Sau đó, tôi bắt đầu đặt nền móng cho sự nghiệp của mình, mua một mảnh đất ở ngoại ô xây dựng cơ sở, đưa người nhà vào làm việc. Đương nhiên là chuyện lớn như vậy không thể không báo cho lão thái thái, chuyện bán nhà và xe của tôi một chữ bà cũng chưa đề cập đến, chỉ là mạnh mẽ kiên quyết ra yêu cầu với tôi nếu lần này thất bại thì phải ngoan ngoãn về nhà kết hôn lập gia đình, không được tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa độc thân gì đó, làm người khác lo lắng. Lúc đó, tôi tiếp nhận thánh chỉ mà tứ chi run run, lão thái thái nói ra không phải là yêu cầu mà là tối hậu thư...
Trước khi gặp Tiểu Hiểu, tôi vẫn không biết cái gì gọi là les, cái gì là T, cái gì là P, càng không nghĩ trên thế giới này có người giống tôi, tôi chỉ lặng lẽ kiên định với tình cảm của mình, không nói với ai cũng không tìm đến ai để chia sẻ tâm sự. Tôi từ đầu đến cuối đều không có cảm giác với những cô gái khác, cũng sẽ không để ý đến con gái. Tôi chỉ là chung thủy với một người con gái duy nhất, trong quá khứ là Tiểu Tuyết, hiện tại là Vũ Tình. Tôi cũng không phải là chán ghét đàn ông mà trở nên yêu thích phụ nữ, chỉ là vào thời điểm đó gặp được người làm cho tôi có cảm giác hạnh phúc và ấm áp, và người đó cũng có cảm giác với tôi như vậy. Vào cái tuổi ngây thơ của tôi thuở trước, không ai nói đến đồng tính luyến ái tự nhiên như vậy, cũng không ai để ý đến sự thân mật giữa hai cô gái, mọi người đều đơn giản cho là chúng tôi là bạn bè rất rất thân thiết, mọi người không biết đến những lúc mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, những cái ôm thật chặc, những nụ hôn da diết... Nháy mắt một cái đã mười năm trôi qua, những điều tốt đẹp lúc trước giờ tan thành mây khói. Tôi chờ đợi năm năm, rốt cuộc chờ gặp được một người lại làm tâm hồn tôi xao động lần nữa, nhưng mà kết cục thì cũng vẫn như vậy... Tôi thầm nghĩ đánh cược một lần, nếu thành công, tôi sẽ có tư cách theo đuổi tình yêu của mình, nếu thất bại, không cần lão thái thái nhắc nhở, tôi sẽ lựa chọn an phận thủ thường, tuân theo quy luật cuộc sống, tìm bạn trai, thậm chí là kết hôn. Bởi vì tôi không thể yêu thêm lần nữa, cũng không có khả năng chịu sự dày vò của tình yêu thất bại thêm lần nào nữa. Tôi không muốn lại hối hận hay lại thêm một lần tiếc nuối... Sau đó, tôi đi theo Tử Sâm dùng cơm với các quan chức, từ công an đến công thương, thuế vụ đến phòng cháy chữa cháy...Mỗi chỗ quan chức đều cần giao tiếp một chút, bởi vì mở công ty cần nhất là có quan hệ, tôi phải cố gắng mở rộng càng nhiều mối quan hệ càng tốt. Mỗi lần gặp một nhóm người nào đó, họ sẽ tỏ vẻ ngưỡng mộ Tử Sâm có một cô em gái xinh đẹp như vậy. Thương trường chính là như vậy, ngoài mặt luôn cười nói khách sáo khen ngợi. Mỗi ngày không ngừng tiếp khách uống rượu, phụ họa theo lời người khác, cười theo sắc mặt người khác, tôi thấy cuộc sống như thế này thật là khó khăn, cũng chân thật hiểu