Tôi quay vào đội nón, đeo kính lên. Có lẽ Tử Sâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tôi ăn mặc như vậy, áo cánh bay phấp phới chưa tính còn mặc quần short ngắn lộ đùi, anh ấy nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một phen, rất đứng đắn nói:
"Nhan Nhan, em không làm người mẫu thật là đáng tiếc." Tôi vội đẩy anh ấy ra khỏi phòng, Đông Bắc có nhiều hành tây chọc trời chân dài thon thả như vậy, xoay thế nào cũng không tới tiểu thảo dân như tôi đâu. Đến bãi biển, nằm trên ghế tham lam hưởng thụ ánh mặt trời cùng gió biển vỗ về, có thể giữa mùa đông cảm nhận được sự khoan khoái thế này đúng là may mắn. Tử Sâm vừa đến biển liền ném kính mát và áo sơ mi cho tôi rồi nhảy ào vào biển. Tôi rất lo sợ nhìn về phía anh ấy, chỉ sợ đầu của anh biến mất trong làn nước, trong lòng không ngừng nói thầm, anh hai....mẹ chỉ có một đứa con trai, hai cháu chỉ có một người cha đó nha! Chạng vạng tối lúc anh ấy đã bơi đuối rồi, tôi cũng phơi nắng mệt mỏi, liền đi tản bộ trên bờ cát, bờ cát rất mịn cũng rất thoải mái, cuối cùng tản bộ cũng mệt, ngồi luôn xuống bãi cát dài. Núi xanh trùng điệp đằng xa, trời cao biển rộng chạm vào nhau thành một đường thẳng, gió biển êm ái mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp chói mắt....Nếu như Vũ Tình ở bên cạnh tôi, đây sẽ là hình ảnh hoàn mỹ đến dường nào....Cô ấy nhất định sẽ dựa vào vai tôi, nắm thật chặc tay tôi, hai chúng tôi tựa sát vào nhau thưởng thức cảnh vật như của nơi tiên cảnh đẹp đẽ. Bích hải vân thiên nhất tuyến gian. Lục thụ thanh sơn vĩnh tương liên. Phán quân chấp thủ đồng vi bạn. Cộng hưởng nhân gian tứ nguyệt thiên. . . . . Tôi và Tử Sâm đã rất lâu không ngồi với nhau thế này, sinh hoạt vụn vặt hàng ngày chiếm quá nhiều thời gian của chúng tôi. Anh ấy cứ như vậy dùng bộ dáng xã hội đen thoải mái nói chuyện phiếm với tôi, nói một chút liền nhắc đến Vũ Tình, anh ấy rất nghiêm túc hỏi tôi: "Nhan Nhan, em và Vũ Tình sống có tốt không?" Tôi nhìn anh ấy, cũng nghiêm túc trả lời: "Anh hai, bọn em rất tốt. Em và cô ấy ở bên nhau rất hạnh phúc." Anh gật đầu một cái, lấy kính mát xuống treo trên cổ áo, mắt nhìn về biển rộng phía trước, thâm trầm mà mênh mông. "Em hạnh phúc anh cũng thấy mãn nguyện." "Vâng." "Đời này người mà anh có lỗi nhất là em. Nếu không phải vì anh thì em không mất việc làm, cũng không phải chịu cuộc sống khổ sở nhiều như vậy, chuyện của em và Vũ Tình anh ngăn trở không ít, quãng thời gian đó Vũ Tình cũng thật khổ." Tôi nhớ đến chuyện rất lâu trước đây, cảm thấy cần phải nói rõ: "Anh hai, có chuyện em vẫn luôn không nói cho anh biết, khi em bán nhà và xe để mở công ty đều là Vũ Tình sau lưng em mua lại..." Tử Sâm vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nặng nề gật đầu một cái: "Những chuyện Vũ Tình làm vì em khiến cho kẻ làm anh đây thật xấu hổ....Anh em chúng ta thiếu cô ấy quá nhiều." Anh ấy thở dài thật sâu: "Nhan Nhan, Vũ Tình là một cô gái tốt, cô ấy ở trong ngành này có thể có được ngày hôm nay không phải dễ dàng. Có rất nhiều người có địa vị muốn tạo lập quan hệ với cô ấy đều bị cô ấy từ chối, bây giờ cũng rất ít khi ra ngoài xã giao. Bạn bè của cha cô ấy cũng rất cứng rắn, yêu cầu đều là những chuyện khó khăn! Từ sau khi em xảy ra chuyện cô ấy thay đổi rất nhiều, bất kể là trong trường hợp nào cô ấy cũng không uống rượu, cũng không tình nguyện xuất hiện. Trên bàn tiệc rất nhiều người hỏi cô ấy đã kết hôn chưa, cô ấy đều trả lời đã kết hôn.....Nhan Nhan, lúc