "Sao miệng vết thương của Hoàng Thượng lại bị rách?"

Ta xấu hổ, hắn cũng vậy, đương nhiên không thể nói với thái y, hắn là vì hôn ta đến nứt miệng vết thương đúng không?

Nếu không, mặt mũi của hắn coi như mất hết.

Hắn không trả lời, Tùy thái y cũng không hỏi tiếp. Lại thay y phục cho hắn, lần này hắn rất thành thật, tùy ý để ta và Thường công công lăn lộn, không kêu cũng không rên một tiếng.

Thay y phục cho hắn thật mệt, hắn quá nặng đi.

Thường công công mang đồ ra ngoài, hắn mới mở mắt.

Ta cười: "Trên chữ sắc là một con dao."

Hắn thế mà đáp: "Trẫm có nhuyễn giáp tơ vàng."

Đúng là chịu thua hắn. Mặc xong y phục xuống giường, lại nghe hắn nói: "Trên giường ấm hơn."

Đa tạ, nhưng dưới vẫn đất tốt hơn.

Hắn không nói lời nào, không bao lâu, thế mà thật sự vào giấc.

Ta ngồi một lát, đứng dậy ra ngoài. Tùy thái y cảnh giác đứng lên, ta ra hiệu ý bảo không có việc gì, ông ấy lúc này mới hết căng thẳng.

"Tùy đại nhân đúng là để bụng Hoàng Thượng." Ta ngồi xuống, bảo ông ấy cũng ngồi.

Ông ấy cười cười: "Vi thần nhận lương của triều đình, đương nhiên phải làm việc cho Hoàng Thượng."

Nhận lương của triều đình, nói thật hay.

Nhưng, nhiều người nhận lương của triều đình như vậy, trong lòng lại có chú ý gì, đều là lòng Tư Mã Chiêu!

"Lần đó Hoàng Thượng tới Du Châu, không thấy Tùy đại nhân đi theo." Hồi tưởng nhiều lần, ta dường như đều không nhớ ra Tùy thái y.

"Thần cũng đi, chỉ là Hoàng Thượng khai ân, cho thần về nhà một chuyến."

Ta kinh ngạc: "Tùy đại nhân là nhân sĩ Du Châu?"

Ông ấy gật đầu.

Ta thở dài: "Bổn cung nghe khẩu âm của Tùy đại nhân, còn tưởng là người ở kinh thành."

Thường công công tới rót trà, nhẹ giọng: "Tùy đại nhân vào kinh đã mười sáu năm, cũng khó trách nương nương không nghe ra."

Mười sáu năm, có nghĩa là, ông ấy đã nhìn Nguyên Thừa Hạo trưởng thành.

OoOoO

Đến bữa tối, Nguyên Thừa Hạo vẫn chưa tỉnh, cũng không ai vào gọi hắn, ta ăn một chút, cũng cho các cung nhân lui xuống ăn.

A Man tới thay thuốc cho ta, sợ làm ta đau, động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng. Ta mỉm cười, nghe nàng nói: "Ngày sau nương nương không thể như vậy."

Ta nghe lời gật đầu.

Nàng lại nói: "Thiếu gia cái gì cũng dạy nô tỳ, chỉ duy nhất y thuật là không biết, nhưng nếu nương nương không thoải mái, vẫn có thể nói với nô tỳ."

Ta ngẩn ra, nhớ tới An Kỳ Dương chưa bao giờ dùng thuốc, không khỏi lại chua xót.

Qua nửa canh giờ, Chỉ Doanh quận chúa tới.

Ta biết nàng sẽ đến, cho dù trễ, cũng sẽ tới.

Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng thật ra đã bỏ đồ tang. Thấy ta, nàng giật mình: "Nương nương sao vậy?"

Đưa tay chạm nhẹ vào thái dương, ta lắc đầu: "Vô ý đập vỡ." Dẫn nàng vào trong, hắn vẫn còn ngủ, lúc này nhìn lại, sắc mặt đã hồng nhuận hơn một chút, so với ban ngày, thật sự tốt hơn rất nhiều.

Chỉ Doanh quận chúa thở phào nhẹ nhõm.

