Mắt thấy Bá Vương long càng bước đến gần, Lê Hân quẹo trái ba vòng, quẹo phải ba vòng, phát hiện căn bản tìm không thấy cái công cụ thoát hiểm như phi thuyền nào, Phil từng nói qua điều kiện sống ở nguyên thủy tinh gian khổ, hắn vốn không nghĩ nhiều như vậy, lúc này mới phát hiện, Phil nói đúng, tinh cầu mà trong nhà ngay cả một chiếc phi thuyền cũng không có thì sống sao a!
Trong chớp nhoáng, tầm mắt Lê Hân đặt lên khoang ngủ.
Nghe nói khoang ngủ cũng có hệ thống động lực riêng, một khi xuất hiện sự cố, có thể đem khoang ngủ phóng đi, hệ thống hướng dẫn có thể đem khoang ngủ đưa đến điểm đích, bất quá hầu hết năng lượng của khoang ngủ đều dùng để trợ giúp giấc ngủ, nghe nói tốc độ không nhanh lắm, thời gian liên tục cũng không dài. Nhưng sau khi Lê Hân liếc nhìn tốc độ trên khoang ngủ một cái liền yên tâm, có thể điều chỉnh lên 100 km/h, này còn không đủ nhanh sao, so với tự hắn chạy thì nhanh hơn nhiều QAQ
Nhanh nhẹn nằm vào khoang ngủ, không quên ôm cả tỳ bà vào. Lê Hân vội vàng mở ra chế độ lái tự động, khoang ngủ lập tức lao ra ngoài từ cánh cửa mở rộng ngay tại lúc Bá Vương long sắp đến gần thụ ốc.
Dưới mí mắt bay ra một vật, Bá Vương long đương nhiên sẽ đuổi theo vật thể di động, Lê Hân nhớ rõ, trong nghiên cứu khoa học, kết cấu sinh lý của Bá Vương long quyết định nó không thể chạy nhanh, tốc độ mỗi giờ chỉ có thể từ 18 đến 40 km. Cho dù là trong phim, dường như tốc độ của Bá Vương long cũng chỉ có 72 km/h, tốc độ hiện tại của hắn là 100, hẳn là không ……
Bá Vương long phía sau lấy tốc độ100 km/h đuổi theo!
Đậu má khủng long thế giới tương lai cũng tiến hóa sao? Không phải kêu nguyên thủy tinh sao? Khủng long nguyên thủy tinh mày tiến hóa cái gì, cái gọi là tiến hóa chẳng lẽ không phải vì để sinh tồn tốt hơn sao? Mày vốn dĩ chính là bá chủ tinh cầu, còn có thứ gì có thể uy hiếp mày để mày tiến hóa a!
Nếu như lái xe còn có thể tăng tốc, chính là tốc độ cao nhất của khoang ngủ đã là 100 km, căn bản không có biện pháp tiếp tục nhanh hơn. Mặt trên khoang ngủ trong suốt, để có thể nhìn thấy người ngủ bên trong, đồng dạng người ngủ bên trong cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Lê Hân ôm tỳ bà trơ mắt nhìn hàm răng Bá Vương long ở trước mặt mình, giống như chỉ cần nó lại duỗi cổ thêm một chút là có thể táp trúng khoang ngủ, hắn sẽ lập tức bị ăn luôn. Quan trọng nhất chính là, lúc này khoang ngủ cư nhiên lại nhắc nhở hắn năng lượng không đủ, cái thứ này không phải có thể ở trong vũ trụ ít nhất 10 tiếng sao? ( Lúc năng lượng sung túc đúng là có thể, nhưng Lê Hân đã ngủ bên trong 3 tháng, khoang ngủ duy trì hắn 3 tháng, năng lượng giảm đi, có chút không đủ.)
Ngay lúc Lê Hân đang chơi trò tốc độ kinh hồn, một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bổ lên người Bá Vương long. Sau khi quái vật khổng lồ bị lôi quang đánh trúng, toàn thân cháy đen, lắc lư hai cái liền tê liệt ngã xuống đất, hiển nhiên không sống nổi.
Khoang ngủ của Lê Hân lúc này cũng vừa hao hết năng lượng, rơi xuống mặt đất. Lê Hân lộn một vòng trên mặt đất theo khoang ngủ, chật vật mở cửa khoang bò ra, tầm mắt đối diện đôi mắt chết cũng không nhắm kia của Bá Vương long, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Khí hậu nguyên thủy tinh đặc biệt tốt, bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, sấm sét từ đâu tới?
Lê Hân ngã ngồi trên mặt đất ngửa đầu xem xét, một trận cơ giáp với độ cung duyên dáng giống như đang đi dạo vũ trụ từ trên trời đáp xuống, sau khi cơ giáp cao 5 mét đáp xuống, liền bắt đầu cắt lìa Bá Vương long, như thể không chú ý tới Lê Hân bên cạnh.
“Xuống tay quá sức” Grant thở dài “Đầu long này đã tiêu, không có biện pháp làm thức ăn mang về. Sớm biết không cần dùng dị năng, sức mạnh dị năng Viễn Hàng tăng quá lớn. Ngay từ đầu ta hẳn nên mang vũ khí lạnh dưới cơ giáp, săn thú vẫn nên dựa vào sức mạnh thân thể là tốt nhất.”
Nghiêm Sí không để ý đến hắn, mà xuyên thấu qua quang bình cơ giáp nhìn ra phía ngoài, một đứa nhỏ xoay tới xoay lui bên người khủng long, dáng vẻ trông vô cùng chật vật. Cậu ta ngẩng đầu, nhìn về phía xa, gương mặt kia chiếu lên quang bình, Nghiêm Sí mặt không đổi sắc, nhịp tim lại lập tức đột phá 300, suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ghế phó cũng có thể thao túng cơ giáp, y khống chế bàn điều khiển mở cửa cơ giáp, không để ý Grant bên cạnh, nhảy ra ngoài.
Trong cơ giáp cuối cùng cũng bước ra một người, Lê Hân có chút phát ngốc mà nhìn y, đây là cư dân nguyên thủy tinh? Không phải Phil nói, nguyên thủy tinh trừ bỏ hải tặc tinh tế bên ngoài sẽ không có người sử dụng đồ vật công nghệ cao sao? Cho nên người này chính là hải tặc tinh tế trong truyền thuyết?
Lê Hân bị hải tặc vương cùng Cướp biển vùng Caribê mê hoặc, hải tặc vẫn luôn là sự tồn tại vô cùng to lớn trong nhận thức của hắn. Trên thực tế cũng đúng vậy, ở thời Trung cổ Âu Châu, Vương quốc Anh chính là lấy nghề hải tặc mà lập nghiệp, cơ hồ mọi tổ tiên quý tộc đều là hải tặc a, không cướp thì tiền từ đâu ra …
Gian nan bò dậy, vỗ vỗ lá cây trên người, cái khốc ca chân dài kia cũng đã đi đến trước mặt mình. Lê Hân khẩn trương sửa sang lại quần áo một chút, một phen tổ chức ngôn ngữ, nhân gia cứu mạng mình, nhất định phải hảo hảo cảm tạ một phen, còn có thể đàn cho y vài nhạc khúc, thuận tiện thu tiền ăn xin gì đó…… Hệ thống đáng chết, làm hắn biến thành một Chu Bái Bì là như thế nào a, bất cứ lúc nào cũng nghĩ tới tiền tiền tiền!
Nghiêm Sí đi đến trước mặt Lê Hân, chăm chú nhìn hắn một lát, thấy trong ngực thiếu niên nguyên thủy tinh ôm đồ vật kỳ quái, dùng một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh nhìn mình, thập phần xinh đẹp.
Tâm lại quỷ dị mà nhảy dựng, Nghiêm Sí không thể khống chế chính mình mà duỗi tay sờ mặt thiếu niên, duỗi đến nửa đường lại phát hiện hành động như vậy vô cùng đường đột, lần đầu tiên gặp mặt làm sao có thể trực tiếp sờ mặt người khác. Thời điểm sắp đụng đến gò má, Nghiêm Sí quyết đoán mà gian nan chuyển hướng, đem chiếc lá bên tai thiếu niên lấy xuống, còn vô cùng thuận tay cất vào trong túi áo.