đó nếu như em không cứu được, có lẽ Vũ Tình khẳng định là không còn thiết tha gì nữa, công trình bọn anh hợp tác cũng sớm đỗ vỡ, anh sẽ không tốt hơn, mẹ và ba cũng không tốt hơn, mẹ có thể sống tiếp hay không cũng là cả vấn đề....Anh từ nhỏ đến lớn luôn che chở em, không để em bị tổn thương, chuyện duy nhất anh hối hận chính là khi mẹ tức giận ngất xỉu anh đã tát em một cái...." Anh ngừng lại, sờ sờ vào túi áo sơ mi, tôi nghĩ nhất định là đang tìm thuốc lá. "Anh không đem theo thuốc lá..." "Vừa nãy quên mất." "Sau này anh nên bớt lại, với cơ thể không tốt, với chị dâu và mấy cháu cũng không tốt." "Ừ, ở nhà anh không hút, chị dâu em không cho." Nói xong càm ràm mấy tiếng, tôi cười không nói gì. Bóng đêm dần buông, gió biển cũng dần trở nên lạnh lẽo. Tôi tháo kính xuống, ôm người đổi tư thế khác im lặng nghe, quãng thời gian đáng sợ đó từng cảnh từng cảnh như một bộ phim tái hiện trước mắt... "Nhan Nhan, từ nhỏ em rất nghe lời, em không muốn học y, mẹ kêu em học em liền học, nói em làm gì thì em làm cái đó, anh cảm thấy em là người không có chính kiến, không nghĩ tới em vì muốn sống cùng Vũ Tình mà ngay cả mạng cũng không cần....Lúc đầu anh không thể chấp nhận được mối quan hệ của các em, hai người phụ nữ ở với nhau căn bản rất buồn cười. Anh hy vọng em kết hôn với một người chồng tốt, sống hạnh phúc, không ngờ ép em kết hôn lại thành ra hại em.... Bây giờ nhìn hai em như vậy cũng thật tốt, anh lại có thêm một đứa em nữa. Nhan Nhan, em sống vui vẻ anh đây cũng thấy yên tâm, về phía em, mong em đừng trách anh..." Tôi nhìn vào người đàn ông chững chạc vững vàng trên thương trường nhưng lại xấu hổ tự trách trước mặt em gái mình, trong gia đình anh luôn là một người chồng người cha người con trai tốt, trong lòng tôi bỗng dâng lên sự cảm động mãnh liệt. Tôi tựa đầu vào bả vai anh ấy, mở miệng nói trong khi nước mắt bất giác dâng đầy "Anh....em không trách anh..." Tôi một chút cũng không oán hận Tử Sâm chia cách tình cảm giữa tôi và Vũ Tình, ngược lại còn thấy cảm kích. Nếu không phải lúc đầu vì mâu thuẫn không thể hoà giải giữa anh ấy và cấp cao của bệnh viện gián tiếp làm tôi mất việc, tôi căn bản không thể quen biết Vũ Tình, căn bản không thể có được đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm đó. Với tính cách mềm yếu của tôi, ngàn vạn lần không cách nào chủ động thoát khỏi quỹ đạo bình thường của cuộc sống, nếu như không phải lúc ấy tôi rơi vào cảnh ngộ tuyệt vọng như vậy, cuộc đời tôi có thể sẽ giống như một tờ giấy trắng, không màu sắc, đơn điệu vô vị....Là nhờ Tử Sâm luôn cho tôi sự quan tâm và bảo vệ của một người anh trai, hết lòng vì tôi mà che mưa chắn gió, cho tôi một chỗ dựa vững vàng, có thể nói nếu như không có sự che chở của anh ấy, tôi hoàn toàn không có khả năng sống yên ổn trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy. Trên người anh ấy, tôi thấy được đầy đủ phẩm chất của phái mạnh, cũng từ anh ấy mà có được sự hiểu biết về một người đàn ông thật sự. Tôi không cảm thấy không chung sống cùng với một người đàn ông là điều đáng tiếc hay sai lầm, bởi vì địa vị của cha và anh trong lòng tôi quá vĩ đại, quá quan trọng, hình tượng cũng quá mức đẹp đẽ. Tôi nghĩ đời tôi có được hai người đàn ông như vậy bảo vệ yêu thương, với tôi mà nói, đã đủ rồi... Ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tử Sâm, dựa vào bờ vai dài rộng của anh ấy, đột nhiên tôi cảm thấy thật ấm áp. Loại ấm áp này tên là thân tình, loại hương vị này tên là anh trai....Tôi nghĩ phụ nữ vĩnh viễn không có được bờ vai và đôi cánh tay như đàn ông, mà đàn ông cũng vĩnh viễn không có được sự dịu dàng tinh tế của phụ nữ. Tôi chưa từng nghĩ phải giống đàn ông cho Vũ Tình một tình yêu hồn hậu lỗ mãng, cũng không yêu cầu mình phải gánh vác trách nhiệm như một người đàn ông, tôi chỉ là một phụ nữ bình thường, người tôi yêu cũng là phụ nữ, đơn giản chỉ vậy thôi. Chúng tôi trân trọng và bao dung cho nhau, cùng cảm nhận sự dịu dàng tinh tế của nhau, tôi nghĩ đây chính là điều tốt đẹp của tình yêu giữa hai cô gái, cũng là sự vô tư của tình yêu.... Trò chuyện cùng Tử Sâm rất lâu, anh ấy còn kể rất nhiều chuyện khi còn trong quân ngũ, có thể thấy đời lính khi đó là tài sản quý giá nhất của anh ấy nếu so với của cải tiền tài. Ăn tối xong trở về khách sạn tắm rửa, ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Vũ Tình, rất nhanh đã truyền đến tiếng nói của cô ấy. "Tử Nhan." "Dạ, đang ở một mình sao? Hôm nay họ có ở cùng chị không?" Cô ấy cười: "Chị cũng không phải là con nít, không cần luôn phải có người bên cạnh." Tôi nghĩ Lộ Diêu và Tiểu Hiểu mấy ngày nay nhất định là công việc bề bộn, tôi đi như vậy chuyện của XX đều do Tiểu Hiểu một mình đảm đương. "Ừm, nhớ khoá kỹ cửa." "Biết rồi." Kiểu nói chuyện đó làm tôi cảm thấy tôi là bà già lắm lời... "Vũ Tình." "Ơi?" "Đang làm gì?" Cô ấy có chút tinh nghịch nói: "Em đoán thử đi." "Ừm...nhất định là đang xem TV." Cô ấy bật cười: "Em đoán sai rồi, chị đang nghe nhạc." Tôi hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nhạc vào buổi tối. "Đang nghe bài gì vậy?" "Em đoán lần nữa đi." Sao mà luôn bắt mình đoán chứ.... "Đoán không được, có thể cho chút manh mối không?" "Gần đây chị xem gì trên TV." Thì ra là đang nghe nhạc phim, lúc tôi đi cô ấy đang xem 'Tình thâm thâm vũ mông mông', đoán chừng với tình yêu dành cho Quỳnh Dao, chỉ một tuần là đã xem xong hết. Nhưng mà trong phim nhiều ca khúc như vậy, tôi làm sao mà đoán được bài đó. "Vũ Tình...em vẫn không đoán được." Cô ấy trả lời một tiếng: "Ừ, tốt." "......" "Vũ Tình." "Ơi?" "Chị hát cho em nghe đi." Cô ấy ngừng một chút, nói: "Vậy em hát chị nghe trước đi." Tôi gãi gãi lên tóc: "Em hát nghe không hay." Cô ấy có chút làm nũng nói: "Vậy chị cũng không hát." "Ừm...vậy chị muốn nghe gì?" Cô ấy cười thành tiếng: "Chị muốn nghe...'Yêu em một vạn năm'." "Vậy em hát chị không được cười." Nói xong hướng về phía điện thoại y y nha nha hát, hát xong nghe cô ấy ở bên kia bật cười, tôi thấy có chút xấu hổ. "Em đã nói em hát không hay chị còn bắt em hát..." "Tử Nhan, rất êm tai." Tôi hì hì cười: "Tới chị hát cho em nghe." Cô ấy trầm mặc một hồi: "Chờ chị một chút." Ngay sau đó điện thoại truyền tới tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng mở cửa, hô hấp hơi rối loạn của cô ấy cũng truyền vào tai tôi "Tử Nhan...bài hát này là sau khi em đi rồi chị nghe liên tục." "Ân." Tôi cảm thấy điện thoại được mở loa ngoài rồi đặt xuống, sau đó truyền đến tiếng đàn dương cầm đẹp đẽ, vài chục giây sau là giọng hát ngọt ngào du dương của cô ấy bay vào màng nhĩ tôi, "Khi em nắm thật chặc tay tôi, không ngừng nói bảo trọng bảo trọng. Khi em nhìn thật sâu vào mắt tôi, không ngừng nói đừng tiễn đưa. Khi em bước đến nhà ga ly biệt, tôi rốt cuộc không ngừng gọi to, mắt nhìn thấy tàu em đi ngày càng xa, trái tim tôi từng mảnh vỡ tan....Muôn ngàn lời còn chưa kịp nói, nước mắt tôi đã sớm tuôn tràn. Từ nay tôi đắm chìm nơi nhà ga đó, bao nhiêu lần ở nơi đó ngây ngốc đứng nhìn, từng cảnh biệt ly không ngừng tái diễn, mơ hồ nhìn thấy tay em vẫy vẫy. Khi nào đoàn tàu có thể mang em trở về, tôi ở đây si ngốc trông mong, em đang ở phương nào tôi mặc kệ, xin vì tôi mà bảo trọng ngàn vạn lần ngàn vạn lần..."