Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 39

Chị ta ưa tay quệt mũi, sắc mặt hơi phức tạp, dừng một lúc mới nói: “Đường Hoài An, chuyện hôm đó thật sự xin lỗi.

Tôi không thể đắc tội với cô Lục được, tôi rất cần công việc này.” Thấy mặt mũi chị ta đầy vẻ ngượng ngùng và khó xử, tôi lại nhớ tới hôm đó lúc Lục Như Mai đến tìm tôi gây rối, tôi nhờ chị ta làm chứng cho mình.

Tôi mỉm cười, thản nhiên nói: “Không sao đâu, chuyện thường tình thôi mà.” Tôi thật sự không trách chị ta.

Tôi đã được chứng kiến thủ đoạn của Lục Như Mai rồi, đắc tội với cô ta không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Nói xong, tôi đi thẳng đến phòng làm việc của Lục Tuấn Kiệt.

Đến trước cửa phòng, thấy cửa đã đóng, tôi đưa tay định gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói của Lục Như Mai: “Anh, rõ ràng anh biết chuyện của cô ta và Gia Huy, tại sao còn muốn cho cô ta đến nhà họ Lục? Chẳng phải kết quả giám định còn chưa có sao? Mọi thứ còn chưa xác định, tại sao anh cứ khăng khăng khẳng định cô ta là Bảo Vy?”

Đang nói đến tôi à?

Lục Tuấn Kiệt lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: “Như Mai, em đã kết hôn với tổng giám đốc Cố rồi thì yên ổn sống với cậu ta đi.

Đừng nhúng tay vào những chuyện khác.”

Giọng nói của Lục Như Mai càng tỏ ra tủi thân: “Anh, có phải anh cũng như mẹ, cảm thấy người kết hôn với Gia Huy đáng ra phải là Bảo Vy chứ không phải em.

Cho nên là em đã cướp đi vị trí vợ của Gia Huy đúng không?”

Lục Tuấn Kiệt có chút bất lực: “Như Mai, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Lục Như Mai còn muốn nói thêm, nhưng giọng điệu của Lục Tuấn Kiệt rõ ràng có chút không vui: “Như Mai, anh còn phải làm việc.

Có chuyện gì thì về nhà nói.”

“Anh.”

“Em đi làm việc của mình đi.”

Đợi cuộc đối thoại trong phòng làm việc kết thúc, tôi đưa tay gõ cửa.

Người mở cửa là Lục Như Mai, hốc mắt cô ta ửng đỏ.

Lúc nhìn thấy tôi, sắc mặt còn mang theo mấy phần dữ tợn.

Sau khi hung hăng trừng tôi một lát, cô ta đâm thẳng vào bên người tôi.

“Shh!” Cánh tay vốn đang bị thương của tôi bị cô ta va vào.

Bỗng chốc, tôi đau đến mức hít ngược một hơi.

Lục Tuấn Kiệt ở trong phòng làm việc nghe được động tĩnh, anh ấy ngước mắt nhìn lại, hỏi thăm: “Sao vậy?”

Tôi lắc đầu, bước vào, nhìn anh ấy rồi nói: “Tổng giám đốc Lục tìm tôi có việc gì vậy?”

Anh ấy gật đầu, lấy ra một cái túi màu nâu dưới bàn làm việc lên đưa cho tôi rồi nói: “Kết quả giám định bên bệnh viện có thể phải đợi hai ngày nữa.

Ngày mai là tiệc lại mặt của Như Mai, mẹ mong em cũng đến.

Đây là lễ phục, em mặc thử xem vừa không.”

Nhìn thấy bộ váy trong tay anh ấy, tôi không đưa tay ra nhận, chỉ nhìn anh ấy nói: “Dù sao cũng là bữa tiệc của cô Lục, tôi đến không phù hợp lắm đâu.”

Nếu lại gặp Cố Gia Huy trong bữa tiệc, chỉ sợ anh sẽ cảm thấy tôi cố tình quấy rối anh.

Lục Tuấn Kiệt hơi nhíu mày: “Ngày mai không chỉ là bữa tiệc của Như Mai, mà còn là tiệc gia đình của nhà họ Lục.

Em đến không có gì là không phù hợp hết.”

Nhìn thấy sự cương quyết trong đôi mắt đen láy của anh, tôi không thể không nói: “Tổng giám đốc Lục không sợ sau khi có kết quả xét giám định thì sẽ thất vọng sao?” Hiện tại tôi chỉ có một chiếc vòng tay, những thứ khác đều không chứng minh được gì.

Nếu kết quả xét nghiệm DNA cho ra tôi không phải con gái của nhà họ Lục, cuối cùng chính là ăn mừng vô ích.

Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Anh tin vào trực giác của mình.”

Lời này…

Tôi mỉm cười, không nói nhiều nữa.

Tôi đưa tay nhận lấy cái túi, sau đó nhìn anh ấy, nói: “Cảm ơn, tổng giám đốc Lục còn chuyện gì không?”

Anh ấy gật đầu, sau đó cúi xuống bàn làm việc lật qua lật lại rồi đưa một xấp tài liệu cho tôi, nói: “Đây là tư liệu của công trình Tinh Diệu.

Trong đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn về vật liệu xây dựng.

Em điều tra giá nhập khẩu và giá thị trường của những vật liệu này, sau đó thẩm tra đối chiếu với bộ phận tài chính.

Nếu không có vấn đề gì thì để anh ký tên.”

Công trình Tinh Diệu?

Công trường chỗ ba tôi từng làm việc?

….