"Quận chúa không cần tự trách, Hoàng Thượng không trách người." Ta an ủi nàng.

Nàng đỏ hai mắt: "Việc này ai ta cũng không dám nói, ngay cả vương huynh cũng vậy. Là ta lỗ mãng, sao chưa hỏi câu nào đã ra tay chứ? May là không gây ra chuyện lớn, nếu không dù ta có chết cũng không còn mặt mũi gặp Kỳ Dương."

Trong lòng nàng hắn là huynh trưởng, là Hoàng Thượng, sao có thể thật sự giết hắn?

Kéo nàng ngồi xuống, ta nhỏ giọng: "Nghe nói ngày mai vương gia về Quỳnh Quận, tiểu vương gia cũng đi theo."

Nàng biết ta có ý gì, gật đầu, chỉ nói: "Việc này nương nương không cần khuyên, ta nghĩ kỹ rồi, ta không đi. Tâm tư Kỳ Dương ta hiểu, nhưng ta không thể bỏ chàng, đi rồi, không có nơi nào ta tìm được bóng dáng chàng cả."

Nắm chặt tay nàng, suy nghĩ của nàng, ta sao lại không hiểu? Chỉ có thể nghẹn ngào: "Nếu hắn ở dưới cửu tuyền có biết, chẳng phải sẽ càng tự trách sao?" Hắn sống, khắp nơi đều suy nghĩ cho người khác, nếu biết Chỉ Doanh quận chúa vì hắn mà đối xử với bản thân như vậy, nhất định sẽ không an tâm.

Nàng miễn cưỡng cười nói: "Cả đời ta cũng sẽ không nói."

Đến đây, hai người chúng ta im lặng, trầm mặc một hồi, mới nghe Chỉ Doanh quận chúa lại nói: "Trong cung Hiền Phi và Phùng Tiệp Dư đều có thai, nương nương nên nắm chắc cơ hội của mình.

Vấn đề này, ta không phải không nghĩ tới.

Nhưng nghe nàng nhắc, ta ngược lại không biết nên nói thế nào.

Bỗng nhiên thấy nàng đứng lên, thời điểm quay đầu, thấy Nguyên Thừa Hạo quay người, nàng chỉ đứng mà không tới gần. Ta đi qua, thấy hắn mở mắt, vội đỡ hắn ngồi dậy: "Quận chúa tới."

Hắn "Ừ" một tiếng, nhìn nàng.

Chỉ Doanh quận chúa cúi đầu, hỏi nhỏ: "Hoàng Thượng khá hơn chưa?"

"Ban ngày, vương huynh muội tới." Hắn bỗng nhiên trầm giọng, Chỉ Doanh quận chúa kinh ngạc, nghe hắn nói nói, "Qua đây."

Thoáng chần chờ, nàng cuối cùng cũng tới gần.

Hắn ngồi thẳng người, bỗng dưng gọi: "Thường Cừ, lấy thước tới cho trẫm!"

Ta giật mình gọi hắn, nhưng hắn không thèm để ý, Thước được mang tới, Chỉ Doanh quận chúa tự giác đưa tay ra, hắn đánh mạnh vào lòng bàn tay nàng một cái, mắng: "Một thước này, là đánh vì An Kỳ Dương!" Lại đánh thêm một thước, "Thước này, là vì vương huynh của muội!"

Hắn giơ tay định đánh tiếp, ta cuống quít kéo tay hắn lại: "Hoàng Thượng thủ hạ lưu tình!" Ta biết hắn giận, nhưng bây giờ đánh quận chúa thì có thế nào?

Chỉ Doanh quận chúa nhịn không được mà bật khóc thành tiếng.

Tay hắn run lên, cuối cùng cũng buông xuống. Ta thở phào nhẹ nhõm, nghe hắn nói: "Ngày mai, về với phụ vương muội đi." Ta cho rằng, hắn sẽ khuyên bảo, lại không ngờ, cái gì cũng không, trực tiếp ra lệnh.

"Doanh Nhi không đi." Nàng vẫn quật cường từ chối.

"Hắn đã chết!"

"Hoàng Thượng, cầu xin ngài..." Nàng khẽ kéo ống tay áo hắn, bàn tay kia bị đánh rõ ràng rất đau, nhưng nàng vẫn cố gắng nắm chặt.

