Tình yêu quý tộc

Chương 99

- Cô có phải là Diệp Xuân không? – một người đàn ông mặc áo đen bước tới gần hỏi Xuân khi cô đang rảo bước trên con đường ở công viên. Cô có chút ngạc nhiên, không hiểu sao cô lại có một cảm giác bất an khó tả.

Khẽ nheo mắt khi nhìn phía người đàn ông đó một lúc dè chừng rồi cô ngập ngừng trả lời.

- Vâng, là tôi. Có chuyện gì không? – cô ngờ vực hỏi.

- Vậy làm phiền cô. – khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nửa miếng đầy ẩn ý, ông ta vẫy tay từ phía sau. Ngay lập tức một cánh tay nào đó chộp lấy hai tay cô. Trước khi Xuân kịp nói ra điều gì đã bị ai đó đưa chiếc khăn lên miệng chặn lại.

Một màu đen chợt ụp đến cô, mọi sức lực dường như tan biến, thân thể nặng nề và cô dần dần thiếp đi mà không hề hay biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.

...................................................

Tút…tút….

- Vẫn không liên lạc được. – Triệt bực bội quăng chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống giường một cách tức tối rồi hét lên.

- Không liên lạc được? Đã hơn 9h rồi. – Phong nghi ngờ hỏi.

- Em đang điên đây. Chưa bao giờ cậu ấy về trễ như thế này mà không có lí do. Mà cậu ấy chỉ bảo là đi dạo một lát thôi mà. Giờ này em mà thấy cậu ấy thì cậu ấy chết chắc rồi. – Triệt nói một tràng đầy tức giận.

Tại sao Xuân lại có thể đi lung tung và về trễ như thế này chứ? Là con gái, ai lại đi một mình đã thế lại còn về trễ nữa chứ? Sau vụ lần trước, cậu vẫn còn đang lo lắng cho cô, không biết cô đã cảm thấy khá hơn chưa. Thế mà hôm nay, cô lại có thể lơ là đi về trễ mà không bao trước như thế này. Thật không giống cô chút nào? Chả lẽ, cô đang tìm kiếm một chỗ yên tĩnh nào đó để suy nghĩ? Không, lần này cậu không cảm thấy như thế? Rốt cuộc là sao chứ? Cậu đang muốn điên lên đây. Tại sao, cậu lại thấy có chút không ổn chứ?

- Ừm. – Phong ậm ừ qua loa.

Lúc này anh cũng có tâm trí đâu để trả lời cậu chứ? Anh lo lắng. Anh khó chịu lắm. Sao lần này Xuân lại có thể vô ý như thế? Cũng chưa bao giờ cô cư xử như thế. Trước đây dù buồn như thế nào, mệt mỏi ra sao nếu đã về trễ cô cũng sẽ gửi cho anh một tin nhắn nào đó để thông báo nhưng lần này thì lại hoàn toàn không có gì cả. Sao lại bất an như thế chứ? Anh căm ghét cái cảm giác này. Không…anh không thể nghĩ như thế. Cô vẫn ổn, nhất định là thế mà. Phải không?

- Sao vẫn chưa về à? – Vũ bước vào phòng nghi ngờ hỏi khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Triệt và Phong.

- Đúng thế. Em không liên lạc được… - Triệt tức tối nói.

- Hay là em ấy đi chơi đâu đó về muộn. Mọi ngươi đừng lo lắng quá. – Vũ đùa hi vọng làm giảm không khí nặng nề đang bao trùm trong căn phòng.

- …...

Có đón giản như những gì Vũ nói không chứ? Tại sao không ai lại cảm thấy thế.

Rầm………

Băng đóng cách cửa một cách bực bội. Từ nãy giờ, làm việc trong phòng mà toàn nghe hai người kia than phiền khiến anh vô cùng khó chịu nhưng có ai biết rằng, chính lúc này lòng anh cũng đang nóng như lửa đốt đây. Anh đang lo tới phát điên lên. Cô gặp chuyện gì sao? Hay chỉ đơn thuần là đi về trễ thôi?

Ngồi lặng bên chiếc bàn làm việc của mình thật lâu, Băng hướng đôi mắt đen của mình vào màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ. Khẽ nheo mắt một chút, anh nhấc điện thoại lên và bấm một số nào đó.

Tút……tút…tút……

- Alo …ai đang cầm máy vậy ạ? – một giọng nói lảnh lót của cô thư kí vang lên.

- Cho tôi gặp ông chủ của cô. – giọng nói của anh trầm lạnh đầy uy quyền khiến cho cô thư kí đang đầu dây bên kia khẽ rùng mình.

- Cho hỏi, cậu có phải là….. – cô bỏ lửng câu vì bị ngắt lời.

- Đúng….

- Vậy xin cậu đợi một chút….

Băng khẽ nhấc chiếc tai nghe ra xa một chút. Anh cảm thấy nặng nề và mệt mỏi. Một cảm giác bồn chồn cứ nghẹn ứ ở lồng ngực khiến anh như muốn nổ tung lên. Dường như anh đã không còn là anh nữa rồi: không còn điềm tĩnh, lạnh lùng và kiên quyết.

- Alo…cậu còn giữ máy chứ? – một giọng nói ồm ồm của một người đàn ông hay hút thuốc lâu ngay vang lên ở đầu dây bên kia.

- Vâng… - Băng khẽ đáp.

- Không biết cậu có gì chỉ bảo? – giọng nói ồm ồm đều đều của người đàn ông kia lại vang lên.

- Không dám…..tôi muốn nhờ ông một việc……

……………………

Xuân tỉnh dậy, cô khẽ nhắm mắt lại vì cái ánh sáng le lói phát ra từ đang sau cánh cửa. Hơi cựa quậy, cô chợt nhận ra rằng cả tay chân mình và miệng mình đang bị trói lại bởi những miếng băng keo to. Cố gắng vùng vẫy thoát khỏi những miếng băng keo đang trói chặt tay chân mình lại nhưng chỉ càng làm cho tay chân càng đau thêm .

