Trạch Vĩ Kỳ đưa ánh mắt hướng về Mộ Sở Tiên không lệch một giây, tồn tại trong đôi mắt ấy là niềm nghi hoặc lẫn nỗi nhớ nhung sâu sắc. Không khí nơi đây trở nên mát mẻ và lãng mạn hơn. Kí ức 8 năm trước lắng đọng lại, thực sự bây giờ anh muốn đến gần nắm tay nàng và hỏi nàng có phải cô bé năm đó không? Nhưng vì sợ nàng phủ nhận nên đôi chân anh cứ khựng như trời trồng, lỡ nàng cẩu huyết lâm đầu thì dù anh đào mười cái hố cũng không hết xấu hổ, chỉ đành lẳng lặng nhìn Sở Tiên giống 8 năm trước.
Cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình, giác quan thứ sáu lại nhạy cảm, Mộ Sở Tiên dường như nghe được tiếng tim rơi lộp bộp dù chẳng phải nhận thức gì xấu nhưng nàng thấy một loại cảm giác quen thuộc. Nàng bắt gặp nó đã rất lâu rồi. Mộ Sở Tiên theo bản năng mà quay đầu về phía anh, hai đôi đồng tử linh hoạt chạm nhau. Cả hai đều hơi giật mình vì đối phương, cơ thể như có dòng điện mạnh mẽ truyền vào. Chính là nó, cảm giác 8 năm trước.
Mộ Sở Tiên đăm đăm nhìn anh hồi lâu mới đưa mắt đi nơi khác, gương mặt thanh thoát diễm lệ có chút đỏ ửng. Trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ "Sao anh chàng đó lại nhìn mình đắm đuối vậy chứ? Mình đã động chạm gì anh ta sao, hay do anh ta phát hiện mình vẽ anh ta không được sự đồng ý? Thôi chết tôi rồi". Đúng là để hoàn thiện một tác phẩm thiên phú không hề dễ dàng, cứ cho rằng suy nghĩ của mình chính xác.
Nàng đứng dậy tiến đến trước mặt Trạch Vĩ Kỳ, cất giọng nhẹ nhàng "Xin lỗi, tôi không cố tình đâu. Chẳng qua là tôi thấy góc mặt của anh đẹp nên tôi...".
Lúc này anh mới chớp mắt vì tiếng nói nho nhã, dù mơ màng nhưng anh vẫn nghe hết câu nói của nàng, anh liếc mắt sang bức tranh rồi khẽ mỉm cười tuấn tú. Anh vốn thông minh nên hiểu ngay nàng xin lỗi vấn đề gì, anh ôn tồn:
"Cô không có lỗi. Vẽ gì là quyền của cô mà, tôi thích nghệ thuật nên không câu nệ việc người khác vẽ tôi đâu. Tôi nên xin lỗi cô mới đúng".
Sở Tiên tròn mắt khó hiểu "Tại sao chứ?"
Phút giây này anh mới nở nụ cười hở lợi điển trai, đúng chuẩn một nam thần hàng hiệu. Ngoài nhan sắc đỉnh cao, khí chất bức người thì nụ cười tỏa nắng ấy là thứ vũ khí sắc nhọn để Trạch Vĩ Kỳ đốn tim hàng nghìn tiểu thư đài cát, nếu cô gái nào không trụy tim thì chứng tỏ cô ấy rất cứng rắn và đanh thép. Và Mộ Sở Tiên thuộc dạng cứng thép đó, tuy đang đối diện với khoảng cách gần cùng một chàng đẹp trai lãng tử nhưng nàng rất bình thường. Không có biểu hiện gì là rung động, nếu có thì chỉ chút ít ỏi.
Anh thản nhiên nghiêng đầu "Vì tôi làm cô gián đoạn".
Mộ Sở Tiên nhếch môi khẽ cười lơ đãng. Sống 22 năm trên đời bây giờ nàng mới thừa nhận còn tồn tại người đẹp trai giống anh. Không thể phủ nhận nữa, bạch mã hoàng tử là có thật. Nhưng chắc nàng sẽ không có cơ hội thích anh hay được anh chấp nhận đâu. Sở Tiên nghĩ ai thèm yêu người nghèo mồ côi, học vấn kém giống cô chứ, ai thích nàng thì mắt người đó chắc hẳn có vấn đề.
Bỗng tiếng một nam nhân hét lên thật to "Nè cô, cẩn thận bóng bay trúng người".
Nàng trừng mắt nhìn quả bóng rổ đang lao về phía mình, giác quan thứ 6 cho nàng biết nó sẽ bay trúng người nàng. Đôi chân nàng cứng đờ không thể nhúc nhích, cơ thể như bị đóng băng, chỉ đứng im chờ bị dính chưởng. Còn 5 mét nữa thôi, Sở Tiên nhắm chặt mắt nhưng rồi "BỘP", âm thanh quả bóng rơi xuống đất. Mộ Sở Tiên không thấy đau chút nào, rõ ràng quả bóng hướng về nàng kia mà.
