Nhà hàng Thiên Ân.
Mục Thanh ngồi một mình một bàn nhìn Lâm Lam đang bận rộn lau bàn ghế, vẻ khó chịu đã hiện rõ trên gương mặt. Cô gái này đúng là kì lạ, lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, ba lần anh gặp cô thì đủ ba lần cô phải đi làm thêm. Làm việc nhiều như vậy không phải sẽ mệt chết sao? Lâm Lam đứng một bên xếp giấy ăn ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Mục Thanh. Anh đã ngồi đây một tiếng đồng hồ rồi, thật sự muốn đợi cô đến lúc tan làm luôn sao?Thở dài một hơi cô dừng lại công việc trong tay đi tới bàn anh "Cậu chủ Mục, rốt cuộc anh muốn gì?""Muốn cô!!!" Mục Thanh không chút suy nghĩ đáp. "Anh..." Hai má Lâm Lam đỏ bừng đến cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp. Cô xấu hổ đứng trước mặt anh lúng túng muốn chết cuối cùng thì chạy thẳng vào bếp trốn. Mục Thanh nhìn theo bóng lưng cô không nhịn được bật cười. Đúnglà cô gái nhỏ dễ dàng bị trêu chọc đến đỏ mặt a.-------Tô Thư Niệm ngồi trước bàn ăn đợi vú Đồng bưng bữa sáng lên, cô vừa lướt facebook vừa hỏi "Vú Đồng, cuối tuần về nhà có vui không?""Vui chứ, ở cái tuổi này của ta chỉ mong được quây quần bên con cháu thôi". Bà vừa cười vừa nói, cẩn thận đặt trước mặt cô một bát cháo thịt và một đĩa quẩy nóng. Không phải là bà thiếu thốn về mặt kinh tế mà phải đi làm thêm ở cái tuổi này mà là bà không nỡ xa Tiêu Cảnh Hoàn, đứa nhỏ này dù không phải do chính bà sinh nhưng cũng do một tay và nuôi lớn.Tiêu phu nhân là một người phụ nữ giỏi giang về việc kinh doanh nhưng khi về nhà lại là một người phụ nữ vụng về chuyện bếp núc, đến con đẻ của mình cũng không thể chăm sóc tốt. Vì vậy bà ấy thuê vú Đồng từ khi cậu chủ vẫn là một đứa trẻ còn đang nằm ngửa giúp bà chăm con, còn bà chỉ ở bên cạnh phụ giúp mấy chuyện vặt vãnh mà thôi.Tô Thư Niệm khẽ cười, cô cúi đầu ngửi bát cháo trước mặt khen "Thơm quá"Vú Đồng được khen càng thích thú cười tít hai mắt lại. Tiêu Cảnh Hoàn từ trên gác đi xuống vừa đi vừa cài cúc áo đến chỗ cô ngồi xuống ghế bên cạnh."Ăn xong anh đưa em đến trường" "Không cần đâu. Em tự đi được" Cô vẫn chưa quen với việc đón đưa của anh."Không sao, tiện đường". Anh cũng không cho cô thêm cơ hội từ chối nói, còn mình thì nhàn nhã thưởng thức bữa sáng.Bữa sáng nhanh chóng được hai người giải quyết, Tô Thư Niệm đeo túi xách đứng trước cổng đợi Tiêu Cảnh Hoàn lấy xe. Bảo vệ đứng ngoài nhìn thấy cô cũng vô cùng lịch sự chào hỏi "Cô Tô đi làm sao?""Đúng" Tô Thư Niệm dịu đang gật đầu.Vốn muốn nói thêm mấy câu nhưng Tiêu Cảnh Hoàn đã lái xe đến nơi, còn không kiên nhẫn ấn còi inh ỏi nữa. Bảo vệ vội chạy đến giúp cô mở cửa xe "Mời cô""Cảm ơn".Trên đường đi hai người không nói một lời, bầu không khí im lặng kéo dài đến tận trường học. Thấy cô chuẩn bị xuống xe anh lên tiếng "Chiều nay tôi có một buổi tiệc quan trọng không đến đón em được, để Tiểu Ngũ đưa em về""Không cần, hôm nay em cũng có hẹn với bạn đi cafe. Xong việc em sẽ tự bắt taxi về" Tô Thư Niệm lắc đầu, cô cũng đang định nói chiều nay sẽ về muộn. Không ngờ rằng anh cũng có việc bận, thật trùng hợp. "Được". Anh không hỏi gì thêm sảng khoái đáp ứng, ngồi trên xe nhìn cô an toàn đi vào trường học mới lái xe đến công ty. Vừa vào phòng làm việc điện thoại đã kêu liên hồi, anh nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình liền cảm thấy buồn bực"Có chuyện gì sao?"Lâm Tỉnh Tuệ ở đầu dây bên kia khẽ cười nói "Buổi chiều anh đến đón em được không? Đi chung đến khách sạn luôn"Hôm nay là ngày ra mắt sản phẩm mới của Lâm Thị cô tất nhiên là muốn anh đến đón mình đi rồi, như vậy sẽ có nhiều việc cho phóng viên làm. Tiêu Cảnh Hoàn chau mày nhìn đống tài liệu trước mặt cảm thấy phiền muốn chết, đã vậy Tỉnh Tuệ người phụ nữ này cứ cắn chặt anh không buông. Dù rất muốn nhưng hiện tại chưa phải lúc nên anh lạnh nhạt trả lời "5 giờ, tôi còn rất nhiều việc""Được, 5 giờ là được rồi".Thống nhất giờ giấc xong Tỉnh Tuệ liền cúp máy, dặn dò trợ lí hủy toàn bộ lịch hẹn vào chiều nay còn mình thì lái xe đến spa để dưỡng da trước khi buổi lễ bắt đầu. Tiêu Cảnh Hoàn vùi mình vào đống giấy tờ đến khi hoàn thành xong nhìn đồng hồ đã là hơn bốn giờ. Anh lái xe về nhà tắm rửa rồi mới đến đón Tỉnh Tuệ. Lúc thay đồ vô tình nhìn thấy vết sẹo trên lưng ánh mắt liền trở nên phức tạp. Tai nạn ngày hôm đó lại hiện ra trước mắt anh một lần nữa, vì uống rượu say nên đã đâm vào chiếc xe đi ngược chiều. Anh thì bị thương nặng còn chủ chiếc xe kia thì đã chết. Mặc dù đã bồi thường cho người nhà của chủ xe nhưng mỗi lần nhìn thấy vết sẹo tâm trạng liền cảm thấy tồi tệ. Anh nhớ mang máng chủ xe xấu số mà anh đâm phải hôm đó là một người đàn ông còn rất trẻ, tên là..là...là Lâm Thù thì phải? Anh cũng không nhớ rõ nữa, chuông điện thoại vang lên kéo anh khỏi dòng suy nghĩ. Khoác áo vest lên chọn chiếc cà vạt màu xám đậm rồi nhanh chóng lái xe khỏi nhà.