Lê Hân: “……”
Người này đang …… làm gì?
“Cái kia, cảm ơn anh đã cứu ta, nếu không có anh, ta có thể sẽ bị nó ăn luôn.” Lê Hân thập phần lễ phép mà ôm tỳ bà cảm tạ, hải tặc nguyên thủy tinh còn có thể soái như vậy, còn quân phục y mặc trên người là đoạt từ đế quốc tới đi? Hải tặc tinh tế thật lợi hại, còn dám xuống tay với quân đội, đột nhiên có chút tiểu kính nể a.
Là Grant cứu, Nghiêm Sí thiếu tướng vẫn luôn công chính muốn giải thích với thiếu niên như vậy. Chính là nhìn đến ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý cảm tạ với mình kia, Nghiêm thiếu tướng chính trực đem lời nói treo bên miệng nuốt xuống, y hoàn toàn không muốn để thiếu niên cảm tạ Grant.
Lê Hân nỗ lực mỉm cười nhiệt tình, chính là đối phương hoàn toàn không nói lời nào, căn bản không biết giao lưu thế nào cho thỏa đáng. Vốn dĩ hắn không phải người giỏi giao tiếp, nếu như có bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, kiếp trước cũng hỗn không đến mức kém như vậy. Hai người cứng đờ (đặc chỉ Lê Hân) nhìn nhau nửa ngày, hắn rốt cuộc nghĩ đến, nga, còn chưa biết tên họ ân nhân cứu mạng đâu. Lê Hân vươn tay nói: “Ta là Lê Hân, ở tại thụ ốc bên kia, qua vài ngày sẽ đến quán bar cảng tinh tế bên kia ca hát, nếu anh muốn đến, lúc đó phí rượu của anh ta sẽ bao. Nơi đó chính là bán rượu vận chuyển từ đế quốc tới a, chỉ có một ở nguyên thủy tinh.”
Nghiêm Sí cúi đầu, chăm chú nhìn bàn tay vươn tới đại biểu hữu hảo kia của Lê Hân, trắng và nhỏ hoàn toàn khác biệt mình, dáng vẻ giống như còn rất mềm. Thật là thiếu niên phi thường nhu nhược, Nghiêm Sí chưa bao giờ gặp qua người có cơ thể mềm như Lê Hân vậy, làm người thấy như muốn sờ sờ tóc xoa xoa khuôn mặt hôn hôn môi kéo kéo tay nhỏ…… Chậm đã, suy nghĩ của y hình như ngày càng nguy hiểm, hơn nữa rất dễ vi phạm pháp luật đế quốc.
Lê Hân thật sự hoàn toàn cười hết nổi, ân nhân cứu mạng ngươi sao lại như vậy, một câu cũng không nói, còn nhìn chằm chằm tay hắn làm gì? Lễ tiết nguyên thủy tinh hắn hoàn toàn không biết a, chẳng lẽ mỉm cười vươn tay là hành vi vô cùng không lễ phép sao? Rõ ràng rất muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng mà, đỏ tím(48) hiện tại căn bản không thể giao lưu! Hơn nữa bởi vì đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm tay hắn, cũng không có biện pháp thu tay về. Nghe nói trọng lực ở nguyên thủy tinh gấp 3 lần Emir, lúc mới bắt đầu Lê Hân không cảm giác được, hiện tại tay càng ngày càng mỏi, hắn đã cảm giác được QAQ
(48)Đỏ tím 酱紫
[jiàng·zǐ] ‒ Đồng âm với “dạng tử 样子
[yàng·zi]” ‒ Bộ dạng / bộ dáng / tình hình / ra vẻ / như thế…Không tìm được cơ hội thu tay về, Nghiêm Sí vẫn vậy chuyên chú mà nhìn chằm chằm bàn tay kia. Yết hầu không dấu vết lăn một chút, y hơi nâng tay, muốn đem bàn tay trắng mềm kia phủng trong lòng bàn tay, nắm vào trong tay.