Cố vùng vẫy tới bao nhiêu thì cô càng rơi vào hoảng loạn. Ở một nơi kì lạ này – một căn phòng tối om không rõ sang tối, không biết đây là đâu, tại sao mình lại bị bắt tới đây một cách vô cớ,….tất cả suy nghĩ đó càng làm cô hoang mang hơn….. khóe mắt chợt ửng đỏ, một giọt nước long lanh lăn dài trên má như đang muốn vỡ òa trong nỗi sợ.

Cạch…………

Cánh cửa bật mở, khiến Xuân hơi hốt hoảng một chút, một bóng đen chậm rãi bước vào – đó là người đàn ông áo đen mà cô đã gặp ở trên phố lúc nãy… ông ta lạnh lùng bước vào và tiến sát cô. Hơi cúi người xuống quan sát rồi ông đi ra ngoài. Vội đưa mắt nhìn theo dáng người của ông ta một cách tò mò. Cô nghe giọng nói của ông ta rất nhẹ, hình như là đang nói chuyện với ai đó – có thể là chủ của ông ta chăng?

Cô chợt nhận ra bên ngoài trời đã tối qua chiếc cửa sổ ở ngoài kia. Chiếc cửa sổ nhỏ ở tít trên bức tường cao kia. Một bức tường cũ kĩ, nứt nẻ với những đám rêu mọc chi chít nhưng cái mùi mốc meo và ẩm ướt kia có phần vơi bớt khi cánh cửa kia mở ra.

Người đàn ông kia bước trở vào với ba tên con trai khác. Tên nào cũng mặc đồ đen, quần jean kiểu bụi bặm mặt mũi dữ tợn. Ngoài, còn bốn đứa con gái ăn mặc hở hang, mũi và tai đeo đến mấy cái khuyên.

Và đằng sau những người đó thấp thoáng bóng của một người con gái – thân hình mảnh mai kiêu kì. Dường như người con gái đó đang quan sát người đang nằm phục xuống đất kia rất chăm chú nhưng do bị mấy người kia cản và thêm cái ánh sáng chói lóa từ cái bong đèn neon trắng ngoài kia khiến Xuân không thể nhìn rõ được cô ta nhưng không hiểu sao Xuân lại nghĩ cô ta có nét gì đó rất quen thuộc….. nhưng đó chỉ là cảm giác rất mơ hồ không thể giải thích được. Khi ánh mắt của cô và người con gái ấy chạm qua nhau thật lâu có gì đó kì lạ như đang gợi chút quen thuộc nào đó.

Cô gắng ngồi dậy để nhìn rõ hơn mấy người đó, miệng ư ử mấy lời nói không thành lời vì bị chiếc băng dính chặn lại. Cô muốn nói, muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng không thể. Tâm trạng hỗn độn: bực bội, sợ hãi, tức giận…cứ đan xen trong cách nào nói ra được. Nhìn đám côn đồ kia cứ lăm le nhìn mình một cách độc ác, nhìn nụ cười mỉa mai khinh khỉnh của đám con gái rồi cả đôi mắt đen bí ẩn của người đan ông kia là cô thấy rợn cả người. Không, cô muốn về nhà, ai đó thả cô ra đi, làm ơn đi mà.

- Anh, tụi em giờ xử sao với nó đây? – một tên trong đám côn đồ kia hỏi người đàn ông áo đen kia.

- Tụi mày cứ từ từ, rồi sẽ tới lượt chúng mày. – ông ta quát lại.

- Nhưng tụi em nóng lòng lắm rồi. Lâu lắm tụi em chưa được “giải trí” rồi. – giọng nói the thé của một con bé kia vang lên khiến Xuân khẽ rùng mình, nhất là với từ “giải trí” của nó.

- Yên tâm lần này nhất định tụi mày sẽ được “giải trí” thỏa thuê. – ông ta nói với vẻ gian xảo. Điều đó càng khiến Xuân thấy sợ hơn. Một dự cảm bất an chợt ập đến khiến cô hoang mang và run sợ.

- Đúng vậy. Chắc chắn sẽ rất vui đấy. – giọng của người con gái kia vang lên. Giọng điệu nhẹ nhàng thanh thoát nhưng lại ẩn chứa một sự nguy hiểm mà khiến ai cũng phải run sợ.

- Vậy bọn em bắt đầu được chưa ạ? Ngứa tay lắm rồi ạ. – một trong ba tên côn đồ kia nói.

- Được rồi. tùy thôi. Có kìm nữa chắc tụi mày lải nhải điếc hết cả tai. Cứ thoải mái đi nhé. – giọng nói cay nghiệt của người con gái kia thật kinh khủng – chua chát, đay nghiến, nó ẩn chứa một sự căm ghét vô cùng. – Giờ tôi đi đấy….mọi người cứ từ từ thưởng thức.

Cộp…cộp……

Tiếng bước chân của người con gái đó bắt đầu vang lên và cũng là lúc đám côn đồ kia bắt đầu “khởi động”, ngúc ngoắc cái đầu, tiếng bẻ tay răng rắng cùng nụ cười gian xảo, ba tên côn đồ đó bắt đầu tiến lại gần cô trong tiếng cười khúc khích thích thú của đám con gái…nó khiến Xuân sợ hãi…tiếng hét, tiếng kêu cứu bị nghẹn ứng trong họng chứ chưa nói đến miếng băng đang bịt miệng cô…mà cho dù cô có hét kên thì cũng chắc gì sẽ có ai tới cứu chứ…

Bốp…

Tên côn đồ với cái đầu trọc lóc xăm hình đầu lâu xương chéo đá một cái thẳng thừng vào bụng Xuân một cách thô bạo và sau đó là một tràng cười thích thú của cả đám đó…

Đau, đau đến thấu xương…cú đá của hắn khiến Xuân cảm thấy choáng váng…mặt mũi cô bắt đầu sa sầm…tiếng rên bị chặn ngược lại và đẩy vào trong bởi miếng băng bịt miệng. Cô cảm thấy đau lắm, đau kinh khủng luôn, đôi mắt bắt đầu nhòa đi…không hiểu sao chính lúc này, hình ảnh của Băng chợt ùa về trong cô, cô muốn gặp anh ấy ngay bấy giờ…

“Cứu em với”: lời nói đang vang lên trong cô một cách vô vọng…

………………

Trong lúc đó, tại phòng làm việc của Băng……

Ngồi bên cạnh chiếc laptop để làm nốt môt số việc của công ty, đầu óc của anh đang rối bời, anh thấy bồn chồn, lo lắng một cách kì lạ.

