Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 102

Chương 102: Yêu sớm

Nghiêm Ngôn lúc mới sinh ra có khuôn mặt nhỏ xíu nhăn nheo bèo nhèo, nhìn không ra là giống ai, nhưng về sau lớn hơn một chút, Hạ Thiệu Nhiên liền cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn kiểu gì thì Nghiêm Ngôn trông chẳng giống Nghiêm Cẩn một chút nào, ngược lại có nét giống cậu hơn. Hạ Thiệu Nhiên hỏi Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn liền nói bừa chắc là do gen của hắn với mẹ của đứa bé kết hợp lại ngẫu nhiên Nghiêm Ngôn lớn lên lại giống Hạ Thiệu Nhiên, chuyện này cũng xem như là một loại duyên phận a. Hạ Thiệu Nhiên nghĩ thầm thế cũng quá trùng hợp rồi, nhưng khi đó Nghiêm Ngôn cũng nửa giống nửa không giống nên Hạ Thiệu Nhiên không có lời nào phản bác Nghiêm Cẩn, cho nên việc này cũng không giải quyết được gì.

Tới khi Nghiêm Ngôn được 3,4 tuổi, ngũ quan bắt đầu lộ ra, Hạ Thiệu Nhiên lấy hình chụp của mình lúc còn nhỏ để đối chiếu, khuôn mặt kia của Nghiêm Ngôn, cái mũi thanh thoát kia chính là cùng một khuôn mẫu của cậu đúc ra, chỉ khác mỗi chỗ hồi bé Hạ Thiệu Nhiên gầy gầy, còn Nghiêm Ngôn được Nghiêm Cẩn nuôi nấng quá tốt nên mang khuôn mặt trẻ con tròn tròn có chút mũm mĩm.

Trước "bằng chứng" vững như núi không thể chối cãi, Nghiêm Cẩn không thể không thừa nhận là do hắn đã nhờ bác sĩ lừa Hạ Thiệu Nhiên hiến tinh trùng, mục đích chính là muốn dùng tinh trùng của Hạ Thiệu Nhiên để làm thụ tinh nhân tạo. Thật ra lúc đó ngoài mặt thì Nghiêm Cẩn đồng ý với Hạ Thiệu Nhiên dùng tinh trùng của mình để làm thụ tinh nhưng thực tế đã sớm lên sẵn hết mọi kế hoạch.

Khi Hạ Thiệu Nhiên yêu cầu Nghiêm Cẩn lập tức đi làm thụ tinh một lần nữa, nhưng lúc này Nghiêm Cẩn có nói thế nào cũng không chịu đồng ý, nói có một đứa con là Nghiêm Ngôn là đủ rồi, tương lai của Nghiêm Thị toàn bộ đều sẽ giao cho Nghiêm Ngôn. Hạ Thiệu Nhiên nghe được những lời này suýt chút nữa đã bật khóc, nhưng cắn răng nhịn xuống, chuyện này không thể cứ để như vậy được, nói như thế nào cũng phải trừng phạt Nghiêm Cẩn một trận, nếu không về sau hắn cứ thế cứ lừa cậu hoài.

Cái Hạ Thiệu Nhiên gọi là trừng phạt chính là bắt Nghiêm Cẩn phải ngủ ngoài phòng khách một tuần, sau đó vào một hôm buổi tối, Hạ Thiệu Nhiên lại mềm lòng cho Nghiêm Cẩn trở về phòng ngủ, sau đó lập tức bị ép lăn lộn trên giường, ngày thường Nghiêm Cẩn cực kỳ cưng chiều Hạ Thiệu Nhiên, ngay cả làm tình cũng lo lắng sợ cậu bị mệt. Nhưng đêm đó Nghiêm Cẩn chẳng hề có chút nào thương hoa tiếc ngọc, đè lên Hạ Thiệu Nhiên thay đổi đủ mọi tư thế lăn qua lộn lại suốt cả một đêm, ngày hôm sau toàn thân Hạ Thiệu Nhiên đều giống như bị xe cán, chỗ phía sau cũng sưng lên....

Sau khi Nghiêm Ngôn lớn lên, hiểu rõ được quan hệ của Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên, nhưng đứa trẻ nhỏ không cảm thấy có gì là không tốt, bé có hai người ba vừa đẹp trai vừa có tiền, lại cực kỳ cưng chiều mình, so với nhiều người bạn khác bé còn hạnh phúc hơn nhiều. Nhất là Nghiêm Cẩn, tuyệt đối cưng chiều Nghiêm Ngôn hết mực, thậm chí cậu bé có muốn hái sao trên trời hắn cũng có thể hái xuống cho cậu, cưng chiều không giới hạn. Còn Hạ Thiệu Nhiên đôi khi hay bực tức vì Nghiêm Ngôn bướng bỉnh, mắng không xong thì đánh cái mông của bé hai cái. Nghiêm Cẩn tất cả đều nghe theo Hạ Thiệu Nhiên làm Ngôn chẳng dám phản kháng, liền tiếp tục kính gọi Hạ Thiệu Nhiên một tiếng "mẹ". Nhiều năm như vậy một là gọi thành thói quen, hai là căn bản cố ý chọc tức Hạ Thiệu Nhiên.