Một phen quân đao hướng Nghiêm Sí bay tới, sau khi Grant phát hiện Bá Vương long bị mình bổ trúng hoàn toàn không thể ăn được, quyết đoán nhảy ra khỏi cơ giáp, ném qua cho Nghiêm Sí một vũ khí, hiếu chiến nói: “Nghiêm Sí, tới một lần xem ai săn đến con mồi hơn!”
Xoay người tiếp được quân đao, Lê Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đem tay rút về. Khóe mắt Nghiêm Sí quét qua động tác của Lê Hân, mặt lập tức đen.
Grant sẽ hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Sí, bởi vì mặc kệ là y vui vẻ, thương tâm, phẫn nộ, hạnh phúc, buồn bực đều là một loại biểu tình kia, không ai có thể đọc ra biểu tình Nghiêm Sí muốn biểu đạt ý tứ gì.
“Di? Nơi này còn có người? (Grant chỉ lo cắt thi thể Bá Vương long mà không chú ý tới Lê Hân, hắn quá nhỏ =_=) Là cư dân nguyên thủy tinh sao? Lớn lên còn rất tư văn (49), ta còn tưởng rằng nguyên thủy tinh đều là người man rợ chứ. Ta là Tây Á · Grant, người cao to này là Nghiêm Sí, tiểu mỹ nhân gọi là gì?” Grant vươn tay với Lê Hân, kế thừa tổ phụ hoa tâm, Grant cũng là kẻ thích mỹ nhân. Phạm vi còn rộng hơn so với tổ phụ Grant của hắn, Grant lão nguyên soái là tiêu chuẩn của dị tính luyến, mà Grant chuẩn tướng lại là tên hoa tâm song tính luyến.
(49) Tư văn: người có văn hóa.Cuối cùng cũng gặp người có thể nói chuyện, Lê Hân thầm lau mồ hôi, vươn tay tự giới thiệu với Grant: “Lê……”
Còn chưa nói xong, trước mắt Lê Hân liền choáng, hắn còn chưa thấy rõ cái gì, đã thấy Grant bị Nghiêm Sí khiêng trên vai, đôi mắt trắng dã, bộ dạng rõ ràng đã té xỉu.
Lê Hân: =_=
Khiêng Grant bị đánh xỉu, Nghiêm Sí quay đầu nhìn Lê Hân một cái thật sâu, yên lặng mà xoay người trở về cơ giáp. Ghế phụ có một phần quyền điều khiển, chỉ cần người điều khiển cho quyền hạn, cho dù Grant có ngất xỉu, Nghiêm Sí cũng có thể làm cơ giáp cất cánh.
Cơ giáp thật lớn bay lên trời, để lại Lê Hân không hiểu ra sao, cùng một thi thể Bá Vương long theo đuổi âm nhạc đã sắp trở thành fans lại chết không nhắm mắt.
Lê Hân hỗn độn trong gió, đây rốt cuộc là làm sao thế này?
Dù sao gien Grant cũng là song S, cơ giáp cất cánh không bao lâu hắn liền tỉnh, vừa mở mắt liền nhảy dựng, phẫn nộ quát Nghiêm Sí: “Cậu cư nhiên dùng khói chặn đường hô hấp của ta, có biết hay không thời điểm mở hình thức vô dưỡng không đúng lúc, sẽ rất dễ hít thở không thông mà chết!”
“Cậu không yếu ớt như vậy, nhiều nhất là đại não thiếu dưỡng khí ngất xỉu.” Nghiêm Sí không hề cảm tình mà nói, lúc này tim y đã từ trong đập loạn bình tĩnh trở lại, có thể nói chuyện bình thường.
Hoàn toàn không để ý tới Grant phẫn nộ, cho dù Grant có công kích thì Nghiêm Sí đang ngủ cũng có thể nhẹ nhàng né tránh. Một bên tránh khỏi nắm đấm của Grant, một bên từ túi áo móc ra chiếc lá gỡ xuống bên tai Lê Hân kia.