được sự thống khổ của Vũ Tình. Tôi căn bản không phải là người giỏi giao tiếp, đều là nhìn người mà đối xử, người như thế nào tôi sẽ đối lại thế ấy. Trong một tháng này, tôi tránh mặt Vũ Tình. Tôi không biết nên dùng tâm trạng nào để gặp cô ấy, dù cho sớm muộn gì cũng có ngày gặp nhau, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Tôi mỗi đêm đều trở về trong trạng thái say mềm, không cần lái xe, đây là lý do hiện tại thuyết phục nhất. Nếu như nói là bị chuốc say, không bằng nói là tự mình mua say. Tôi không muốn lại dùng sự tỉnh táo để ngồi ngẩn người, không muốn lại tiếp tục chịu đựng sự khổ sở như vậy. Khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy đêm đó, bóng dáng cô đơn cùng với những lời nói nhói lòng tựa như một loại phù chú, không ngừng ám ảnh tôi, không ngừng khắc nỗi đau vào tâm hồn tôi. Tôi thừa nhận bây giờ không thể để cho mình tỉnh táo, không thể ngồi im lặng mà nhấm nháp đau khổ. Tôi học được rằng để phát tiết những điều trong lòng ra ngoài, là phải uống rượu. Dùng rượu để an ủi chính mình, trái tim chết sẽ không thấy đau. Nhiều thời điểm, tôi vừa vào phòng sẽ lăn ra ngủ ngay, mặc do Lộ Diêu có đánh đá thế nào cũng không tỉnh lại, không muốn tỉnh cũng không thể tỉnh. Công việc kinh doanh của công ty dần có khởi sắc, dù mùa đông không có nhiều công trình xây dựng lớn, nhưng vẫn còn nhiều công trình chung cư cần xây dựng, lượng tiêu thụ cũng rất tốt. Tôi đem công ty giao cho dì và dượng quản lý, họ đều ở nông thôn, hai cô em họ ở nhà đi học cũng đến phụ giúp, thứ nhất có thể chăm sóc con gái mình, thứ hai có thể cải thiện kinh tế. Tuy rằng sự giúp đỡ của tôi không phải là nhiều, nhưng tôi mong có thể làm cuộc sống của họ tốt hơn một chút. Tôi tin tưởng họ, bởi vì họ đều là những người chất phác, hơn nữa còn là người thân của tôi. Sau thời gian bận rộn tối tăm mặt mũi của những ngày đầu, bây giờ tôi đã thảnh thơi hơn một chút. Tiểu Hiểu và Lộ Diêu vội nắm ngay cơ hội, đòi tôi phải đãi họ một bữa hoành tráng để ăn mừng. Khi xe tôi chạy tới khách sạn, hai người đã đói đến nỗi mặt mũi xanh lè. "Ăn bữa cơm của cậu thật sự là quá sức đau khổ mà." Lộ Diêu hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, dẫm mạnh giày cao gót hướng vào trong bước đi. "Mình cũng đã cố gắng tranh thủ thời gian, cuối cùng cũng tới đây rồi, các cậu đừng giận nữa mà." Tôi chạy theo sau hai người. "Biến, đừng nói chuyện với mình, bây giờ mình chỉ muốn ăn thôi, có thể ăn nguyên một con trâu đây này." "Không, phải là hai con. Mình cũng đói nữa!" Tiểu Hiểu bên cạnh kêu gào. "Hai người đừng nói với mình là vì bữa cơm này mà nhịn đói cả ngày nay nha?!" "Đúng vậy." "Chính xác." Hai người quay lại nhìn tôi cười ma mị, tôi nổi hết da gà, không nói gì. Đây là yêu quái phương nào! Sao không có ai đến thu phục?! "À, Vũ Tình, hai người có đến không?" "......" "Vậy mình gọi đồ ăn trước. Mình đói lắm rồi." "......." "Ừ, bye