Ta mở miệng, lại không biết phải khuyên thế nào.

Hắn thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, trẫm luôn nghĩ muội là người hiểu chuyện. Yêu một người, thì có thế nào?"

Nàng đột nhiên ngước mắt: "Hoàng Thượng từng yêu sao?"

Một câu, khiến hắn ngẩn ra.

Nàng vừa khóc vừa cười: "Ngài chưa từng yêu, sao có thể hiểu?"

Hắn liếc nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười: "Trẫm thường xuyên nghĩ, nếu khi đó, Phi Cẩm không vào kinh, muội cũng vậy thì sẽ như thế nào?"

Chỉ Doanh quận chúa khó hiểu nhìn hắn, mà lời hắn nói, chỉ có mình ta hiểu.

Nếu khi đó huynh muội bọn họ không vào kinh, hắn và bọn họ sẽ không có tình cảm nhiều năm như vậy, hiện tại, hắn không cần cố kỵ nhiều như thế. Hôm nay Chỉ Doanh quận chúa làm hắn bị thương, hắn chắc chắn sẽ không màng tất cả mà lật đổ Cảnh Vương, giờ phút này cũng không cần vì nàng mà nổi giận.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt, thật lâu sau, mới nói: "Cũng được, hiện tại muội đã trưởng thành, trẫm không quản nổi muội nữa. Trẫm cũng không phải phụ vương muội, đánh không được, mắng cũng không được."

Nhưng vừa rồi hắn rõ ràng đã mắng, cũng đánh.

Hắn chỉ là đang nói, dù vậy, cũng không cản được Chỉ Doanh quận chúa quyết chí ở lại.

"Tạ Hoàng Thượng." Nàng nức nở.

Ta nhịn không được mà bật khóc, nếu An Kỳ Dương còn sống, hắn và Chỉ Doanh quận chúa sẽ là một đôi đẹp thế nào?

Thời điểm Chỉ Doanh quận chúa trở về, nghe nói bên ngoài có tuyết. Ta không ra ngoài đưa tiễn, chỉ nghe A Man nói tuyết rơi rất lớn.

Hôm nay, hai mươi hai tháng mười một, rất nhiều người, đều sẽ không quên.

Nguyên Thừa Hạo đuổi ta ra ngoài, nói muốn một mình yên lặng.

Ra gian ngoài ngồi, hắn lại gọi Thường công công vào. Thời điểm Thường công công ra lại, sai cung nhân chuẩn bị văn phòng tứ bảo.

Ta kêu A Man vào đây, quả nhiên cửa vừa mở, liền thấy tuyết bay đầy trời. A Man phủ thêm áo choàng cho ta, trông ra ngoài, dưới Càn Nguyên Cung, rất nhiều đèn lồng chậm rãi di động.

Đêm đông không có sao, ngước mắt, toàn bộ đều là một màu đen nhánh.

Không biết qua bao lâu, mới nghe Thường công công gọi: "Nương nương, vào đi."

Đi vào, Nguyên Thừa Hạo đã ngủ, trong tẩm cung của hắn bày giấy Tuyên Thành thật lớn, bên trên, cái gì cũng không viết. Nhịn không được mà tiến lên, lòng bàn tay xẹt qua tờ giấy, dường như mơ hồ cảm nhận được chỗ dính ướt đã hong khô.

Đó... Là nước.

Ngón tay cứng đờ, không, không phải nước.

Là... Nước mắt.

Người trên giường bỗng nhiên rên một tiếng, ta cuống quít xoay người. Lại vào lúc này, cửa sổ bỗng nhiên bị gió thổi mở, bông tuyết bay vào dừng trên gương mặt tái nhợt của hắn. Đóng cửa sổ, tới gần, trên mặt hắn sạch sẽ đến không còn chút dấu vết của nước mắt.

Hắn lại đột nhiên cầm tay ta, nắm thật chặt, nỉ non: "Tổ mẫu, Sinh Nhi... Đau quá..."

Sinh Nhi...

Hắn đang gọi ta.

Nguyên Thừa Hạo, đây... Có phải mặt yếu đuối của ngài không?