Ư……

Khẽ ôm bụng, anh rên lên một tiếng, không hiểu sao anh lại cảm thấy bụng mình lại cảm thấy nhói đau như có ai đó vừa đá vào mình vậy…

- Đã hơn 5 ngày rồi mà vẫn không thể nào liên lạc hay tìm kiếm được cậu ấy. Các người thật vô dụng. – Triệt tức tối quát về phía mấy người mặc áo đen là nhân viên của tập đoàn AJ kia.

- Chúng tôi xin lỗi, hiện tại chúng tôi đã liên lạc với toàn bộ các nhân viên khác trong tập đoàn và mỡ rộng phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy. – người đàn ông áo đen với chiếc huy hiệu màu vàng có lẽ là sếp của nhóm người kia thay mặt mọi người để giải thích.

- Vô dụng. – Triệt giận dữ với chính họ nhưng trong thâm tâm cậu đang trách bản thân mình vô dụng. Tại sao ngay cả một thông tin gì của cô, cậu cũng thể biết. Tại sao lúc đó cậu lại có thể để cô đi ra ngoài một mình vào buổi tối để rồi mọi việc trở thành như thế này.Tại sao chứ?

- Bình tĩnh lại nào. Giờ chúng ta phải nghĩ cách khác thôi. – Phong ngăn cản, anh đang cảm thấy khó chịu vì sự ồn ào của Triệt.

Triệt càng nói thì đâu phải chỉ mình những người đó sợ mà chẳng phải là cả cậu và anh đều sợ hơn sao? Tại sao lại phải nhắc lại điều đó.

Năm ngày.

Đã năm ngày rồi tại sao? Cô đang ở đâu? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Làm ơn là không phải, nếu không thì anh sẽ đau đến chết mất.

Năm ngày qua cứ như là năm thế kỉ. Không một giây phút nào anh có thể thư giãn, trong lòng cứ đè nén bao buồn bực, mệt mỏi, lo lắng… Nếu có cách gì để anh có thể tới bên cô ngay lập tức, dù có phải trả bằng giá nào thì anh cũng đồng ý. Chỉ cần có thể chấm dứt được cơn ác mộng đang hành hạ anh từng ngày này là được rồi.

Vũ nhìn khuôn mặt trầm tư của Phong, trong lòng cũng có chút đồng cảm. Có thể anh hiểu được một phần nào đó cảm xúc của Phong vì anh cũng đang rất lo cho Xuân dù chỉ là như một người bạn lo lắng cho cô mà thôi.

- Đúng đấy. – Vũ ậm ừ đồng tình, khẽ liếc nhìn chút biểu cảm của Phong.

- Trời ơi, đã hơn năm ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra sao. – Tiên thốt lên, cô nức nở khóc.

- Tiên, cậu bình tĩnh đi. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra em ấy thôi. – Lan Anh an ủi. – Hiện nay tôi đã cử người của gia đình tìm kiếm cùng rồi, nếu có kết quả tôi sẽ thông báo ngay.

- Cảm ơn. – Phong nói nhỏ nhẹ. Giọng anh chứa đầy sự mệt mỏi và lo lắng.

- Không có gì, tôi xem em ấy như bạn của tôi nên việc này có là gì chứ. – cô nói chắc nịch. Ở khóe mắt của cô có phần hơi ươn ướt, có lẽ chính cô cũng sắp không kìm nổi rồi. Cô cảm thấy lo lắng và bồn chồn.

- Em lo quá,…làm sao bấy giờ, tớ cũng đã thử tìm rồi mà chưa có kết quả gì cả. – Tiên nói trong tiếng khóc nức nở của mình.

Nhìn Tiên khóc mà ai cũng cảm thấy hơi chạnh lòng, lúc này ai cũng đang rất lo lắng. Họ đã chờ rất lâu, rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có kết quả. Thời gian như đứng yên khiến mỗi người đều cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi vì sự chờ đợi đó.

- Mọi người không nên bi quan như thế chứ. – Vũ cố gắng làm giảm mức độ nặng nề đó nhưng dường như nó không có kết quả gì cả.

Băng lặng lẽ trầm tư nhìn xung quanh trong mông lung, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt đang nức nở khóc của cô một cách lạnh lùng và vô cảm. Không hiểu sao khuôn mặt ấy lại khiến cho anh cảm thấy khó chịu hơn.

Cạch……

Băng đóng cửa và đi ra ngoài một cách im lặng. Trong suốt năm ngày qua, gần như Băng ít nói hơn hẳn, không đơn giản là vì bản thân anh là người ít nói mà có lẽ anh đang lo cho Xuân thật. Anh cũng đã nhờ người tìm riêng thông tin và có vẻ như gần thu được kết quả rồi. Chưa kể ngày hôm qua anh đột ngột nhận một lá thư.

Chỉ đơn thuần là một mẫu giấy với mấy dòng chữ nguệch ngoạc. Dù nhìn qua có vẻ như không mấy liên quan nhưng tại sao anh vẫn thấy có chút gì đó không bình thường. Nó có liên quan tới Xuân không? Tại sao anh lại có cảm giác là như vậy.

Hi vọng là có. Anh gần như sắp điên lên rồi. Năm ngày không gặp. Giờ cô đang ở đâu? Cô vẫn khỏe chứ?

Anh thầm cười khổ với bản thân. Cuối cùng cũng có người khiến anh trở nên như thế này. Thật ngốc nghếch làm sao nhưng anh vẫn cam lòng như thế. Cũng đâu phải chỉ có mình anh trở nên như thế này. Không phải cả Triệt, cả Phong rồi cả Duy cũng thế sao?

Reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại kéo Băng trở về thực tại. Bước tới gần và nhắc ống nghe lên. Đó là số điện thoại mà anh đang chờ.

- Alo? Tôi nghe đây. – giọng Băng lạnh lùng vang lên.

- Vâng, tôi đã tìm ra rồi…

……………

Xuân khẽ mở mắt và cố gắng ngồi dậy. Ánh sáng le loi từ ngoài cánh cửa mang lại cũng đủ khiến cô thấy chói mặt. Đã không biết bao nhiêu ngày rồi cô bị giam giữ ở đây một cách vô lí. Lúc này toàn thân cô đang phải chịu cơn đau từ những trận đòn của đám côn đồ ở đây. Quả thật cô cũng không nhớ mình phải chịu bao nhiêu trận đòn và lắng nghe bao nhiêu từ miệt thị cũng như tiếng cười hả hê của bọn chúng. Mệt mỏi, cơn đói bắt đầu làm cô tê liệt, suốt mấy ngày qua cô chỉ được cho uống vài ngụm nước, hoàn toàn không có chút gì bỏ bụng.

- Ê mày, lần này tao thấy có vẻ cô chủ ghét con nhỏ này lắm, lần đầu tiên tao thấy cô chủ ra tay nặng như thế đó. – tiếng của một đứa con gái nào đó vang lên từ bên ngoài của cánh cửa.

- Tao ra con heo nè, thua rồi nghe con. – tiếng một đứa con gái khác. – Thì kệ nó đi. Ai biểu nó ngu cho nó chết. Lâu lâu lại có thử để xả stress, sướng quá rồi còn đòi hỏi gì nữa. Mày thương nó thì vô thay đi, có dám không? – tiếng nói chanh chua cùng điệu cười khanh khách của nó khiến Xuân chợt cảm thấy ghê sợ.

Là ai đã ghét cô tới mức đó chứ? Tại sao lại là cô chứ?

Cuộc đối thoại cứ thế diễn ra trong ở ngoài đó. Không ai quan tâm tới tình trạng của cô lúc này. Có gì đáng để họ quan tâm chứ?

- Đúng, mày ý kiến nhiều làm gì nhưng mà lỡ nó chết thì sao? Tao thấy cũng hơi quá tay thật. – một đứa con gai khác xen vào.

- Kệ, nghe nói hôm nay cô chủ tới nè. – một đứa con gai giọng cứ ồm ồn xen vào.

- Ừm…….

- …………………

- ……………………

Sau đó là một tràng những lời bàn tán về đủ thứ mà Xuân nghe hoàn toàn không hiểu mà đúng hơn là cô không muốn hiểu, với tình trạng lúc này cô cảm thấy quá kinh khủng rồi. Cô không biết tại sao cô lại phải chịu những cảnh như thế này. Cô chỉ là một đứa con gái bình thường nhưng tại sao lại có người căm ghét cô tới mức đẩy cô vào tình trạng này chứ.

Nghĩ tới đây, Xuân chợt chực khóc, cô sợ, sợ cái không gian tù túng, sợ những khuôn mặt của đám kia mỗi khi chúng hành hạ cô, cô sợ tất cả những gì liên quan tới cái không gian này. Cô nhớ bố mẹ cô, cô muốn ra khỏi cái nơi kinh khủng này. Cô nhớ Băng, cô không hiểu sao mình lại nhớ anh ấy…

Mệt mỏi và sợ hãi, Xuân ngồi co người một góc của căn phòng tối đen, cái mùi ẩm mốc vài cái tường cũ kĩ đầy rêu kia đã dần trở nên quen thuộc với cô rồi. Có lẽ vì chúng đã là điểm tựa duy nhất của cô trong suốt mấy ngày tồi tệ qua. Hai cánh tay đã bắt đầu tê đi và mất cảm giác do bị trói qua lâu, họng cô vừa đau vừa rát. Đầu tóc bù xù, trông đến thật tội nghiệp, hoàn toàn không còn sức lực.

Cạch……

Cánh cửa một lần nữa được mở ra một cách thô bạo. Theo phản xạ, Xuân co người lại vì sợ, có lẽ là do những ngày kinh khủng vừa qua đã khiến cô có phản xạ như vậy. Đưa ánh mắt yếu ớt của mình về phía cánh cửa ra vào. Lại là người đàn ông mặc áo đen đó, cô có thấy ông ta mấy lần, chủ yếu là để nói gì đó với đám côn đồ kia. Theo sau ông ta là mấy đứa con gái và con trai mà hành hạ cô suốt mấy ngày qua. Khuôn mặt khinh khỉnh và đểu giả của chúng lại càng làm Xuân thấy sợ hãi. Cơn đau bất chợt ập đến làm cô thấy hoảng loạn, tiếng rên khe khẽ bị chặn lại bởi chiếc băng dính.

Cộp…cộp…

Tiếng bước chân chậm rãi của một đứa con gái nào đó, có lẽ là “cô chủ” mà họ hay nói đến. Nó nhẹ nhàng thanh thoát nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm độc ác. Âm vang chầm chậm dội vào tai Xuân khiến cô bất giác rùng mình.

Dừng trước cánh cửa một lúc có vẻ phân vân, rồi người con gái đó cũng quyết định đi vào. Chiếc váy trắng làm nổi bất vóc dáng mảnh dẻ cân đối, chiếc nơ nhỏ màu hồng khẽ vén gọn mái tóc được xõa ra một cách điệu đà làm tôn lên nét đẹp tròn trịa của khuôn mặt dễ thương, một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Xuân ngỡ ngàng, cô dường như không tin vào chính mắt mình nữa, cô ngỡ như đó chỉ là ảo giác trong cái chốn tù túng ẩm ướt này. Người mà cô vô cùng kính trọng – không ai khác chính là Mỹ Tiên.

- Cô chủ. – người đàn ông kia khẽ cúi chào người con gái vưa bước vào.