bye." Cúp điện thoại, Lộ Diêu liếc nhìn gương mặGia T đờ của tôi, không nói gì quay sang gọi đồ ăn. Tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Hiểu "Vũ Tình cũng đến sao?" "Ừ." "Đến cùng với Khang Khắc à?" "Ừ." Tiểu Hiểu luôn mồm mép tép nhảy, nhưng tự nhiên bây giờ lại thể hiện im lặng là vàng. Vừa gọi thức ăn xong thì Vũ Tình và Khang Khắc một trước một sau bước vào phòng, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy, ánh mắt luôn toát lên hạnh phúc ngọt ngào. "Xin lỗi nha, mình tới trễ." cô ấy cười ngồi xuống. Cởi áo khoác rồi tự nhiên đưa Khang Khắc, Khang Khắc đặt áo cô ấy lên ghế trống, đồng thời cũng cởi áo khoác mình ra rồi đặt lên đó. Tôi cúi đầu nhìn vào ly rượu, mắt lại đột nhiên đau đớn, lòng tôi cũng giống như vậy. "Trời ơi, đúng là hình mẫu người chồng lý tưởng nha. Khang Khắc, mỗi ngày anh đều hạnh phúc như vậy, là nhờ vào cái gì thế?" Lộ Diêu một bên tò mò, Khang Khắc cười vui vẻ. "Mỗi ngày ở bên cạnh Vũ Tình đều là hạnh phúc." Tôi gắng gượng cười cười, cúi đầu nhìn vào bàn tay mình. "Trời trời, mình ghen tị quá đi!!" Tiểu Hiểu tỏ vẻ thèm thuồng. "Vậy sao, muốn hết ghen tị thì tìm một người đi." Lộ Diêu trừng mắt nhìn Tiểu Hiểu rồi gật đầu với Khang Khắc. "Ăn cơm nhanh thôi, mình đói muốn xỉu luôn rồi, đều là tại Rùa con này, vì muốn để bụng chờ ăn cơm của cậu ấy mà mình nhịn cả ngày hôm nay." Lộ Diêu cầm đũa ngon lành gắp thức ăn, Tiểu Hiểu cũng tập trung vào chuyên môn ăn uống. Khang Khắc vẫn gắp thức ăn để vào chén của Vũ Tình, Vũ Tình cười nhìn Khang Khắc, trong mắt đều là yêu thương và dựa dẫm. Nhưng tôi sao không thể nuốt nổi cơm, thức ăn thơm ngon đẹp đẽ ở trong miệng, tại sao lại thấy đắng chát như vậy. Vị đắng này, là trong lòng đưa đến. Đang ăn thì Lộ Diêu đá tôi một cái. Rùa con, cậu đừng mải ăn như vậy, nói gì đi, hôm nay mọi người vì ăn mừng với cậu mà đến đây. Khang Khắc cũng đến đây, cậu không có chút gì gọi là cảm ơn hay sao. "À." Tôi ngẩng đầu, cầm ly lên. Một lúc không biết nói gì, đành phải xốc dậy tinh thần, che giấu tâm tư của mình. "Dạ...Cảm ơn Nhạc chuông và Đanh đá giúp tôi bán nhà bán xe, làm cho tôi không chốn nương thân, trở thành kẻ vô gia cư chịu đựng tủi nhục. Ly này, tôi mời hai người." "Cậu dám nói vậy, khi nào về mình đem đồ đạc của cậu tống ra ngoài cho biết." "Đồng ý, tí nữa mình qua giúp cậu." Nói xong hai người cụng ly, ngửa đầu uống. Không ai chạm ly với tôi, tôi cũng uống. Uống hết ly liền rót thêm rượu vào. "Còn ly này tôi mời Vũ Tình và Khang Khắc, cảm ơn hai người đã đến đây hôm nay..." Vũ Tình nhìn tôi, trong mắt có loại cảm xúc khó giải thích. "Tử Nhan, cô khách sáo rồi. Cô là bạn của Tiểu Tình thì cũng là bạn của tôi, ly này tôi cũng mời cô, cảm ơn cô nửa năm qua đã chăm sóc cho Vũ Tình." Khang Khắc đứng lên, vô cùng lịch sự cụng ly của tôi, tôi cũng đứng lên, nhìn anh ta chân thành nói: "Khang Khắc, chúc anh và Vũ Tình hạnh phúc." Vũ Tình, chuyện cuối cùng em có thể làm cho chị, chỉ có thế là chúc phúc cho hai người. Không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của chị, không ảo tưởng có thể ở bên cạnh chị, cũng không nhắc lại tình cảm đối với chị nữa. Nếu như lúc trước tôi còn có ảo tưởng, thì hiện tại tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc. cô ấy sống rất tốt, rất hạnh phúc. Tôi đem tình yêu chưa từng thổ lộ này chôn thật sâu trong đáy lòng, biến thành thực tâm chúc phúc, mong hai người có thể sống đến khi đầu bạc, bên nhau một đời. "Cảm ơn cô, Tử Nhan." Tôi cười khổ, ngửa đầu uống cạn. Vũ Tình vẫn ngồi nhìn tôi, không uống ly rượu tôi mời cô ấy, cũng không nói chuyện. Tôi ngồi xuống tiếp tục ăn bữa cơm vô vị. Đồ ngốc Tiểu Hiểu và Lộ Diêu vẫn cứ ngồi ngốc ở đó, đầu không ngẩng mắt không nhìn lên, hoàn toàn không nhìn thấy sự đau lòng của tôi, vừa ăn vừa quay đầu sang Vũ Tình nói chuyện, nói đến vô cùng vui vẻ. Chỉ là từ đầu đến cuối cô ấy không hề nói với tôi tiếng nào. Dùng cơm xong, Lộ Diêu sống chết không bỏ cơ hội mời khách lần này của tôi, đòi đi KTV. Đi vào phòng, hai người ngay lập tức đem áo khoác treo lên, chưa kịp ngồi đã tích cực vận động, Vũ Tình ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn màn hình, mỉm cười không nói gì, tôi nhìn má cô ấy, nhịn không được nhẹ nhàng hỏi một câu: "Vũ Tình, dạo này khỏe không?" "Uhm, cũng tốt, còn em thì sao?" cô ấy vẫn không nhìn tôi, bình thản trả lời. "Em...cũng khá tốt." Tôi gượng cười, cúi đầu nghịch ngón tay mình. "Sao lại gầy như vậy?" cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt cũng đồng thời quét qua chiếc đồng hồ trên tay tôi. "Gầy một chút sẽ gợi cảm hơn." Tôi ngẩng đầu cười ngây ngô. "Nhìn rất giống bộ xương." Nói xong lại quay về phía trước nhìn Lộ Diêu, tôi xấu hổ sắc mặt đỏ bừng. Định nói thêm nhưng lại nói không thành lời. Thấy tôi không thể nói gì, cô ấy cười cười. Sau khi hát xong một bài, Tiểu Hiểu bước lại chỗ bọn tôi giới thiệu bài hát. "Xin thưa quý ông quý bà, quý khán giả, tiếp theo đây là giọng ca nổi tiếng Lưu Hiểu, cô ấy sẽ mang đến cho mọi người một ca khúc hay vô cùng, tên là: Người lữ hành cô đơn. Xin cảm ơn mọi người!" Tôi nghe mà phát run. Âm nhạc vang lên, bộ dạng lập tức thay đổi, bước lên bàn trà, vừa hát vừa múa. "Tâm trạng dù tốt hay xấu, cũng đâu có gì quan trọng, dù sao nếu trời có sập xuống, tôi cũng chỉ có một mình. Thời tiết dù đẹp hay xấu, cũng đâu có gì phải lo lắng, vì ngày mai khi thức dậy, tôi cũng chỉ có một mình phiêu bạt," Lại bước xuống đất, tiếp tục hát. "Tôi chỉ có một mình xem cảnh đêm ở Đông Kinh, tôi chỉ một mình vào rạp xem phim, tôi chỉ một mình lên núi cao nhìn xuống, chỉ một mình đến New York ngắm tuyết rơi, chỉ có mình tôi đến Paris uống cà phê viết bưu thiếp, tôi chỉ là một người lữ hành cô đơn, chỉ có một mình, hít thở không khí..." Hát vô cùng thanh thoát, tôi nghĩ dù cho ai cũng không có