Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 2: Sự trỗi dậy của quá khứ. (2.1)

“ Trước đây, em thường ví anh như một hình xăm, mãi mãi em không thể nào

xóa đi được. Nhưng bây giờ, trước những biến cố ấy, liệu em có còn nên nhớ?”

Tại ban Pháp Luật của tòa soạn báo Xã hội.

8h sáng.

Quỳnh Như đang nhăn nhó khệ nệ bê một thùng giấy lớn bỗng mỉm

cười rạng rỡ với chàng trai mặc sơ-mi tím mới đẩy cửa bước vào.

-“Chào buổi sáng” vừa nói cô vừa vẫy tay rất ngọt, thùng giấy

suýt nữa rơi xuống sàn.

Một người đàn ông da đen ngồi gần đó míu môi trêu chọc:

-“Cứ thấy trai đẹp là ham”- rồi xoay qua nói với chàng trai

áo tím-“Tổng biên tập muốn gặp cậu đấy”.

Sau khi anh chàng đẹp trai bước ra khỏi phòng, Hoài An thở

dài liếc xéo cô bạn đang ôm thùng giấy:

-“Ngốc thật, ngố thế mà cũng thích. Không biết chừng sếp Tổng

gọi lên để đuổi việc cậu ta đấy, khờ khạo đến mức không thể chịu được”.

-“Nhưng những bài báo của cậu ấy rất hay mà, được sếp khen

hoài đấy thôi”- Quỳnh Như lập tức gân cổ cãi.

-“Những bài báo đó có phải của cậu ấy không ai biết được, những

bút danh ghi phía dưới nhìn rất lạ, hơn nữa…”- Hoài An cắn bút thắc mắc.

-“….Chúng thật sự rất khéo léo, dù cho có phạm vào đời tư của

người khác thì họ cũng không đủ lý lẽ để kiện, cậu ta…có khả năng làm được điều

đó không?”- người đàn ông da đen nhíu mày tiếp lời.

-“Nhưng mà…vẫn còn một chuyện lạ, nếu những bài báo đó không

phải của cậu ta, tức là…có cậu ta ở đây cũng như không, vậy tại sao sếp Tổng

còn giữ cậu ta lại làm gì?”- Hoài An mím môi nhìn người đàn ông, nhìn hai người

họ lúc này…y như Tào Tháo bàn chuyện đánh quân Ngô vậy.

-“Một người thực dụng giữ một kẻ vô dụng, quả là chuyện

không thể tin được.”- người đàn ông cũng gật đầu góp ý.

-“Ừ đúng đấy…nhưng mà thôi, chuyện này lọt vào tai sếp thì sẽ

bị out ngay lập tức đấy”- Hoài An cảnh giác vừa nói vừa nhìn ra phía cửa.

Quỳnh Như nãy giờ đứng đờ ra như pho tượng giữa phòng bỗng

cong môi nhìn hai bạn đồng nghiệp:

-“Hai người nhiều chuyện thật, chuyện của ai người nấy lo

đi, bàn chuyện người khác làm gì”.

Phòng Tổng biên tập.

Ánh nắng buổi sáng chan hòa xuyên qua khung cửa kính, tung tẩy

khắp căn phòng, làm rạng ngời chậu hoa tu-lip xinh đẹp đặt đầu bàn làm việc.

Hoàng Thiên Đạt ngồi đối diện với sếp Tổng, trầm ngâm xoa

trán.

-“Bọn chúng hành động rất kín đáo, nên manh mối sẽ rất khó

kiếm, cậu phải tìm cách nào đó xâm nhập mới được”- ông Khánh, sếp Tổng của tờ

báo Xã hội lên tiếng, hai tay đan chặt vào nhau vẻ nghĩ ngợi.

-“Đúng vậy”-chàng trai áo tím ngồi xoay lưng với chiều ánh

sáng, tấm lưng được chiếu sáng nhưng khuôn mặt thì không thể nhìn rõ những biểu

hiện-“biết rõ bọn chúng là ai nhưng chẳng thể tìm ra bằng chứng”- sự lãnh đạm

trong giọng nói cứ như anh chàng ngây ngô của ban Pháp Luật không là người này

vậy-“vụ này khó đấy”.

Ông Khánh khẽ nhếch môi khiêu khích:

-“Nhưng cậu làm được, đúng không Hoàng Thiên Đạt?”

Chàng trai khôi ngô áo tím cũng cười nửa miệng đáp trả:

-“Sếp lại dùng đến chiêu đó rồi”.

-“Cậu nghĩ ra cách gì chưa?”

-“Vẫn còn quá sớm, chẳng phải muốn bắt được chuột thì phải

biết rõ đường chạy của chúng sao, chúng ta….phải chờ thôi”.

-“Chờ? Cậu biết tôi chờ bao lâu rồi không? Hai mươi mấy năm

trước suýt nữa thì….nhưng mà vẫn chưa….bây giờ tôi vẫn phải chờ nữa sao?”

Anh chàng áo tím cười nửa miệng:

-“Sếp biết tại sao lúc trước sếp không thể không?...tại vì sếp

quá nôn nóng và lộ liễu. Biết là sếp có những vị quan lớn hậu thuẫn đấy, nhưng

mà….đừng đánh giá quá thấp bọn xã hội đen. Sếp nhớ không, ông Phong đã thắng sếp

rất nhiều lần đấy thôi….”

