Tình Sử Hậu Cung

Chương 8. Đụng độ Thập Lục Hoàng tử

Tại điện Cần Chánh.

Hoàng đế Trần Cao Nhân ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt chăm chú nhìn vào bức thư đặt trên bàn, từng dòng chữ cứ như rồng bay phượng múa đang từ từ hiện ra theo nét bút của ông. Bên cạnh là Hoàng hậu Ý Đoan, vì tấu sớ quá nhiều nên ông nhờ Hoàng hậu đến phụ phê duyệt giúp mình.

Ý Đoan nhẹ nhàng gác bút lên cái nghiên, gấp lại cuốn tấu chương vừa mới phê xong và để sang một bên: “Bệ hạ, Hoàng tử Duy Long ở lại thành Thăng Long cũng đã vài ngày kể từ buổi lễ yến.”

“Ý nàng là thế nào?”

“Duy Long ở lâu như vậy e rằng khi trở về Giao Châu sẽ không có chuyện gì chứ ạ?”

“Với gia tộc Lý à, Duy Long thân quận vương, là nhi tử của trẫm, nó có thể ở Thăng Long bao lâu là quyết định do trẫm.” Trần Cao Nhân đáp lại câu nói của Ý Đoan, tay vẫn tiếp tục viết.

“Việc này...”

Ý Đoan tỏ vẻ lo ngại rồi nói tiếp: “Bệ hạ, nếu như vì chuyện này mà giao hữu giữa triều đình và Lý gia bất hòa thì thiếp sợ là không hay lắm.”

“Nàng đừng lo lắng, trẫm tin rằng chuyện đó sẽ không xảy ra.”

Trần Cao Nhân nói đoạn liền cúi xuống làm việc tiếp mà chẳng hề để ý đến thái độ không hài lòng trên gương mặt của Hoàng hậu.

*

* *

Vài ngày sau đó...

Nhã Hân từ trong phòng chậm rãi đi ra, nàng di chuyển một cách dễ dàng không còn khập khiễng như trước nữa. Nàng vừa bước xuống bậc tam cấp trước hiên thì cũng là lúc Hoàng túc Tuệ Mẫn đi tới.

“Tham kiến nương nương.” Nhã Hân hạ người thi lễ.

“Chân của em đã hết đau chưa?”

“Thưa nương nương, đã hết rồi ạ.”

“Sau này em hãy gọi ta là chị đừng gọi nương nương nữa.”

“Dạ.”

“Em có muốn đi dạo cùng ta không?”

“Dạ được ạ.”

Nhã Hân và Tuệ Mẫn cùng nhau đi dạo trong vườn cây của Bát phủ, họ luyên thuyên trò chuyện cùng nhau, nối đuôi theo sau là năm người cung nữ. Hai người bước tới cây cầu được sơn đỏ dài khoảng bốn mét phía trước, bên kia là Ngự hoa viên.

“Trong cung việc đi lại hết sức quan trọng, ngay cả cách ăn nói ứng xử người trên kẻ dưới em cũng cần phải chú ý.” Hoàng túc Tuệ Mẫn miệng luôn thao thao bất tuyệt giảng giải về quy củ trong cung cho dưỡng muội của mình, nhưng mà những này nàng đã biết rõ hết. “Người có quan phẩm cao hơn em phải cúi người chào, đặc biệt không được ngước mắt nhìn vì thế sẽ là vô lễ. Em phải luôn tỏ ra kính trọng...”

Tuệ Mẫn cảm nhận là từ nãy tới giờ những lời nàng nói Nhã Hân đều không chú ý lắng nghe và cũng không đáp lại, nàng đột ngột dừng lại và quay ra sau. Đúng như ý nghĩ nãy giờ nàng chỉ nói với không khí, mọi lời nói đều bị gió thổi bay đi, nàng thở dài nhìn Nhã Hân đang đứng ngẩn ngơ ở bụi cây cách đó một trăm mét, Tuệ Mẫn chẳng biết nơi kia có gì mà Nhã Hân mải miết nhìn đến thế. Nàng liền đi lại chỗ dưỡng muội, cất tiếng kêu: “Nhã Hân! Em đang nhìn cái gì vậy?”

“Chị mau lại đây xem này.”

“Ta có thấy chuyện gì đâu.” Tuệ Mẫn ngóng cổ lên xem nhưng chẳng thấy gì ngoài hoa và cỏ.

Nhã Hân nhanh nhảu kéo nàng xích lại gần chỗ mình, tay đưa về phía trước: “Ở đó, ở đó kìa, chị hãy nhìn ở cái cây đằng kia.”

Tuệ Mẫn hướng mắt đến cái nơi mà cánh tay Nhã Hân đang chỉ, hóa ra dưới tán cây ấy không ai khác chính là Thập Lục Hoàng tử, còn người đang đứng đối diện và nói chuyện với chàng lại là một cung nữ.

“Xin Hoàng tử tránh đường cho.”

“Ta không tránh đó rồi sao?” Cô cung nữ vừa rẽ sang hướng khác thì ngay tức khắc bị Phương Uy chặn lại.

“Nô tì xin người để nô tì chạy thêm mười vòng ngự hoa viên nữa, nếu không đủ hai mươi lăm vòng Hoàng hậu sẽ phạt nô tì.” Cô cung nữ vì sợ nên cứ mãi cúi gằm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn Phương Uy, trong lòng cũng có chút khó xử.

“Nhưng ta thì lại không thích tránh.”

“Nô tì xin người... nô tì cầu xin người...”

Hoàng tử Phương Uy với gương mặt thuộc vẻ đáng yêu, hồn nhiên của một người con trai mười bảy, hai mắt sáng rỡ, nước da thì trắng trẻo cùng đôi má hồng hào. Tuy nhiên giờ đây gương mặt ấy lại hiện lên nét hăm hở và cũng hết sức mờ ám:

“Ngươi cầu xin ta cũng chẳng có ích gì hay là... đêm nay nhà ngươi đến chỗ của ta chiều chuộng ta nhé!”

“Chuyện đó không được đâu thưa Hoàng tử.” Cô ta lắc đầu lia lịa, người bất chợt hơi run lên, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ sệt.

“Sao lại không được? Ta hỏi ngươi, ngươi chạy như vậy có mệt không?”

“Dạ mệt.”

“Vậy ngươi có biết vườn Thượng Uyển này rộng lớn đến chừng nào không nếu ngươi chạy đủ hai mươi lăm vòng thì ngươi chỉ có đi bán muối thôi.” Phương Uy bỗng dừng lại, chàng nghiêng mặt một góc ba mươi độ kề sát vào mặt cô hầu nữ, cất giọng đầy ngọt ngào. “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ nói với Hoàng hậu một tiếng để ngươi không phải chạy nữa.”

“Thưa Hoàng tử chuyện đó nô tì không thể làm được, nếu như có ai biết được thì nô tì sẽ...”

“Vậy thì ta càng không muốn tránh.”

Phương Uy ngẩng cao người đồng thời ngắt ngang lời nói của cung nữ, chàng vẫn khăng khăng giữ ý nghĩ của mình một mực không thay đổi. Chàng bước lấn tới, còn cô ta thì theo chân của Hoàng tử mà càng lùi về sau, bực quá chàng quát lên: “Để xem ngươi sẽ giải quyết như thế nào.” Sau đó chàng cố tình xô thật mạnh vào người cô cung nữ làm cho cô ngã văng xuống đất để cô phải nếm mùi đau đớn vì tội không biết điều.