được dáng vẻ tiêu sái đó của Tiểu Hiểu. Khi yêu thì buông bỏ hết thảy, lúc hận thì sẽ không bao giờ tha thứ. Cô ấy có thể không màng gì hết một mình đi đến cùng trời cuối đất, có thể vì lý tưởng của mình mà từ rời bỏ quê hương, đối với ai cô cũng dùng chân tình mà đối xử, không bao giờ quỵ lụy dưới một ai. Lúc vui vẻ, cô ấy sẽ ca hát thật to, lúc không vui, sẽ đứng giữa đường phố la hét. Cô luôn luôn là những mảng màu sống động, không sợ quyền thế cũng không xem thường người khác. Cô tựa như thủy tinh, trong suốt kiên cường, tựa như một khối ngọc, chưa qua mài giũa, mang theo cái đẹp của tự nhiên. Một bài hát xong nhẹ nhàng thoải mái thở ra. "Cảm ơn mọi người, hôm nay gặp mặt mọi người ở đây thật là vui. Cảm ơn..." Không đợi cô nói xong, Lộ Diêu đã ném cô vào sô pha. "Cơm đều bị cậu làm cho phun hết ra ngoài rồi." Lộ Diêu lần này chọc giận đồng chí Nhạc chuông. Đứng lên kéo tay áo, hai người nghênh mặt nhìn nhau giống như sắp có chiến tranh. Khang Khắc và Vũ Tình ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, vui vẻ không ngừng. Ghế ngồi phút chốc trở thành chiến trường, tôi bị dọa phải nép vào một góc, Khang Khắc cũng đưa Vũ Tình ngồi sang một bên để hai người rộng chỗ chiến đấu. Anh ta nắm tay Vũ Tình, vui vẻ cười nói: "Vũ Tình, chúng ta khiêu vũ đi." "Dạ, được." Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu. Khang Khắc xoay người mở môt bài hát êm dịu, nắm tay Vũ Tình chậm rãi đứng lên. Vũ Tình đặt tay lên vai anh ta, trán tựa vào ngực, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Khang Khắc thuận thế cúi đầu hôn lên trán Vũ Tình...Tôi ngồi một góc, nhìn thấy cảnh hạnh phúc ngọt ngào của hai người, mỉm cười, cười rất khổ sở, rất đau... Tôi đứng lên nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Khoảnh khắc đóng cửa, nước mắt theo khóe mắt từng giọt rơi xuống...Bên ngoài căn phòng ấy là tiếng khóc nức nở. "Em khóc vì chị, chị đã thật sự thuộc về người khác rồi, giờ phút này, em đã mất đi cả thế giới. Em thật sự rất yêu chị, mà giờ đây chị đã ở bên cạnh người khác, người có thể cho chị những thứ em không cho được, nhưng, chị có biết không, lòng em đau lắm... Tôi lê bước đến toilet, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Tim đã sớm bị cắt ra từng mảnh, tan nát. Tôi dường như không còn cảm giác gì nữa, chỉ thấy mình rất, rất khó chịu, sống không được, chết cũng không xong. Ngoài khóc ra thì không thể làm gì khác để vơi đi, muốn nói nhưng lại nói không ra lời. Tôi cúi đầu thật thấp, một giọt nước mắt lại rơi xuống, bàn tay trở nên giá lạnh, mà tim thì lại càng đau đớn hơn. Tôi nghĩ có thể nhẹ nhàng mà từ bỏ, nở nụ cười chân thành nhất mà chúc phúc, có thể đem tình yêu vô vọng này chôn thật sâu dưới đáy lòng, không nhắc đến nữa. Nhưng vào lúc nhìn thấy cô ấy dịu dàng cầm lấy tay anh ta, hạnh phúc tận hưởng cái ôm của anh ta, thì tim lại bỗng chốc đau đớn, giống như bị đâm một nhát dao... Tôi chưa từng tranh giành với ai cái gì, lại lần nữa buông tay, nhưng mà lúc này, thứ tôi buông tay không phải chỉ là tình yêu, mà còn là trái tim của tôi, cả thế giới của tôi! Mở vòi nước, dùng dòng nước lạnh như băng không ngừng vỗ lên mắt mình, nước mắt cuối cùng cũng ngừng chảy. ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, vẻ mặt thật khổ sở, ngoài ra còn thấy Lộ Diêu đang đứng đằng sau. Cô đi tới, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước lẫn với nước mắt trên mặt tôi. Không nói gì cả, kéo tay tôi ra ngoài. Quay lại phòng, Vũ Tình ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt tôi, nhưng tôi không nhìn cô ấy. Đi qua cầm lấy microphone, tôi đưa lưng về phía mọi người đang ngồi, hát lên một bài mà giờ phút này tôi rất muốn hát. Vũ Tình, chị ở ngay phía sau em, nhưng mà em không dám nhìn chị, cũng không dám để chị nhìn thấy nước mắt của em. Chị đã rời xa em, rất xa... xa đến mức em không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận được. Em không thể nói nhiều, cũng không có can đảm lần nữa nói câu chúc phúc. Nếu chị có thể hiểu được, chỉ mong chị đồng ý với em một điều là, so với em, chị phải sống hạnh phúc hơn! Tôi hát đến khản giọng, mà phía sau không có âm thanh gì, chỉ có mỗi Khang Khắc đang vỗ tay tươi cười. Anh ta là người chiến thắng, anh ta đã có được hạnh phúc, cũng có được cô ấy. Tôi nhìn lên bắt gặp chất lỏng trong suốt long lanh trong mắt cô ấy, đó là nước mắt sao?! Không phải đâu, chắc chắc chỉ là ảo giác của mình mà thôi... Tôi mặc áo khoác đi ra ngoài tính tiền, Lộ Diêu chạy theo nắm chặt cánh tay tôi. Ra cửa, Khang Khắc đi lấy xe, tay cầm chìa khóa xe của cô ấy. cô ấy nhìn tôi thật lâu, như muốn nói gì, cuối cùng vẫn trầm mặc bước đi. Sau khi đưa Tiểu Hiểu về nhà, Lộ Diêu chở tôi trở về. Về đến nhà, đổi giày, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm. Lúc đi ra liền thấy Lộ Diêu vẫn ngồi trên sô pha bất động, vô cùng trầm tư, từ lúc ra khỏi KTV đến giờ cô vẫn chưa nói gì. "Tử Nhan, mình có chuyện muốn nói với cậu." Lộ Diêu lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với tôi, thâm trầm giống như một người khác. Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, cô thở dài, không nhìn tôi. "Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?" "...Ba năm." Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: "Tử Nhan... Cậu nói sai rồi, là sáu năm." Tôi ngạc nhiên nhìn cô, cô trầm mặc một lúc lại nói tiếp. "Lúc cậu học nghiên cứu sinh mình đã biết cậu rồi. Lúc đó khi mình đến tìm một bạn học thì thấy hai người đang ở trong phòng thí nghiệm. Khi mình nhìn thấy cậu thì cậu vẫn không chú ý đến mình. Cậu còn đang nghiêm túc làm thí nghiệm, không nói gì cũng không ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ thấy sự chịu đựng và cô đơn. Người bạn đó nói với mình, cậu có chút tự cô lập, trước giờ không chủ động bắt