Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 17

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương 17:

Sở Tịch dùng một bữa bách trùng yến mà một lần nữa chinh phục trái tim của Lô đại vương.

Không nói đến chiên xào hầm nấu nướng, chỉ với nước sốt được làm từ quả mọng trộn với lá cỏ răng cưa làm ra được món rau trộn thịt tươi được xắt nhuyễn, hương vị tươi mới này so với những thứ Lô Ác Ác đã nếm qua trước đây không biết ngon gấp mấy lần.

Hơn nữa vì lần này đền cho buồn tủi của Lô Ác Ác, Sở Tịch xuất hết vốn liếng, cả một gùi đầy sâu, cứ thế mà để anh làm ra cả trăm món khác nhau, độ lửa phù hợp, nắm giữ đao công cùng với phối liệu phối hợp không giống nhau cũng có thể làm ra hai món nướng khác nhau, mùi vị mỗi món một vẻ.

Mỗi lần đến lúc ăn cơm thì lại cảm thấy cái bụng mình không đủ xài, Lô đại vương rất khổ não đó.

Liên tục mười mấy ngày, ngoại trừ việc cho Lô Ác Ác ăn, thời gian của Sở Tịch đều đốt vào việc luyện đao. Cho dù đã luyện đao pháp Đoạn Giang đến cảnh giới cao nhất, thế nhưng dường như đao pháp này đối với anh trở nên hoàn toàn vô dụng. Tinh túy của Đoạn Giang đao pháp chính là vừa mãnh liệt vừa bá đạo, chính nghĩa lẫm liệt, võ đạo mà Sở Tịch ngộ ra chính là sát lục chi đạo quỷ quyệt khó dò, anh tuy rằng có thể dùng đao pháp Đoạn Giang linh hoạt đến vô cùng thuần thục, nhưng lại khó có thể phát huy hết toàn bộ thực lực, dù sao thì người sáng lập ra đao pháp này cũng là ở cảnh giới tông sư mà thôi.

Cảnh giới của võ đạo, một thông trăm trôi chảy, đến cảnh giới tông sư này, chỉ có thể đi đến đích của riêng mình thì may ra mới tiến thêm một bước hy vọng. Sở Tịch cảm thấy sáng chế một bộ đao pháp cho riêng mình là vô cùng cấp thiết, tất nhiên chuyện này đối với một võ giả tông sư thì cũng là một công trình vĩ đại gian nan, hiện tại anh muốn bước ra khỏi bước đầu tiên.

Vạn sự khởi đầu nan, bước đầu không phải dễ mà thoát ra, cho dù với ngộ tính nghịch thiên của Sở Tịch như vậy thì hiện tại chỉ có một chút manh mối, vẫn còn cần không ngừng tranh đấu mài giũa để hoàn thiện. Không có lấy một người chỉ giáo dẫn dắt, sát lục chi đạo của anh chỉ có thể không ngừng cùng kẻ mạnh giao chiến mới có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.

Mà so với Sở Tịch, ngày tháng của Lô Ác Ác trải qua phải nói là tiêu diêu tự tại. Cậu chỉ cần hấp thu nhật chi tinh hoa để tu luyện mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc, không ngừng rèn luyện yêu lực cũng như luyện hóa đan châu trong cơ thể dung hợp vậy là đủ. Kể từ khi Sở Tịch vì luyện đao mà liên tục chém gϊếŧ những con thú khổng lồ cường đại, Lô Ác Ác ngay cả việc ra ngoài săn bắt cũng chẳng cần, lười biếng mà vùi đầu vào ổ cỏ ngủ thật ngon giấc, sau đó bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, ăn uống no nê thì lại chạy ra ngoài tìm mấy tên xui xẻo đánh nhau để hoạt động gân cốt, hoặc là đẩy vòng lăn lăn trên đất chơi.

Những ngày tháng như thế thì chỉ có một điểm khiến Lô Ác Ác bất mãn chính là Sở Tịch quá bận rộn, bận đến nỗi không cho cậu lễ vật gì mới hay làm cho cậu một cáu khăn quàng mới.

Thời gian trôi qua từng ngày, bởi vì không thể nào sáng chế ra chiêu thứ nhất của đao pháp nên thời gian anh đi ra ngoài càng ngày càng dài, khi trở về, trên người lại nồng đậm mùi máu tanh tưởi, cho dù đã tắm rửa ở hồ nhưng vẫn cảm giác được, sau khi ăn xong lại ôm đao một mình trầm tư, rất ít khi mở miệng ra nói chuyện.

Không có dịu dàng sờ sờ lông vũ, cũng không có đồ chơi nhỏ không có đồ ăn vặt, không có âm thanh nói chuyện dễ nghe, vợ ngay cả giận dữ xấu tính với mình cũng không có, Lô Ác Ác rất mất mát, cảm giác như thịt mình ăn không còn thơm ngon nữa. Bên ngoài trời sắp tối rồi, sao vợ giờ này vẫn chưa về?