Xanh biếc, lá cây tươi xanh, phản chiếu dưới ánh đèn trong cơ giáp lộ ra vẻ thông thấu mỹ lệ, phiến lá thư giãn, màu xanh nhạt vừa nhìn chính là lá non mới mọc không lâu. Nghe nói với động vật ăn cỏ mà nói, loại lá cây này là mỹ vị ngon miệng nhất, nó có một loại hương vị ngọt ngào.
Nghiêm Sí đem lá cây đặt dưới mũi ngửi ngửi, là mùi thơm cỏ cây tươi mát, tưởng tượng đến đây là thứ lấy xuống từ trên người thiếu niên gọi là Lê Hân kia, phiến cây lập tức hiện lên một hương vị thơm ngọt.
Từ xích không gian lấy ra một cái hộp chân không trong suốt, đây là vật giống như chỉ có trong viện bảo tàng, chủ yếu dùng để chứa văn vật loại nhỏ, thuận tiện cho việc lưu trữ và triển lãm, trong lúc Nghiêm Sí đánh nhau cùng Grant, đã cẩn thận đem chiếc lá bỏ vào hộp. Hộp chân không sẽ tùy theo hình dạng vật thể đặt bên trong mà thu nhỏ hoặc mở rộng, sau khi đóng nắp hộp lại, hộp chân không lập tức biến thành một màng trong suốt, bao vây bên ngoài chiếc lá, có thể làm người thấy rõ từng đường gân của nó, lại có thể dễ dàng bảo hộ nó không bị hư.
Chăm chú nhìn phiến lá, nhớ tới nụ cười trên gương mặt sáng lạn của thiếu niên vừa rồi, Nghiêm Sí nhịn không được cong khóe môi, nở một nụ cười như rơi vào si luyến.
Nguyên lai thế giới này, thật sự tồn tại nhất kiến chung tình. Lúc ở trong cơ giáp nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu, tâm như giếng cổ không dao động 29 năm qua của Nghiêm Sí lập tức loạn lên, từng tế bào trong cơ thể đều khát vọng được chạm vào thiếu niên. Cánh tay không chịu khống chế run rẩy, muốn đem người ôm vào trong ngực.
Nhớ khi còn bé nghe được Grant lão nguyên soái cười nhạo phụ thân lớn như vậy mới có nhi tử, Nghiêm Sí lúc còn nhỏ vẫn chưa giống như người máy thế này từng nghi hoặc mà đem vấn đề viết trên mặt. Khi đó Nghiêm Lẫm khó được ôn nhu mà bế Nghiêm Sí lên nói: “Hơn 70 tuổi, khi chiến hữu cùng thời đều đã có hài tử, không phải ta không muốn tìm một bạn lữ, chính là không biết vì sao, ai cũng không được. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy mẫu thân con, lại đột nhiên thấu hiểu, chính là người này, bạn lữ của ta chỉ có thể là nàng. Khi thật tình yêu thích, tâm sẽ không chịu khống chế bởi bất cứ ảnh hưởng bên ngoài nào.”
Sống đến bây giờ, Nghiêm Sí trước nay chưa bao giờ lý giải qua ý nghĩa trong lời này của Nghiêm Lẫm, làm sao có thể chỉ liếc mắt một cái đã có thể hoàn toàn mê luyến một người chứ? Y làm không được.
Nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy Lê Hân vừa rồi, Nghiêm Sí rốt cuộc hiểu được lời Nghiêm Lẫm nói.
Thích một người, là có thể khiến người vi phạm nguyên tắc, là có thể khiến người trở nên đê tiện. Lúc Lê Hân cảm tạ ân cứu mạng với y, nên nói ra chân tướng, nói cho cậu ta vừa rồi người ra tay là Grant, nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng nói không ra, điều này đã vi phạm nguyên tắc luôn chính trực và không ích kỷ của Nghiêm Sí. Mà khi Grant muốn bắt tay cùng Lê Hân, không muốn Lê Hân tiếp xúc tứ chi với Grant, liền ra với chiến hữu đã tìm và cứu mình về từ trong vũ trụ, đem người đánh xỉu khiêng đi, thật là đê tiện.