chuyện với ai, cũng không thấy cười. Nhưng nét mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt thâm trầm của cậu khi đó làm cho tớ nhớ kỹ cậu." cô ấy chậm rãi đứng lên bước về phía cửa sổ, vén màn, quay lưng về phía tôi. "Sau đó, mình rảnh rỗi sẽ chạy qua, muốn tiếp cận cậu. Nhưng sự lạnh lùng của cậu làm người ta không thể tới gần. Ánh mắt cậu cũng không thèm nhìn thấy ai. Ba năm đó, mình thường xuyên thấy cậu ngây ngốc ở phòng thí nghiệm, nếu không phải là cúi đầu đọc sách thì là một mình ngẩn người. Giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó cũng giống như không phải, lúc ấy, người cậu toát ra vẻ u buồn, cũng là điều này đã hấp dẫn mình. Bạn học kia nói với mình cậu đang là nghiên cứu sinh ưu tú, thành tích rất tốt, điểm số môn nào cũng cao, giảng viên vô cùng coi trọng cậu, tương lai rực rỡ. Cậu vốn có cơ hội đi Bắc Kinh học, nhưng không biết vì chuyện gì cậu từ chối cơ hội đó. Có thể nói khi đó cậu rất nổi bật, nhưng cậu luôn luôn không để ý đến chuyện gì cả, giống như tất cả mọi thứ đều không có liên quan đến cậu." "Mình vẫn nghĩ chúng ta sẽ bước qua nhau như vậy, nhưng chắc là do duyên số, mình gặp lại cậu ở bệnh viện. Khi cậu mặc áo blouse nhìn rất đẹp, đối với bệnh nhân luôn tận tình chăm sóc, còn rất hay cười. Mình phát hiện cậu không còn xa cách nữa, cũng không phải là một người trời sinh lạnh lùng. Chỉ là, không có gì có thể chạm vào tâm hồn cậu. Sau đó, tình bạn của chúng ta từ từ tốt đẹp hơn, cậu sẽ ở trước mặt mình cười nhiều hơn, nhưng tâm của cậu, vẫn khóa rất chặt. Mình nghĩ dù mình dùng cách gì để mở nó ra thì cũng là phí sức. Cho đến sau này, mình mới hiểu được, lý do của sự u buồn mất mác của cậu là vì một cô gái, một người mà cậu yêu sâu đậm!" Cô dừng lại, nhẹ nhàng thở dài. "Tử Nhan, cậu có biết là lúc đó mình ngưỡng mộ Tiểu Tuyết thế nào không? Có một người vì cô ấy như vậy..." "Sau đó, Tiểu Tuyết rời xa cậu, mình vẫn chờ, chờ cậu nhìn thấy mình, chờ ngày cậu quay đầu về phía mình! Nhưng ngay thời điểm lòng mình sung sướng mong chờ, thì mình lại phát hiện cậu yêu Vũ Tình! Ánh mắt của cậu vì cậu ấy mà lần nữa sáng lên, trong mắt cậu, trong lòng cậu đều là cậu ấy! Tim mình đau lắm, thậm chí mình từng oán hận... Nhưng rồi mình nghĩ nếu cậu có thể có được hạnh phúc, mình chấp nhận mãi mãi không nói ra lời yêu, tự nguyện mãi mãi làm bạn của cậu, nhìn cậu từ đằng xa..." Cô bỗng quay đầu lại nhìn tôi. "Nhưng Tử Nhan à, mình phát hiện là mình sai rồi. Mình nghĩ cậu có thể hạnh phúc, Vũ Tình sẽ mang đến cho cậu hạnh phúc, cuối cùng cậu ấy lại tàn nhẫn làm tổn thương cậu, biến cậu trở lại thành con người của sáu năm về trước. Mình thật sự hối hận, hối hận không nắm giữ lấy cậu, hối hận vì sự chờ đợi, thậm chí hối hận khi giới thiệu hai người quen biết nhau..." Hai hàng lệ của cô theo má chảy xuống. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Lộ Diêu rơi nước mắt 1 2 3 ... 10 »