Tới lúc bầu trời hoàn toàn tối mịt, Sở Tịch cuối cùng cũng về. Ánh trăng trên không khung sáng sủa, anh đạp lên ánh trăng đi vào hốc cây, trên người còn mang theo hơi ẩm từ hồ nước và mùi tanh không xóa đi được. Vì không muốn tát ao bắt cá*, bây giờ Sở Tịch luyện đao đều đi xa khỏi địa bạn của Lô Ác Ác mà đi sâu vào trong núi, nếu không thì thú ở đây đã bị anh gϊếŧ sạch hết rồi.

*Tát ao bắt cá (Kiệt trạch nhi ngư): vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không chú ý đến lợi ích lâu dài.

Thấy thịt nướng mình để lại trước khi đi Lô Ác Ác đã ăn hết, bản thân anh cũng ăn một chút, sau đó ngồi khoang chân trên cái thảm da thú của mình, thanh đao cổ đời Đường hàn quang nội liễm được gác trên đùi, anh bình tĩnh lại tâm tình để ngộ ra thu hoạch cả ngày chiến đấu của mình cùng đao ý của anh.

Lô Ác Ác cọ cọ nửa buổi, cuối cùng vẫn không nhị được xáp lại gần, gác đầu bên cạnh Sở Tịch, buồn chán ngán ngẩm mà dùng móng đam thủng lỗ chỗ vài cái trên tấm thảm da trâu của Sở Tịch đang ngồi, ánh mắt thì vẫn hướng về trên người Sở Tịch. Sở Tịch mở mắt, gương mặt than lại bởi vì đao ý dần sâu mà càng thêm lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt mang theo sự sủng nịch không hề che giấu dừng trên Lô Ác Ác: "Làm sao vậy?"

Lắc đầu một cái, móng vuốt Lô Ác Ác lại tiếp tục dày vò tấm thảm da, làm bộ như không có chuyện gì mà nhích đầu đên cạnh Sở Tịch thêm một tẹo. Sở Tịch còn đang tưởng cậu đang nhõng nhẽo, đưa tay lên vuốt vuốt lông trên đầu cậu, động viên cậu hai câu, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, hoàn toàn nhập tâm vào tu luyện thể ngộ.

Thấy anh cứ như vậy mà chiếu lệ mình, Lô Ác Ác bị chọc tức, giận dỗi dùng móng vuốt hành hạ tấm thảm, sau đó lại đâm đầu vào ổ cỏ của mình đi ngủ.

Đêm nay Lô Ác Ác lại có một giấc mơ, trong mơ, cậu lột sạch Sở Tịch ấn trên đất, dùng cái cánh nhọn ra sức đánh trên mông, đánh một hồi lại hỏi một câu: "Em không để ý thấy khăn quàng cổ của ta bị dơ rồi sao? Nói, em đã biết sai chưa!" Sau đó Sở Tịch bị đánh sưng cả mông nằm một góc gào khóc, vừa khóc vừa gọi đến xé họng: "Đại vương, em biêt sai rồi... em sau này cũng không dám nữa ... em sẽ làm khăn mới cho ngài...làm một trăm cái...."

Ngay lập tức, Lô Ác Ác cười tỉnh nửa đêm.

(Mỡ: trong mơ ta cho xưng hô giữa Ác Ác - Sở Tịch là ta - em vì bé Ác vẫn ảo tưởng lắm cơ!)

Cậu nằm nhoài người trong ổ cỏ, hiếm thấy mà nổi lên suy nghĩ, suy nghĩ nên làm gì. Hôm nay bản thân mình cũng làm rõ được, vợ không để ý thấy khăn quàng của mình bị dơ, rõ ràng là trước đây mình lén lút ném một miếng rau xanh cũng bị phát hiện!

Cứ vậy mà ngẫm nghĩ, Lô đại vương nhất thời hoảng sợ mà phát hiện, hình như mình bị thất sủng rồi!

Không để tiếp tục như vậy được! Lô Ác Ác quyết tâm, không phải là luyện đao sao, chỉ cần mình giúp y luyện thành đao ý cùng đao pháp là được rồi sao! Khoan đã, muốn dạy đao pháp thì mình phải biến thành người mới được, nhưng hình người của mình xấu như vậy, vợ mà nhìn thấy không khéo còn bị dọa hay sao?

Đại vương ta bây giờ một bộ dáng uy vũ hùng tráng như vậy còn bị thất sủng, nếu biến thành người xấu như vậy, vợ nhất định sẽ vứt bỏ mình đi tìm tân hoan!

Nghĩ tới nghĩ lui cả buổi, đến tận đến khi trời sắp sáng, một ý tưởng lóe lên trong đầu Lô Ác Ác, rốt cục cũng nghĩ ra được cách hay.

Sáng sớm ngày thứ hai, buổi tu luyện lúc mặt trời mọc kết thúc, Sở Tịch đi chuẩn bị thức ăn ngày hôm đó cho Lô Ác Ác, bởi vì...gần đây anh rời đi từ khi trời vừa hửng sáng đến tối mịt mới về, cho nên đều là làm đủ phần trước khi đi.