"Mẹ, con đói bụng quá, mau về nhà ăn cơm thôi" Nghiêm Ngôn vẫn chưa để ý tới lời răn dạy của Hạ Thiệu Nhiên, nắm lấy tay cậu chạy về phía bãi đậu xe.

"Nghiêm Ngôn, con chậm một chút đi, về sớm vậy ba con cũng chưa có làm cơm xong đâu" Đối với vấn đề xưng hô, Hạ Thiệu Nhiên cũng đã lười so đo với Nghiêm Ngôn rồi, dù sao có nói thế nào thì Nghiêm Ngôn vẫn cứ tiếp tục gọi cậu là "mẹ", Hạ Thiệu Nhiên cũng chỉ có thể tùy theo bé muốn gọi gì thì gọi.

"Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh.... xin đợi một chút!" Phía sau Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ dồn dập.

"Cô Lý, có chuyện gì sao?" Hạ Thiệu Nhiên phải kéo mạnh lại mới túm được Nghiêm Ngôn dừng bước chân, quay đầu mỉm cười nhìn cô giáo trẻ trước mặt mình.

"Hạ tiên sinh, tôi...." Hạ Thiệu Nhiên vốn dĩ rất đẹp trai, hiện tại đã 35, 36 tuổi lại tăng thêm vài phần phong thái của người đàn ông trưởng thành khiến cho cô giáo trẻ dần đỏ mặt.

"Cô đừng có mà mơ tưởng hão huyền, ông ấy là phụ nữ đã có chồng, ba của em đẹp hơn cô cả ngàn lần." Nghiêm Ngôn bước lên đứng trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, hai tay dang ra để Hạ Thiệu Nhiên ở đằng sau, giống như gà má mẹ che chở cho con.

Sắc mặt cô giáo trẻ hết đỏ lại trắng lại chuyển sang xanh....

"Con tránh ra! Cái gì là phụ nữ có chồng, ai dạy con thế hả?! Ta là đàn ông đấy! Xin lỗi cô Lý, có chuyện gì không?" Hạ Thiệu Nhiên đưa tay lên gõ lên đầu Nghiêm Ngôn một cái, sau đó tiếp tục mỉm cười nhìn cô giáo.

"Đau chết được! Con sẽ về méc với ba là mẹ dùng bạo lực với con!" Nghiêm Ngôn ủy khuất xoa đầu.

"Con ngậm miệng lại ngay! Học từ đâu ra mấy từ ngữ này hả, dùng từ lung tung cả lên." Hạ Thiệu Nhiên lại răn dạy một câu, nhưng đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu giúp Nghiêm Ngôn.

"Khụ khụ.... Hạ tiên sinh, hôm nay Nghiêm Ngôn đã đánh cho một bạn gái phải khóc." Cô giáo giả vờ ho mấy cái, nhanh chóng nói ra mục đích gọi Hạ Thiệu Nhiên lại.

"Nghiêm Ngôn! Sao lại đánh nhau?! Lại còn dám đánh bạn gái nữa?!" Hạ Thiệu Nhiên lập tức liền thay đổi sắc mặt, ngồi xổm xuống vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Nghiêm Ngôn.

"Ai bảo nó dành Tiểu Tây của con! Tiểu Tây là của một mình con!" Trên khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Ngôn tràn đầy vẻ tức giận.

"Tiểu Tây là gì vậy? Chó nhỏ? Mèo nhỏ? Nghiêm Ngôn, bạn học cùng lớp phải đoàn kết hòa đồng, nếu con thích thì bảo ba con mua cho một con." Hạ Thiệu Nhiên ôn hòa chỉ bảo.

"Tiểu Tây là bạn cùng bàn với Nghiêm Ngôn, là.... một bé trai rất đáng yêu." Cô giáo ở bên cạnh xấu hổ nhắc nhở nói.

"Nghiêm Ngôn, lập tức về nhà với ba. Cô Lý, chúng tôi đi trước." Hạ Thiệu Nhiên mặt đầy nghiêm túc đứng lên, sau khi chào tạm biệt cô giáo thì dắt tay Nghiêm Ngôn rời đi.