Mới rời đi không đến 10 phút, đã bắt đầu nhớ Lê Hân, hối hận bản thân vừa rồi quá mức tiểu tâm không bắt tay hắn. Nghiêm Sí phát hiện, chỉ là một lần bốn mắt nhìn nhau, đã khiến cho mình trở nên không còn giống mình nữa.
“Di? Cậu đem lá cây nguyên thủy tinh cất lại làm gì, cái hộp này rất đáng giá.” Grant thấy Nghiêm Sí nghiêm (thâm) túc (tình) nhìn phiến lá kia, đột nhiên phát hiện, từ lúc bị thương trở về, Nghiêm Sí sinh ra rất nhiều hứng thú với thực vật xanh (cải thìa, dưa chuột, lá cây), đúng là khó hiểu.
Một tát đẩy ra cái mặt đang thò qua của Grant, đem chiếc lá cẩn thận bỏ vào xích không gian như bảo bối. Xích không gian cấp cho sĩ quan đều được phân bổ thống nhất, trên cổ Grant cũng có một sợi giống như đúc Nghiêm Sí.
Làm đối thủ, Grant vốn là người có thể hiểu rõ hành vi của Nghiêm Sí nhất, sau một lần bị thương trở về, hành vi của Nghiêm thiếu tướng lại càng thêm quỷ dị.
“Cậu đụng đến bộ nhớ hệ thống của ta làm gì? Còn làm ra con chip? A!! Cậu tạo chip còn chưa tính, xóa vĩnh viễn ghi hình săn thú ở nguyên thủy tinh của ta làm gì a! Nghiêm Sí ta nói với cậu, nhẫn cậu lâu lắm rồi, từ lúc ở trường ta đã rất muốn đánh cậu một trận……” Grant thấy Nghiêm Sí lợi dụng quyền hạn của mình công nhiên gian lận với bộ nhớ hệ thống Viễn Hàng, tức giận đến sắp nổ tung, bổ nhào lên bàn điều khiển khôi phục nội dung bị cắt bỏ, lại không nghĩ tới động tác Nghiêm Sí quá nhanh, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phục hồi.
Đem con chip chứa hình ảnh Lê Hân vừa rồi cất vào xích không gian, như vậy Grant sẽ không thể xem lại sự tình phát sinh hôm nay, mà Nghiêm Sí cũng có thể cất giữ giọng nói và nụ cười của Lê Hân, lúc nào cũng có thể lấy ra xem.
Cậu ta nói cậu ta hát quán bar ở phụ cận cảng tinh tế, khoáng tinh cách nguyên thủy tinh rất gần, qua lại rất thuận tiện. Nghiêm Sí sờ sờ cằm, dưới tình huống Grant không chú ý, gợi lên một nụ cười.
–
Mạc danh kỳ diệu (50) được người cứu, lại mạc danh kỳ diệu bỏ đi, thật không hiểu cái người nguyên thủy tinh tên Nghiêm Sí kia rốt cuộc nghĩ gì. Chẳng lẽ vấn đề nằm ở cái bắt tay lễ nghi này? Lê Hân khó hiểu, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, chỉ có thể ôm tỳ bà đi về hướng thụ ốc. Khoang ngủ 100 km/h đã báo hỏng, vừa rồi hắn bay khoảng 20 km, cũng không tính là quá xa, trở về thụ ốc sẽ không mất quá nhiều thời gian.
(50) Mạc danh kỳ diệu: sự việc kỳ diệu, sự việc kỳ lạ không sao nói rõ được, không hiểu ra sao cả.Dấu chân Bá Vương long là biển chỉ đường rất tốt, Lê Hân ném khoang ngủ lại (hắn khiêng không nổi) thuận lợi trở về thụ ốc, bên cạnh thụ ốc là thi thể của con Amphicoelias, cũng chết không nhắm mắt như Bá Vương long. Không biết vì sao, nhìn thi thể nó và Bá Vương long, Lê Hân luôn có một chút cảm giác chột dạ không rõ.
Không có cách xử lý thi thể Amphi long, lại sợ nó dẫn tới động vật ăn thịt khác. Lê Hân lo lắng đề phòng ở trong thụ ốc không dám ho một tiếng, rốt cuộc chờ được Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư một bên đánh nhau một bên trở về.