Người con gái đó không nói gì mà đi thẳng một mạch tới chỗ Xuân đang dựa tường, quì xuống bên cạnh Xuân đang ngạc nhiên nhìn mình chăm chú.

Roẹt…

Miếng băng keo bị kéo ra một cách thô bạo khiến Xuân khẽ nhăn mặt vì đau. Cô nhìn Tiên, ánh mắt lo lắng và thắc mắc.

- Chị Tiên sao chị lại ở đây? Ở đây nguy hiểm lắm? Chị tới cứu……- lời nói như sắp hết hơi của cô bị chững lại vì chợt nhận ra người đàn ông mà bắt cô vừa gọi Tiên là “cô chủ”.

Xuân đờ người ra vì shock dường như cô đang cố gắng tìm cho mình một lí do để giải thích cho việc đó. Không thể nào. Cô và Tiên thân nhau như vậy, không có cớ nào mà Tiên làm như vậy với cô. Giữa cô và Tiên có lí do gì khiến Tiên phải làm như vậy? Không thể nào? Điều đó không phải là sự thật. Chắc chắn có gì đó nhầm lẫn. Không thể tin được? Hàng vạn câu hỏi cứ quay vòng vòng trong đầu Xuân một cách bức bối.

Khẽ nâng cằm Xuân lên và im lặng quan sát khuôn mặt ngỡ ngàng của Xuân, Tiên nhéch mép cười một nụ cười khinh bỉ.

- Chào em, em khỏe chứ? – giọng nói bỡn cợt, độc ác.

- Tại sao?..... – lời nói bị chặn trong họng cô, đúng hơn là cô không biết phải nói gì hơn.

- Sao? Đang thắc mắc tại sao chị ở đây hả? – giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự bỡn cợt, khinh bỉ.

-……………….. – Xuân im lặng.

- Chị tới cứu em đây, cứu em khỏi sự đau khổ dằn vặt suốt mấy ngày qua đây. – giọng nói nhẹ nhàng cùng một nụ cười độc ác nở trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

- Tại sao? Tại sao chị lại làm vậy? Tôi không thù oán gì với chị, tại sao?

- Hahaha…… - Tiên bật cười to. – Không thù oán sao? Thật sao?

- Ý chị là sao chứ. – Xuân ngẹn ngào nói. Giọng nói run run dường như cô đang cố chịu đựng cậu chuyện mà mình sắp phải nghe.

Bốp………

Cái tát như trời giáng khiến Xuân sa sầm mặt mày, choáng váng và sốc khiến cô gần như ngất xỉu. Tiên đứng dậy, đá cô một cái rồi đưa ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía người con gái nhỏ bé đang co rúm người vì đau.

Vị tanh tanh của máu như chực trào trong cô. Mệt mỏi, sợ hãi…tất cả những thứ cô phải chịu trong suốt mấy ngày qua là do người mà cô luôn kính trọng gây ra sao? Tại sao chứ? Hàng ngàn câu hỏi cứ dồn dập suốt hiện trong cô khiến cô quay cuồng. Cô không dám tin rằng người ở gần mình nhất chính là người khiến mình ra nông nỗi này.

- Mày ngây thơ thật hay ngây thơ giả vậy? – Tiên gằn giọng.

- ……………………………

- Chính mày, mày đã cướp tất cả của tao. Vì sự xuất hiện của mày mà người ấy không còn quan tâm tới tao nữa. Vì mày, vì mày đã xuất hiện. Tao ghét mày. Thật không hiểu sao, mày thì có cái gì mà khiến lũ con trai phải nghe lời mày, phải lo lắng cho mày chứ. – giọng Tiên trở nên cay độc.

- Chị đang nói gì thế? Thật vô lí. – Xuân vẫn chưa thực sự hiểu lời của Tiên lắm.

Bốp…………

Một cái tát giáng mạnh, bất ngờ khiến Xuân choáng váng.

- Đừng giả bộ ngây thơ. Tao ghét mày, tao ghét sự giả dối đó. Tại sao cả Triệt cũng nghe lời mày răm rắp, ngay cả Vũ và Phong nữa, họ dám coi trọng mày hơn tao sao? Ngu ngốc, rồi cả tên Duy đáng ghét nữa. Lúc nào hắn cũng có ác cảm với tao, đã thế còn hết lần này tới lần khác cứu mày. Nhưng ta không quan tâm, người mà ta muốn là Băng. Thế mà ngươi còn dám quyến rũ anh ấy của tao. Mày thật vô liêm sỉ. – Tiên hét lên, ánh mặt dữ tợn, độc ác.

- Chị điên rồi. Chị đừng nói thế. Chị không có quyền gì nói các anh ấy như vậy. – Xuân nói, cô cảm thấy ngỡ ngàng.

- Đồ nói láo. – Tiên hét lên và đá cho Xuân một cái. Đế của đôi dép cao gót xoáy sâu vào người khiến cô khẽ rên lên vì đau. – Tao ghét mày, số mày đúng là may, hết năm lần bảy lượt được cứu chứ.

- Cứu? Ý chị là sao chứ? – Xuân ngờ ngợ.

- Đúng là tao. Tất cả những gì mày phải chịu đựng đều do tao. Chính tao đã khiến bố mày phá sản, chính tao đã yêu cầu tên lão mập đó lừa bố mày, cho nhà mày phá sản lần hai, tao tưởng vì thế mày phải suy sụp, lao đầu về để giúp bố mày và xa rời Băng nhưng mày lại được anh ấy giúp. Tao ghét mày, chính tao đã ra lệnh cho tên đó xử mày, thế mà cũng không xong, bị bắt ngay khi còn chưa kịp làm được gì, thật vô dụng, cuối cùng hắn bị vô tù là đáng. Haha….

Giọng cười đắc ý của cô ta khiến Xuân cảm thấy ghê tởm trước con người đó. Cô ghét, chính cô ta đã hại bố cô.