Lô Ác Ác bình thường đều thích đảo quanh phía sau Sở Tịch hôm nay có thái độ hơi khác thường, cậu khẽ câu một tiếng để cho Sở Tịch hỏi han một chút, bảo anh không cần đi, chính mình thì như một làn khói lao ra ngoài săn thú.

Sở Tịch nhìn bóng lưng cậu biến mất trong rừng qua đống lửa, thu hồi ánh mắt, anh cúi đầu nhìn chân hươu đang nướng trong tay mình - Ác Ác đây là ngán ăn thịt hươu nướng cho nên muốn thay đổi khẩu vị?

Một lát sau, Lô Ác Ác vẫn chưa trở về, nhưng một bóng người ngũ sắc sặc sỡ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Sở Tịch.

"Ai đó!" Sở Tịch quát lớn, một thân sát khí ác liệt dọa người tăng vọt trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bóng người xa lạ đang chậm rãi đi tới. Chỗ này sao có thể xuất hiện một người khác?

Một người thon gầy đơn bạc từ trong rừng chầm chậm bước tới, mặc một bộ trường bào sặc sỡ, trong lúc đi tay áo bị gió thổi bồng bềnh, tư thái nước chảy mây trôi lại như tiêu diêu tự tại, cho dù áo bào có vô cùng tiên diễm hoa lệ, nhưng lại như có một cỗ tiên khí phảng phất mờ ảo phả vào mặt.

Chờ y đến gần, thấy rõ người này bất quá chỉ là một thiếu niên, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quang khéo léo tinh xảo, nét mặt lãnh đạm, quanh thân một bộ dáng xuất trần không dính khói lửa nhân gian, chỉ có điều, một bộ tóc dài đến eo sặc sỡ hoa mỹ nhìn qua có chút buồn cười.

"Ta là môn hạ Thái Trạch sơn, Phong Lan đạo nhân, vân du đến đây." Ống tay áo thiếu niên vung lên, đẩy ra làn khói do nướng thịt tạo nên theo gió lãng đãng bay đến, mọi cử động đều mang theo uy nghi của người trong tiên đạo. Cặp mắt đen như vẽ kia của cậu hơi híp lại, ánh mắt phóng tới vừa vặn chạm tới tầm mắt sắc bén của Sở Tịch lại rời đi ngay lập tức, giống như không hề để đối phương trong mắt, cái cằm đầy đặn khẽ nâng lên, đâu ra đấy nói rằng: "Người trẻ tuổi, bần đạo cùng ngươi có duyên, nhìn ngươi thiên tư trác tuyệt, chính là có thể trở thành nhân tài, vì vậy mới hiện thân chỉ giáo cho ngươi."

.......

Học thuộc không nhầm chứ? Thiếu niên vừa định thở một hơi, bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của Sở Tịch: "Vị tiền bối này...là Phong Lan đạo nhân?"

"Không sai."

"Ý của tiền bối là muốn nhận vãn bối làm đồ đệ."

"Đương nhiên không....cũng không phải, quy củ sư môn bần đạo nghiêm ngặt, không thể xem thường việc thu nhận đồ đệ, chờ sau này bẩm báo đến chưởng môn chân nhân mới có thể định đoạt tiếp."

"Vậy tiền bối muốn làm gì?"

"Dạy đao pháp cho ngươi a!..... A, bần đạo thấy ngươi có ngộ tính cao ngàn năm khó gặp, từ lâu lòng sinh cảm thán. Đao chi đạo, bần đạo cũng có biết một, hai, bởi vì ta và ngươi hoàn toàn là duyên phận, cho nên giúp ngươi cô đọng đao ý, bước lên Tiên đạo chi đồ."

Sở Tịch cúi đầu, cung kính mà khom người với người thiếu niên đối diện tự xưng Phong Lan đạo nhân mà chắp tay hành lễ, giấu đi sắc tím trong mắt và khóe miệng đang cong nhẹ lên, trầm giọng nói: "Vậy vãn bỗi xin đa tạ tiền bối."

"Trước hết hôm nay bần đạo truyền cho ngươi một bộ đao pháp, do chính cường giả Độ Kiếp sáng chế ra, ngươi nhớ cho kĩ."

Thiếu niên nói xong, liền tuốt ống tay áo, a không, là vung ống tay áo lên, lấy cành cây làm đao, diễn luyện một bộ Du Long Đao Quyết nổi lên một phen kinh động.

Nói thêm câu nào nữa, đầu lưỡi đại vương ta sẽ thắt nơ bướm mất!

HẾT CHƯƠNG 17.

*********

Xưng hô cho oai vào, tới khi anh biết thì toi mạng, cơ mà tui có cảm giác là anh nhận ra rồi ý!

Thêm nữa, mọi người cảm thấy xưng hô có vấn đề thì comment góp ý nha, tiếng Việt phong phú quá mà!