[*] Tên bài này là 离别的车站 ( Tạm dịch : Nhà ga ly biệt) Từng câu từng câu, từng chữ từng chữ, rung động thật sâu trong lòng tôi, tiếng đàn xúc động lòng người cùng với tiếng hát lộ ra vô vàn mong chờ và hoài niệm, tôi phảng phất thấy người trong mộng làm người ta mê say đang ngồi trước đàn dương cầm, phảng phất thấy đôi mắt thâm tình buồn bã cùng sườn mặt xinh đẹp ưu thương....Cô ấy có phải là mỗi ngày đều nghe bài hát này chờ tôi trở về, cô ấy có phải là mỗi ngày đều một người cô đơn đứng trước cửa sổ lặng lẽ chờ mong...Giai điệu và lời ca tràn đầy nhớ thương tựa như thân ảnh cô độc đứng trên ban công kia, cảm xúc phức tạp không tên, trong lòng được lấp đầy bởi sự cảm động, rồi lại từng nỗi đau xâm nhập từng trận buốt đau....Vũ Tình, em nghe, em nghe chị gọi, nghe lời chị dặn dò, nhìn thấy ánh mắt tình cảm nồng nàn mà chị dành cho em, nhìn thấy nước mắt nhớ thương trong lòng chị... Hồi lâu sau chung quanh yên tĩnh trở lại, "...Nghe hay không?" "Nghe hay." Cô ấy cười, đầu óc tôi vẫn còn lưu luyến giọng hát hoàn mỹ của cô ấy vừa được nghe... "Tử Nhan." "Dạ?" "Bao giờ em có thể trở về?" "Còn chưa biết nữa, ngày mai phải cùng với Tử Sâm đi xem một chuyến nữa." Cô ấy trầm mặc một chút: "Vậy em đi ngủ sớm một chút." "Ân. Chị cũng mau ngủ đi." "Ngủ ngon." "...Ngủ ngon." Cúp điện thoại, mở máy vi tính tìm bài hát kia, ngồi trên sô pha một lần lại một lần lắng nghe, từng ngọn sóng trong lòng cuồn cuộn không dứt. Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật khổ sở, giờ phút này Vũ Tình đang một thân một mình trong căn phòng trống trải vắng lặng, một người đối diện với đêm đông giá rét ngoài kia, cô ấy nhất định rất cô đơn, rất lẻ loi, nhưng mà tôi lại không thể ở bên cạnh cô ấy, không thể vì cô mà làm tan biến đi sự hiu quạnh chơi vơi; cô ấy nhất định sẽ lạnh, rất lạnh, nhưng mà tôi không thể vì cô ấy mà phủ áo khoác lên bờ vai cô, không thể đắp kín chăn cho cô, truyền cho cô toàn bộ hơi ấm của tôi... Nhớ nhung như sóng thuỷ triều gặm nhắm tôi, tôi chỉ muốn lúc này trở lại bên Vũ Tình, ôm lấy cô ấy, khẽ hôn lên mặt cô, muốn nghe cô ở bên tai tôi ngọt ngào nói 'Honey', mỉm cười nói với tôi 'Ngủ ngon', muốn nhìn cặp mắt sáng ngời của cô ấy mà cảm thụ bốn mùa biến ảo.... Đi ra ngoài ban công, cảnh đêm khi lên đèn sáng chói rực rỡ, nhưng mà lòng tôi đã uyển chuyển theo nhịp điệu cơn gió phiêu lãng đến nơi mà tâm trí tôi hướng về...Ngọn gió phương bắc đang gợi lên tình cảm ấm áp lẫn nỗi xót xa của phương nam. Vũ Tình, có phải là chị cũng đang nhìn về một hướng như em, có phải là chị cũng đêm đêm lặng lẽ chịu đựng nỗi nhớ cháy lòng? Không biết chị có nghe được lòng em đang nói gì không, không biết chị có nghe sự nhớ nhung của em đang lay động chuông gió? Người bán chuông gió nói với em rằng chuông gió màu tím tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, đại diện cho tâm hồn xao động, chị có cảm nhận được tim của em vì chị mà đập lên không... Vũ Tình, em rất nhớ chị, rất nhớ, rất nhớ....Nhớ đến trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhớ đến lòng cũng trĩu nặng đau khổ lẫn ưu thương.... Không muốn phải tương tư, tránh cho tương tư khổ. Nhưng suy đi nghĩ lại, tình nguyện khổ tương tư... ***