-“Cậu….”- Trần Gia

Khánh nghiến răng trèo trẹo, nhìn Thiên Đạt với đôi mắt hình viên đạn.

-“Tôi nói đúng mà….sếp bình tĩnh đi.”

-“…..”

-“Phải chờ…bắt buộc phải chờ….”.

Cánh cửa phòng mở ra.

Anh chàng cao gầy áo tím với nụ cười khờ khạo lục đục bước về

phòng làm việc.

Một ngày mới bắt đầu…

Và vở kịch cũng chỉ mới bắt đầu.

*****

9h sáng.

Nắng mùa hè chói chang cực độ.

Sân bay Tân Sơn Nhất tấp nập người ra kẻ vào, lộn xộn như 10

cái chợ gộp lại.

“Xin thông báo, chuyến bay Tokyo- Tp X sẽ được đáp đất sau 5

phút nữa”- loa phát thanh vang lên những lời thông báo đều đều của một nữ phát

thanh viên.

9h10’

Cánh cửa kính cách âm được mở.

Giữa dòng người đông đúc, chàng trai trẻ dáng người tuyệt mĩ

trong bộ vest nâu dường như tỏa sáng một cách lạ thường, tướng đi khẳng khái với

khóe môi hơi nhếch cùng chiếc kính râm hàng hiệu khiến mọi người ở sân bay- dù

đang nóng nực đến mấy cũng phải ngước nhìn với ánh mắt khao khát và ngưỡng mộ.

Cách đó khoảng 5 mét, một đôi vợ chồng đứng tuổi sang trọng

mỉm cười mãn nguyện nhìn chàng trai.

-“Con nó đã về, Hoàng Huy của tôi về rồi ông ạ!”

Tiết trời mùa hạ.

Nóng bừng lên những cảm xúc đối lập.

9h30’

Tại căn nhà rộng lớn với khu vườn ngát hương hồng dại, nhưng

không phải là căn biệt thự kiểu cổ của nhà họ Phong, mà là kiểu biệt thự châu

Âu sang trọng với màu xanh da trời dịu mát.

Cánh cổng sắt màu đen nặng trịch được mở ra….

Mùi hoa hồng ngào ngạt….

-“Về đến nhà rồi”- người phụ nữ đứng tuổi với đôi mắt dịu

dàng mỉm cười nhìn cậu quý tử.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Hoàng Huy nhẹ nhàng nói khi lồng

ngực đã chứa đầy mùi hương ngọt ngào quen thuộc:

-“Về đến nhà đúng là dễ chịu”.

-“Hai bác và anh đã về ạ”.

Một cô gái dễ thương trong bộ đầm hồng từ đâu trong nhà chạy

ra, nhí nhảnh với mái tóc cột cao gọn gàng, không ngại ngùng níu chặt lấy cánh

tay Hoàng Huy, nhìn cô ấy lúc này giống như…..một người vợ đang vui mừng khi chồng

mình vừa trở về sau một chuyến đi xa.

Không đợi con trai phải hỏi, bà Ngọc Tú đã vội vàng giới thiệu:

-“Con không nhớ sao, đây là Gia Anh con gái của bác Khánh,

lúc con đi cô bé có ra tiễn con mà”.

Có thể nhớ được sao? Lúc ra đi anh như một người điên không

hơn không kém, lúc đó chính bản thân anh- một Luật sư đầy lý trí- còn không biết

anh nên đi về hướng nào; thì người con gái xa lạ trước mặt này, tại sao anh phải

nhớ?

Sau một cái nhíu mày nhẹ, Hoàng Huy lạnh lùng rút tay của

mình ra, không cố tỏ ra lịch sự, cũng không mỉm cười đáp lễ, ở anh chỉ có sự

kiên quyết tột cùng.

……………….

-“Em ghét nhất 3 loại

người: giả dối, không dứt khoát và không sống hết mình…”

Một cô gái đã từng nói

với anh như vậy.

………………

“Không đâu Hoàng Quỳnh, anh vốn là một người dứt khoát, cả

trong quá khứ và hiện tại bây giờ, không có gì thay đổi”.

-“Mẹ đang trông đợi điều gì?” Hoàng Huy thẳng thắn hỏi.

Bà Tú lắp bắp nói chữa:

-“Con à….lúc nhỏ hai đứa rất thân nhau đấy thôi….”

Nhìn thẳng vào đôi mắt đang lo lắng của mẹ, Hoàng Huy vẫn tiếp

tục:

-“Mẹ, đừng ép con, được không?”

-“Cái thẳng này…”- ông Hoàng Trung lúc này mới lên tiếng, giọng

nói bộc lộ sự tức giận không hề che giấu-“…vừa mới về đã định làm loạn lên hả?”

-“Thôi nào, thôi nào, chúng ta vào nhà đi, ở ngoài này nắng

lắm, có gì nói sau cũng được”

Bà Tú vội vàng ngắt lời chồng, chuyện của quá khứ bà muốn

vùi lấp đi, để con bà có thể bắt đầu một cuộc sống mới với một người con gái

cũng hoàn toàn mới.

Giữa trưa…mà mùi hoa hồng vẫn cứ ngạt ngào, man mác.