- Cô đúng là đồ độc ác, tại sao cô lại làm thế? Bố tôi có thù gì với cô chứ. Tôi ghét cô. – Xuân hét lên, nước mắt bắt đầu rơi. Đau, đau lắm, cô cảm thấy có lỗi với bố cô, tất cả vì cô mà bố cô phải chịu đựng thế sao.

- Lỗi của ông ta là bố của mày, bố của một đứa con gái đê tiện chuyên đi mồi chài bạn trai của người khác.

- Cô điên rồi.

- Đúng, tao điên, tao điên lên khi thấy mày cứ ve vãn bên Băng, rồi đám con trai kia cứ quây lấy mày chống ngứa mắt lắm. Tao đã nhờ cả đám kia đánh mày mong rằng mày sẽ sớm biến khỏi trường này thế mà mày vẫn không đi, hết lần này đến lần khác được tên Duy giúp, cả Triệt, Vũ và Phong cũng vì mày mà nhao nhao cả lên.

- Cô thật kinh tởm.

- Hahaha………thế có là gì chứ? Mày được Triệt thích rồi mà còn dám đi mê hoặc Phong khiến anh ấy cũng phải thích mày nhưng chưa đủ, mày quay qua ve vãn Băng nữa chứ. Thật là đê tiện. So với mày, tao có là gì.

Nhắc tới Phong khiến cô hơi bối rối, cô vẫn nhớ những gì anh đã làm vào lần đó, bất giác cô khẽ rùng mình vì sợ nhưng quả thật đó không phải lỗi của anh.

- Cô điên rồi. Tôi chưa bao giờ cố ý khiến ai đó thích mình cả. Anh Phong cũng sẽ không còn thích tôi nữa. Và anh Băng cũng không thích tôi, chị vừa lòng chưa. – Xuân đau đớn trả lời.

- Hahaha…. – tiếng cười của Tiên thật ghê sợ. – Không còn thích? Mày không biết hay giả vờ không biết vậy. Tên đó thích mày như điên thế mà mày không biết hay là mày muốn gì nữa. Đến giờ mà hắn vẫn cứ như một tên ngốc, cuống cuồng chạy đi tìm mày. Mà cũng tiếc thật. Tao đã có lòng tốt, tác thành cho mày với hắn thế mà mày còn chê, mà cũng tại tên Vũ đáng ghét đó xen vào chứ nếu không giờ này đâu có chuyện này.

- Ý chị là sao? Chẳng lẽ………… - Xuân ngỡ ngàng, cô kinh hoàng trước ý nghĩ của mình. Không thể nào.

- Đúng chính tao. Chính tao đã bỏ thuốc kích thích vào ly sâm banh của Phong khiến hắn điên loạn như thế. Chính tao đã sắp đặt cho mày và hắn bị nhốt trong nhà kho hồi lễ hội ở trường Will đấy.Haha…. Tao đã có lòng tốt giúp hắn mà hắn không biết quí.

- Thật kinh tởm. Cô là đồ độc ác, tại sao cô lại làm vậy với tôi, tôi làm gì cô cơ chứ. Anh Phong làm gì sai mà khiến cô phải làm như vậy. Đồ xấu xa. – giọng nói nghẹn ngào, dường như sự thật mà cô đang nghe là vượt quá sức chịu đựng của cô.

Bốp…………

- Mày không có quyền nói tao. Tại mày, tất cả là tại mày mà tao phải làm những việc đó. Vì mày dám cướp Băng của tao. Tao làm tất cả, tao khiến Duy bị đuổi để hắn tuyệt vọng, để hắn căm ghét mày rồi hắn sẽ không nghe mày, hắn sẽ ghét mày và mày không thể làm xong cái công việc của mày như thế mày sẽ không còn lí do gì để ở lại đây mà quyến rũ Băng nữa. Hahaha…

- Tôi ghét cô, cô khiến tôi ghê sợ, cô đóng kịch giỏi thật đấy. – Xuân phẫn uất hét lên.

Bốp………………

Tiên tát cô một cái, ánh mắt hằn học nhìn cô một cách khinh khỉnh.

- Mày yên tâm. Mọi việc sẽ chấm dứt trong ngày hôm nay. Tao sẽ khiến mày không còn đủ dũng cảm để gặp lại Băng nữa, ngay ngày hôm nay tao sẽ làm mọi việc chấm dứt. Tao sẽ cho mày không còn mặt mũi nào tới gặp Băng nữa.

- Cô…cô định làm gì….? – giọng nói Xuân bắt đầu run lên vì sợ. Rốt cuộc thì còn điều gì cô ta chưa làm chứ?

- Đừng lo, sẽ nhẹ nhàng thôi, chỉ là tao muốn lưu giữ một chút “kỉ niệm” đáng nhớ cho mày thôi. – giọng Tiên nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự nguy hiểm.

- Cô…..

Lời nói chợt nghẹ lại trong cổ họng khi đám côn đồ kia bắt đầu tiến lên phía trước. Khuôn mặt của chúng hiện lên một sự thích thú đến độc ác. Đám con trai cười – nụ cười đáng kinh tởm. Cô chợt nhận ra một đứa con gái trong đám kia bắt đầu lôi ra một chiếc máy quay. Cô hốt hoảng:

- Các…các…người định làm…làm gì? – cô hỏi câu hỏi mà có lẽ chính cô cũng đã biết được đáp án.

- Mày đừng lo sẽ nhanh thôi. – Tiên cười lớn.

- Dừng lại đi, Tiên, cô đừng đi quá mức như vậy, hãy dừng lại trước khi quá muộn. Đừng làm cho chính cô càng trở nên ghê tởm như thế nữa. – Xuân nói, giọng nói run run xen lẫn sợ hãi và tức giận.

- Đừng nhiều lời, tao đã làm nhiều việc kinh khủng rồi, việc này có là gì chứ. Bọn mày ra tay nhanh lên.

Tiên vừa dứt lời, ba tên du côn kia đã xúm lại. Một tên đè cô xuống mặc cho cô đang giãy giụa, la hét. Nước mắt không biết từ đâu nó cứ chảy ra. Cô khóc, sợ lắm.