Trạch Vĩ Kỳ chứng kiến nàng run người nhắm mắt mà lòng không khỏi loang tỏa sự xót xa, anh đặt một tay lên đầu nàng:
"Đừng sợ, tôi đỡ giúp em rồi"
Mộ Sở Tiên nghe câu nói đó từ từ mở mắt ra, thì ra anh đã đưa lưng chắn quả bóng, không xuất hiện cảm giác đau cũng phải. Nàng ngước mặt nhìn Vĩ Kỳ, đôi mắt long lanh có màng nước mỏng, hơi thở nàng khẽ run:
"Sao lại làm vậy? Tôi với anh mới gặp nhau lần đầu mà"
Câu hỏi của Mộ Sở Tiên một phát đánh vào trái tim lụy tình, nàng thắc mắc cũng là điều hiển nhiên thôi. Năm ấy chỉ anh nhìn nàng còn nàng si mê đọc sách nên chẳng chú ý xung quanh. Trạch Vĩ Kỳ di chuyển bàn tay đặt trên đầu nàng xuống chiếc mà trắng nõn nà của nàng, ánh mắt kiên định cùng giọng nói nghiêm túc:
"Vì em...rất giống một người làm tôi thổn thức nhớ nhung suốt tám năm qua. Cô gái mải mê đọc sách, cười tươi dưới gốc gây anh đào. Đó là lí do từ nãy đến giờ tôi luôn nhìn em, nếu cô gái đó là em thì thật may mắn cho tôi"
Phút giây này nàng hoàn toàn chấn động nhưng không thể biểu hiện gì. Người anh nhắc quả thực giống nàng lắm, chẳng trách sao nàng lại có cảm nhận quen thuộc cách lạ thuộc như vậy vì 8 năm trước cũng nhờ giác quan thứ 6 mà nàng mới thấy rằng có người lặng lẽ nhìn mình. Mỗi khi có nỗi niềm hay muốn thư giãn thì sách sẽ giúp nàng thảnh thơi và nàng cực kì thích hoa anh đào. Ở cô nhi viện, nàng đều chọn cây anh đào làm điểm tựa.
Mộ Sở Tiên nửa tin nửa ngờ, nàng nghi hoặc cô bé ấy chính là nàng nhưng không dám khẳng định. Nếu vô tư
nhận không chừng người khác nghĩ nàng thấy sang bắt quàng làm họ mất.
Sở Tiên gạt tay anh trên má nàng, dịu dàng cúi người "Cảm ơn anh"
Lúc này Trạch Vĩ Hiên mới đi đến, đặt tay lên vai anh cất tiếng hơi lạnh "Nhóc, không sao chứ?"
Anh lắc đầu dứt khoát "Ăn nhằm gì với em, như kiến cắn thôi"
Thực ra hắn thấy mọi chuyện diễn ra nhưng tính hắn không thích xen vào chuyện riêng của em trai hắn trừ những trường hợp nguy hiểm hay bất đắc dĩ liên quan tới an nguy tính mạng. Huống hồ chi em trai hắn chưa mối tình vắt vai, biết đâu qua hôm nay cậu em bướng bỉnh tìm được ý trung nhân. Mộ Sở Tiên cúi đầu lần nữa rồi tiếp tục với bức tranh mặc kệ anh em nhà nào đó vẫn giương mắt nhìn mình.
Từ đằng xa, một con gấu panda đang loay hoay phát kẹo và cà phê cho mọi người, nói đúng hơn là người mặc đồ gấu và làm tiếp thị kẹo. Vóc dáng có vẻ mảnh mai, cao khoảng 1m70, mặc bộ đồ to phình nóng nực đó mà chẳng bự hơn là bao, chắc là nữ nhi. Cô gấu đó phát hết người này đến người khác, ai cũng cười tươi vì sự đáng yêu mà cô nàng mang lại, còn rất lễ độ nữa.
Trạch Vĩ Hiên huých tay anh "Về thôi"
Vĩ Kỳ gật đầu nhưng mắt cứ hướng về Mộ Sở Tiên không rời, hai người định cất bước thì cô gấu dễ thương chạy tới mời kẹo gồm cà phê. Hai anh miễn cưỡng cầm lấy vì phép lịch sự. Lạnh lùng là thế, món gì cũng có thể ăn nhưng kẹo thị hai anh cực kì không thích vì họ cho rằng ăn kẹo sẽ mất đi nghĩa khí nam nhân vốn sẵn có. Nhưng nghĩ đến người ta cũng làm để kiếm cơm nên đành nhận.
Cô gấu khom người như lời cảm ơn rồi quay sang chỗ khác, quơ tay vào giỏ kẹo lấy tầm bốn năm viên đưa đến trước mặt Mộ Sở Tiên. Nàng ngước mặt nhìn cô gấu, đôi mắt trong lớp áo dày kia nàng đã biết, mỉm cười nhận lấy kẹo:
"Cậu lại đổi ca làm hả, Hạ Tuyết Nhiên?"
Cô gấu bất động vài giây sau đó hít một hơi thật sâu, đặt giỏ kẹo xuống, gỡ cái đầu gấu nặng chịch ra tỏ vẻ nể phục:
"Ôi trời! Mộ Sở Tiên cậu nhạy cảm quá rồi đó, mình mặc thế này mà cậu cũng nhận ra"
Nàng cười trừ, cô phán quả chẳng sai. Trách do giác quan thứ sáu của nàng thực chất rất nhạy khiến nàng đôi khi mệt mỏi với nó. Bỗng Sở Tiên nhìn qua hắn rồi nhìn cô, cứ như vậy mấy lần như muốn báo với cô điều gì đó. Cô khó hiểu đưa mắt đến người mà cô bạn thân ám hiệu với cô.
Lúc này cô thật sự muốn ngã ngửa khi Trạch Vĩ Hiên nhìn cô như thể lâu ngày không gặp, ánh mắt hắn lóe lên tia kì lạ nhìn Hạ Tuyết Nhiên và tất nhiên hắn nhận ra cô, người đã to gan cưỡng hôn hắn. Là duyên hay may mắn mà hai ba ngày nay cô gặp hắn thường xuyên như vậy, cô nên khóc hay vui mừng đây?