Tại một thành phố xa hoa, xung quanh là lớp lớp dãy nhà cao tầng được trạm trỗ bằng những bức tường rắn thép sơn đủ màu sắc. 9 giờ tối, bầu không khí buổi tối thật trong lành đến nỗi lòng người cũng dịu êm, xe cộ và người qua lại không hẳn là nhiều nhưng đủ nghe tạp âm náo nhiệt, nhộn nhịp.
Từ trong trung tâm thể hình rộng lớn, nhìn sơ qua cũng hiểu nó to xấp xỉ một công ty, người lập ra nó chắc hẳn tiền chất thành đống. Một người con trai ăn mặc phong cách, áo phông free size, quần thể thao cá tính, đôi chân mang đôi giày Gucci đắt đỏ từ trung tâm đi ra. Nói chung từ trên xuống dưới không thể chê gì được. Hình tượng soái ca ở truyền thuyết là đây, người đó không ai khác chính là nhân vật được mọi người trong khu vực phong danh nam thần quốc dân - Trạch Vĩ Hiên.
Vĩ Hiên đi tới chiếc xe Mercerdes – Benz đẳng cấp, chỉ những ai có độ thượng lưu đạt đỉnh cao, gia sản kếch xù mới có thể sở hữu con xe này. Hắn chuẩn bị mở cửa xe thì điện thoại reo lên hồi chuông, hắn nhanh chóng bắt máy, thanh âm trầm ổn nam tính:
"Anh nghe đây, Vĩ Kỳ. Chuyện gì?"
Đầu dây bên kia phát ra giọng nói năng động khiến tâm tình người nghe xua được chút mệt mỏi:
"Anh hai, cơm xong rồi. Mau về ăn"
Hắn nhàn hạ đáp lại ngắn gọn "Biết rồi"
Trạch Vĩ Hiên cúp máy, cất di động vào balo. Ngẩng mặt nhìn về phía trước thì hắn thấy đằng xa một đám người đang đuổi theo một cô gái gầy gò, gương mặt xinh xắn bất ổn. Tâm hắn liền khó chịu, máu nghề nghiệp bắt đầu trỗi dậy. Bản thân là một cảnh sát ngầm nên chứng kiến cảnh tượng này làm hắn không khỏi bức xúc. Cứ như một đám tội phạm truy đuổi muốn đánh đập nạn nhân dù không biết ai đúng ai sai, nhưng cũng thật mất mĩ quan người nhìn.
Đang suy nghĩ xem có nên giúp cô gái kia không thì hắn đã bị ai đó kéo đi tới một góc tường khuất, mỹ nhân giọng lo sợ nói với hắn:
"Anh giúp tôi chút nha, làm ơn"
Dứt lời Hạ Tuyết Nhiên xoay thân thể màu đồng tráng kiện của hắn về hướng bọn chúng rồi ôm chầm lấy hắn. Tâm tư cô cảm giác tràn ngập tội lỗi khi bắt một người lạ làm bia chắn nhưng biết sao đây, tình huống ngàn cân treo sợi tóc rồi. 36 kế thì chỉ còn kế này là sử dụng an toàn nhất, mong bọn người kia đừng quá chú ý đến cô và hắn, cầu trời cầu phật.
Trạch Vĩ Hiên ban đầu hơi ngạc nhiên pha lẫn bất mãn khi bị một cô gái không quen biết ôm ấp thắm thiết như vậy. Hắn hiểu ý định của cô là lấy hắn làm bia đỡ đạn nhưng biểu hiện hoảng hốt trên gương mặt hoa lệ kia làm hắn có chút thương tình. Hắn đồng ý giúp cô, vòng tay ôm vòng eo thanh tú. Cùng cô tạo nên hình ảnh cặp đôi yêu nhau.
Đám người đó loay hoay quay ngang quay dọc tìm kiếm cô, tên cầm đầu khẽ chửi "Điên thật, nhỏ đó chạy đâu rồi chứ", lớn tiếng hạ lệnh đàn em:
"Tụi bây nhìn cho kĩ, nó không chạy xa được đâu, chắc là trốn quanh đây thôi"
"Tuân lệnh, đại ca" - bọn đàn em đồng thanh
Chúng đứng cách hắn và cô chỉ khoảng 10 mét, cố gắng xem xét kĩ chắc chắn sẽ thấy ngay. Hạ Tuyết Nhiên nỗi lo lắng dâng trào tới đỉnh điểm, lòng như bị lửa thiêu cháy rụi. Cô ló đầu sang một bên, dùng một con mắt nhìn họ, tay vẫn ôm hắn cứng ngắc.
Cô nhăn nhó than vãn "Trời ạ, tính triệt đường sống của người ta luôn hay sao?"
Nghe cô nói hắn có chút gì đó gọi là hơi hiểu, cô gái này xem ra gây thù chuốc oán gì với họ rồi. Lúc này Trạch Vĩ Hiên mới lên tiếng, cúi xuống nhìn cô lạnh lùng:
"Cô, có thù oán gì với bọn giang hồ đó?"
Âm thanh trầm thấp khiến cô đứng hình vài giây, giờ cô mới để ý một điều, người cô lấy để làm bia đỡ đạn là nam thần quốc dân, oanh oanh liệt liệt của mọi người ở đây. Thôi xong, sao cô lại dại dột vậy chứ, lần này cô thực sự đắt tội với một người nguy hiểm rồi, không chỉ với mình hắn mà với tất cả nữ nhi trong thành phố này.