Á…

Một tên hét lên khi bị Xuân cắn một cái vào tay. Hắn tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt cô. Vị máu tanh tưởi trong miệng khiến cô thấy kinh tởm. Đầu óc quay cuồng, choáng váng. Mặc cho cô van xin, bọn chúng bắt đầu xé áo cô. Đám con gái thì đứng đó thích thú cười hả hê trên sự đau khổ của người con gái nhỏ bé kia.

Tiên đứng đó, khóe mắt ánh lên tia độc ác. Cô chờ đợi, chờ cái giây phút này lâu lắm rồi, nhất định cô phải khiến Xuân phải từ bỏ Băng, nhất định.

Rầm…

Cánh cửa bật mở, ba bóng người lao vao. Khuôn mặt đầy lo lắng, hoảng loạn của cả ba khi đập vào mắt họ là người con gái ấy.

- Dừng tay lại. – Giọng nói của Băng sắc lạnh khiến ai cũng khẽ rùng mình.

Anh đưa mắt nhìn Xuân, lòng anh chợt nhói đau, mắt anh như đen hơn khi nhìn thấy cô: người gầy hẳn đi, toàn thân đầy rẫy những vết đánh đập, tay chân bị trói chặt, quần áo thì xộc xệch, rách tươm. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy mệt mỏi, đau đớn…nhưng ẩn sâu trong đó là một sự trìu mến và biết ơn…

Bốp…

Phong chạy lại đá tên côn đồ đang giữ tay Xuân. Duy cũng lao đến theo sau. Chỉ có Băng là từ từ bước tới.

- Xuân em không sau chứ? – giọng của Phong run run vì lo lắng. Anh nhìn người con gái mà anh yêu thương trước mặt mình mà lòng anh nhói đau. Một nỗi lo sợ cứ dần dâng lên bóp nghẹn lồng ngực của anh.

- Em…cảm ơn… - giọng nói yếu ớt vang lên. Cô dựa hẳn người vào Phong, toàn thân cô không còn sức lực nào cả. Đau nhức, tê tái, mệt mỏi. Cô đưa ánh mắt nhìn Băng, khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi đanh lại khi nhìn cô.

- Em ổn chứ? – Duy hỏi, anh khẽ nhấp nhẹ chiếc khăn ướt vào môi Xuân.

- Em.... mệt…. quá. – giọng nói nhỏ nhẹ cùng với hơi thở yếu ớt của cô. Cô nằm gục hẳn vào người Phong, cảm giác yên bình và an toàn bao bọc cho phép cô có thế thả lỏng một chút sau bao hôm gồng mình chống chịu.

- Xuân… - Phong lo lắng nhìn Xuân, cả Duy và Băng cũng thế.

Băng lạnh lùng quay qua nhìn Tiên nãy giờ đang chết đứng tại chỗ. Ánh mắt anh sắc lạnh khiến cô cũng khẽ rùng mình.

- Tại…tại…sao…anh lại ở đây? – giọng Tiên lạc đi hẳn. Khuôn mặt tái mét vì sợ.

- Tại sao? Cô hỏi tại sao sao? Đương nhiên rồi? Nếu không cô sẽ hại chết em ấy sao? – Phong gằn giọng nhìn Tiên. Ánh mặt lộ rõ nét tức giận và lạnh lung, chưa bao giờ anh giận dữ như thế. Toàn thân như muốn nổ tung lên, ngực phập phồng đè nén sự gấp gáp, hoảng sợ trong lòng anh.

Tiên bất giác lùi lại theo phản xạ. Cô bối rối đưa ánh mắt nhìn Băng cầu cứu nhưng lại càng bối rối hơn khi gặp ánh mắt lạnh giá của anh. Ngay cả Duy cũng không giấu nổi sự khinh bỉ trong đôi mắt nâu của anh. Phải rồi, cô đã đụng tới người con gái trong lòng của bọn họ mà.

- Em…..

- Cô thật độc ác. – Băng lạnh lùng nói.

- Em…… Đúng em làm thế là vì anh. Tất cả là tại anh… - Tiên hét lên, tay không ngần ngịa, chỉ thẳng vào mặt Băng.

- Cô thật đáng sợ. Giờ cô còn đổ lỗi cho Băng sao? – Duy lên tiếng.

Khẽ nhếch mép lên, tạo một nụ cười độc ác, Tiên đưa ánh mắt hằn học nhìn người con gái nhỏ bé tội nghiệp đang nằm gục trong vòng tay của Phong. Cô căm ghét nó. Vì đứa con gái đó mà cô phải làm biết bao nhiêu chuyện đáng sợ này. Vì đứa con gái đó mà cô phải rơi vào tình huống khó xử này. Nụ cười độc ác của Tiên chứa đầy sự tuyệt vọng. Cô đã bị lộ rồi, đã không còn gì để giấu thì còn gì để sợ nữa chứ. Họ biết rồi thì làm gì được cô chứ?

- Lỗi của tôi sao? Không đâu. Tất cả là tại anh. Chính anh mà nó phải chịu tất cả như vậy. – Tiên hét lên trong tuyệt vọng, ánh mắt chứa đầy tức giận và căm ghét.

- Cô điên rồi. – giọng Duy cũng không giấu nổi tức giận.

- Haha…..anh không biết hay giả vờ không biết thế? Do anh, vì anh yêu nó, vì anh quan tâm tới nó…haha…đó là cái giá phải trả cho nó. – Tiên vẫn tiếp tục nói, khuôn mặt lạnh lùng, độc ác.

Lời nói của Tiên khiến Phong chợt sững người, bàn tay anh vô tình siết vai Xuân khiến cô khẽ nhăn mặt vì đau. Anh cảm thấy khó chịu.

- Cô hãy thôi nói những lời nói vô nghĩa đó đi. – giọng Băng lạnh lùng vang lên nhưng thật ra cũng có chút xao động trong anh.