Trong lúc đối địch Áo Lạc Tư còn có thể ép Giả Lệ Nhĩ đến không dám ngẩng đầu, sau khi cưới lão bà, thành viên nòng cốt của Fire đã hoàn toàn không còn địa vị, cả ngày bị Giả Lệ Nhĩ đánh thành đầu heo. Đối địch nhiều năm như vậy y đương nhiên hiểu được lão bà, Giả Lệ Nhĩ xuống tay với kẻ địch đều là đánh đến chết, chỉ xuyên tim tuyệt đối không vả mặt, có thể chỉ bị cô vả mặt, cũng chỉ có người trong lòng. Lúc này Giả Lệ Nhĩ còn đang đuổi theo đem y đánh thành thú TaTa, Áo Lạc Tư cảm thấy thật hạnh phúc.
“Amphi long này là ai đánh, anh sao?” Ánh mắt Giả Lệ Nhĩ nhìn về phía Áo Lạc Tư thập phần không tốt. “Đã nói săn thú là cạnh tranh công bằng, đánh con mồi lớn như vậy giấu trước, là muốn cho em sao? Kỳ thị nữ nhân sao!”
Hai mắt lại bị đánh một quyền Áo Lạc Tư muốn khóc, lão bà em mở to mắt nhìn xem a, cách 1 km đã có thể nhìn thấy con mồi, kia gọi là giấu sao?
Nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện, Lê Hân kích động từ cửa sổ ló đầu ra, thấy được người quen tâm tình thật sự quá tốt, hắn vẫy vẫy tay hô với hai người: “Giả Lệ Nhĩ, Áo Lạc Tư, ta chờ hai ngươi đã lâu!”
Giả Lệ Nhĩ, Áo Lạc Tư: “……”
Không phải boss nói Lê Hân 1 năm mới tỉnh lại sao? Ba tháng đã tỉnh bọn họ nên làm sao bây giờ? Bọn họ không có bản lĩnh trợn mắt nói dối như boss, đặc biệt là lừa loại người đơn thuần thiện lương như Lê Hân này, ai nhẫn tâm a!
Sao fans có thể nhẫn tâm lừa gạt thần tượng chứ, Phil đi gạt người nhất định có chỗ không đúng.
Hai người ngừng cãi nhau thấp thỏm trở về thụ ốc, đang nỗ lực tự hỏi một khi Lê Hân hưng sư vấn tội (51) bọn họ thì phải làm sao bây giờ, lại thấy Lê Hân khẩn trương nói: “Có thể, có thể hay không xử lý con khủng long trước cửa một chút, vạn nhất một lát dẫn tới động vật ăn thịt khác thì làm sao bây giờ? Động vật ở nguyên thủy tinh thật là đáng sợ!”
(51) Hưng sư vấn tội 兴师问罪
: nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó. Câu này có từ thời Tống.Hai vợ chồng liếc nhau, âm thầm may mắn, thật là có thể kéo một khắc thì một khắc. Bọn họ hoả tốc phóng đi giải quyết thi thể Amphi long, vừa lúc này có một số đàn khủng long nhỏ ăn xác chạy tới, Giả Lệ Nhĩ cùng Áo Lạc Tư sôi nổi sử dụng dị năng xử lý hết đàn khủng long mấy chục con kia. Hai người bọn họ một là dị năng hệ lực lượng (Giả Lệ Nhĩ), một là dị năng hệ kim loại (Áo Lạc Tư), chỉ thấy hai người phối hợp thật ăn ý, Áo Lạc Tư đem cái đuôi Amphi long chặt bỏ, Giả Lệ Nhĩ vung cái đuôi nặng mấy tấn kia chụp chết nửa đàn khủng long nhỏ, Lê Hân ở thụ ốc xa xa nhìn, không biết vì sao có loại cảm giác áy náy lạ thường với Amphi long.
Nhất định là hắn ngủ quá lâu nên đầu không thanh tỉnh, Lê Hân tự an ủi như vậy.