Chưa kịp trả lời hắn thì cô bắt gặp ánh mắt tên đại ca đang chú tâm đến cô và Vĩ Hiên. Cô hoảng hốt, cơ thể run lẫy bẫy nhìn hắn. Dường như mất hết tinh thần suy nghĩ, không chần chừ liền nhướn chân choàng tay ôm cổ hắn, áp môi mình lên đôi môi mềm của hắn. Dù biết hành xử này là hoàn toàn sai trái nhưng cô đành đắt tội với hắn thêm lần nữa vậy.
Trạch Vĩ Hiên bất động mở to mắt nhìn cô to gan hôn mình, đây có được gọi là cưỡng hôn không. Lần đầu tiên hắn bị đem làm bình phong còn bị một cô gái chân yếu tay mềm bức hôn và là nụ hôn đầu. Liêm sỉ của cô gái này vứt đâu rồi chứ, thật làm hắn mất bản lĩnh đàn ông mà. Hắn không quan trọng nụ hôn đầu hay cuối nhưng hắn từ trước đến giờ toàn chủ động làm những việc hắn thích, bây giờ lại trở thành thế bị động. Hắn không cam tâm cũng phải.
Tên cầm đầu liếc thấy có cặp đôi hôn nhau lãng mạn lập tức bỏ qua vì hắn nghĩ Hạ Tuyết Nhiên là hoa chưa thuộc sở hữu của ai. Kêu đàn em rời khỏi chỗ đó rồi đi nơi khác tìm. Chúng bỏ đi tầm 2 phút thì cô mới buông môi hắn ra. Thấy bọn xã hội đen rời khỏi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, lòng yên bình trở lại. May quá, sóng gió đã trôi qua. Phong thái nhẹ nhõm của cô khiến hắn muốn nổi đóa mà vẫn cố gắng bình tĩnh:
"Cô có biết là cô vừa cướp nụ hôn đầu của tôi không?"
Câu nói của hắn như tiếng sét ngang đầu cô. Nụ hôn đầu? Chẳng lẽ, hắn chưa từng có mối tình nào, không thể tin được mà. Người vừa men lì, đẹp trai đầy tiêu chuẩn như hắn mà ế sao. Ông trời thật quá trêu người rồi. Hạ Tuyết Nhiên bỗng dưng đỏ mặt ngại ngùng, ấp a ấp úng không dám đối diện trực tiếp với hắn:
"Tôi...tôi...xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Nụ hôn đầu của anh...nhưng cũng là nụ hôn đầu của tôi"
Vẻ e thẹn thanh hoa tuyết ngọc của cô khiến hắn đơ 5 giây, chăm chú nhìn cô. Lúc này nhìn rõ ràng mới thấy, cô gái đứng trước mặt hắn có vẻ đẹp không thể khinh thường. Tuy cách ăn mặc hơi bố y nhưng so về nhan sắc thì không thua gì các cô tiểu thư ăn trắng mặc trơn, có thể ngang ngửa với tiên nữ.
Cô hối lỗi như vậy, hắn không muốn đôi co nữa mà buông một câu:
"Cô tốt nhất là trốn cho kĩ, nếu để lần sau gặp tôi nữa...tôi nhất định bắt cô chịu trách nhiệm"
Nói xong hắn đi ngang qua cô, tiến tới con xe yêu quý của hắn, leo lên xe rồi nhấn ga chạy đi mà không để cô nói thêm lời nào. Cô chỉ biết giương mắt đẫn đờ nhìn theo bóng xe đó, từ gương chiếu hậu hắn thấy bóng dáng cô gái nhỏ vẫn lặng lẽ nhìn chiếc xe lăn bánh của mình. Trạch Vĩ Hiên nhếch lên nụ cười ma mị. Cô làm hắn có cảm giác thật thú vị lắm.
Con xe khuất bóng, Hạ Tuyết Nhiên thở dài rồi cũng từ từ đi về. Trong lòng dâng lên một cảm xúc lâng lâng rộn ràng, cảm xúc khó nói vô cùng. Lần đầu tiên, cô được tiếp xúc với hắn, người mà cô thương thầm hơn 3 năm, nụ hôn đầu của hắn thuộc về cô rồi. Lẽ nào là định mệnh?
*************************************
Sơ lược nhân vật:
Trạch Vĩ Hiên (hắn): 26 tuổi. Là cảnh sát ngầm chuyên truy bắt những kẻ phạm tội nguy hiểm bậc nhất của quốc gia. Được phong danh "Nam thần quốc dân". Hắn trầm tính, băng lãnh, thông minh, rất đáng tin cậy...Tuy cả tá người theo đuổi nhưng hắn vẫn không hề dao động trước bất kì ai. Nhưng Một khi đã yêu thì tuyệt đối nhất kiến chung tình với người đó.
Hạ Tuyết Nhiên (cô): 22 tuổi. Một cô gái sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tốt bụng, hòa đồng. Cô được một bà sơ nhận nuôi vì mồ côi cha mẹ từ lúc chào đời. Hành nghề tự do, trừ việc bất lương. Cô có đôi mắt âm dương, nhìn thấy vong linh khi hợp tần số với họ. Cô thích thầm hắn đã 3 năm trời và mong rằng một ngày hắn sẽ nhận ra.