Một bên giải quyết kẻ địch một bên tách rời Amphi long sau đó thu vào hòm không gian, bước đệm này làm cảm xúc hai vợ chồng ổn định hơn, có thể đối mặt với Lê Hân. Bọn họ đi vào phòng, hỏi Lê Hân con khủng long này là chuyện thế nào, sau khi nghe Lê Hân kể lại chuyện phát sinh trước đó, nữ nhân Giả Lệ Nhĩ rốt cuộc cũng thắp sáng được kỹ năng lừa gạt nam nhân, nói: “Thời gian cậu ngủ cũng không bao lâu, ngay cả 1/4 tuần trăng mật của chúng ta cũng chưa tới đâu.”
Ân, là không tới a, Phil thả cho bọn họ trọn 1 năm tuần trăng mật, mới qua 3 tháng đương nhiên không tới!
Một phần tư tháng là khoảng một tuần, cũng chính là chưa tới bảy ngày, không có thiết bị đầu cuối cá nhân cũng chưa kịp lên mạng ảo chơi Lê Hân căn bản không biết mình đang ở khoảng thời gian nào với trước khi rời đi, liền mơ hồ cho rằng mình chỉ ngủ không đến bảy ngày, ba tháng cứ như vậy nhoáng lên rồi biến mất o(╯□╰)o
“Xem ra thân thể ta thật sự quá kém” Lê Hân có chút chán nản cúi đầu “Các ngươi sử dụng khoang ngủ bình thường, ta cư nhiên lại ngủ nhiều ngày như vậy, ai……”
Không đúng a Lê Hân, nếu là chúng ta ngủ trong khoang ngủ này, ngủ không đủ 1 năm sẽ không tỉnh! Không phải thân thể cậu kém, là tinh thần cậu quá ổn định…… Áo Lạc Tư gào thét trong lòng, lại nói không ra lời, hết thảy giao cho lão bà, nhà bọn họ lão bà làm chủ.
“Ách…… Phải! Chúng ta cũng không nghĩ tới cậu ngủ như · vậy, hoàn toàn · bất đồng · thời gian · dự kiến” Giả Lệ Nhĩ nói dối. “Bất quá thấy cậu không có chuyện gì chúng ta mới đi săn, dù sao cũng cần thức ăn a. Đúng rồi, tiếp theo cậu có tính toán gì không?”
“Đến quán bar ca hát.” Lê Hân tràn ngập hy vọng mà cười sáng lạn. “Ban đầu ký hợp đồng với Phil chính là muốn ca hát. Bởi vì thân phận của ta mà không có biện pháp giúp Phil lôi kéo khách ở Emir đúng là vô cùng xin lỗi, bất quá nếu có thể kiếm một chút tài nguyên ở nguyên thủy tinh, cũng rất tốt không phải sao?”
Nhìn nụ cười sáng lạn của Lê Hân, Giả Lệ Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, vô cùng tốt, cứ cho qua khoảng thời này mơ hồ này đi. Triển vọng tương lai gì đó không có áp lực, cô cũng rất muốn nghe Lê Hân hát a. Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư là tâm phúc của Phil, lại là fans trung thành của Lê Hân, bọn họ rõ ràng tình huống của Lê Hân, lúc ở Emir không thể nghe Lê Hân hát cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hiện tại rốt cuộc cũng có thể nghe!
“Nguyên thủy tinh có giá nhà rẻ, diện tích quán bar ở cảng tinh tế bên kia rất lớn, ta sẽ sắp xếp một phòng VIP lớn cho cậu, muốn đến uống rượu nghe ca phải giao tiền vé vào cửa, dựa theo quy định khi tới nguyên thủy tinh, tổ chức rút ra 50% hoa hồng, 20% phí dụng sân khấu, 30% bảo an và các loại phí khác. Nếu thân thể cậu không vấn đề, chúng ta có thể đi vào chiều mai.”
“Được.” Lê Hân gật đầu, hắn cũng hy vọng có thể nhanh chóng tăng fans để thăng cấp.
“Ân, chúng ta ăn cơm chiều đi, Áo Lạc Tư, đem chỗ thịt mềm nhất của con Amphi long kia nấu đi.”
Lê Hân: “……”
Loại cảm giác tội ác đáng ghét này tới từ đâu?!