- Hahaha…sao thế không đúng à. Cả anh nữa Phong, rõ ràng anh thích nó mà, tại sao không biến nó thành của anh đi, như thế chẳng phải tôi và anh đều có lợi sao? Tôi đã tạo điều kiện cho anh rồi mà anh lại để tuột mất. Nếu đã yêu nó đến thế thì tại sao không dành lại. Việc gì cứ phải nhường chứ. – Tiên bình tĩnh nói với cái vẻ khinh khỉnh.

- Cô…chẳng lẽ chính cô là người đã bỏ thuốc vào ly sâm panh hôm đó. – giọng Phong run lên vì tức giận.

- Đúng, tất cả những gì nó chịu đều do tôi làm. À không, nó phải chịu như thế là vì các anh cả, vì các anh đã quá u mê mà đi theo nó. Và nhất là anh đó, Băng. Vì anh. Tôi và anh yêu nhau lâu như thế mà nó dám xen vào. Đê tiện thật. – giọng nói Tiên bắt đầu run run.

- Cô đã đi quá xa rồi đấy. Tôi và cô hoàn toàn không có quan hệ gì khác. Tôi cũng không thích em ấy. Vì thế cô đừng nói những thứ kinh tởm đó ra. – giọng nói anh trầm hẳn đi.

- Anh đừng đùa, anh nghĩ nói thế tôi sẽ tin sao. Haha…vì anh mà nó phải trả giá. Anh là của tôi, tôi nhất định không để ai cướp anh đâu. Nhất định. Tôi sẽ cho tất cả những người nào dám xen vào sẽ phải chịu hậu quả.

Bốp………

Duy không kìm nổi tức giận, anh tát Tiên một cái rõ đau. Anh ghê sợ con người thủ đoạn của Tiên. Cái tát đó khiến cho tất cả những người ở đó đầu phải ngỡ ngàng.

- Cô điên rồi. Cô khiến tôi phải ghê sợ. Chỉ vì tình yêu ích kỉ của cô mà cô sẵn sàng làm hại người khác sao? Thật ghê tởm. – Duy nói, anh đứng đối diện Tiên mà nói.

- Cô chủ, cô không sao chứ? – người đàn ông áo đen kia vội vàng chạy lại nhưng ngay lập tức bị Tiên ngăn lại.

- Cậu dám đánh tôi sao? Cậu thật ngốc nghếch đó. Haha…tôi biết cậu không ưa tôi mà tôi cũng không ưa gì cậu. Nói thật chính tôi đã đuổi cậu ra khỏi nơi cậu làm việc đấy. – Tiên cười khanh khách đắc ý.

Lời nói của Tiên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh. Đáng ra anh nên nghi ngờ chứ. Đúng là hôm đó biểu hiện của nhà sản xuất có chút kì lạ. Thì ra là do Tiên sắp đặt sao? Lòng chợt trào dâng cảm giác ghê tởm, tức giận trước những thủ đoạn xấu xa của cô ta.

- Cô làm thế mà không thấy xấu hổ sao? – Phong khó chịu chen vào.

- Xấu hổ? Tại sao tôi phải xấu hổ chứ? À, nhắc mới nhớ, ban đầu tôi cũng định mượn tay cậu để “chăm sóc” con bé đó thế mà cậu cũng làm không xong. Quả thật tôi hơi thất vọng về cậu đó. – Tiên nhếch mép cười nhạt.

Bốp……

- Đây là cái tát tôi vì Xuân. – giọng Phong nói vang lên đều đều.

Anh đưa Xuân cho Băng giữ. Ánh mắt ánh đen đi vì cơn tức giận. Khuôn mặt hiền từ hằng ngày thay bằng một khuôn mặt lạnh lùng. Bao giận dữ, đau đớn dồn nén đang được đánh thức bởi con ác quỷ trong mỗi con người.

Bốp……

- Đây là vì bố của Xuân.

- Dừng lại, cậu không có quyền. – người đàn ông áo đen chạy lại giữ tay cậu nhưng ngay lập tức bị anh đánh lại, cú đánh bất ngờ khiến ông ta lăn ra bất tỉnh.

Bốp…

- Đây là vì Duy.

Bốp……

- Đây là vì tôi.

Bốp……

- Và đây là vì Băng.

Cứ thế, Phong tát Tiên năm cái, không ai ngăn cản. Anh đưa ánh mắt nhìn người con gái yếu ớt. Lòng anh đau nhói, nhìn cô nằm gọn trong tay Băng, trái tim anh như bị bọp nghẹt. Anh sợ, có lẽ anh đang sợ lời nói của Tiên đúng, anh sợ rằng Băng cũng thích Xuân mất. Anh sợ mất cô ấy. Lòng anh ngổn ngang những suy nghĩ, tâm trạng rối bời.

- Cô thật đáng sợ. – Phong gằn giọng.

- Đúng, tôi là thế. Những gì tôi muốn nhất định tôi sẽ có được bằng mọi giá. Tôi không như anh để nhường người mình yêu cho người khác đâu. – Tiên nói như cười, trong lòng vận không phục.

- Cô…..

- Phong đừng nói nhiều với cô ta, giờ việc quan trọng trước mắt là phải đưa Xuân ra khỏi đây. – giọng Băng bình tĩnh.

- Hahaha….các người thật ngây thơ khi đi đến đây một mình. Các người nghĩ dễ dàng quá đây. – Tiên đắc ý nói.

Nhẹ nhàng vẫy tay, một đám người mặc áo đen bước ra, mặt mũi hằm hằm trông nguy hiểm. Trên tay mỗi chúng là một cây gậy sắt to.

- Nào, nếu các cậu ngoan ngoan đầu hàng và để là con bé kia, quên hết mọi việc vừa xảy ra thì tôi sẽ tha. Nể tình chúng ta là bạn nên tôi sẽ nhẹ tay. – Tiên đắc thắng tuyên bố.

Băng khẽ cười, một nụ cười lạnh giá, cô ý trêu trọc Tiên.

- Cô cũng ghê thật đấy nhưng sai lầm của cô là quá coi thường chúng tôi đấy. Cô nghĩ chúng tôi là ai thế? – Băng lạnh lùng tuyên bố.

- Đừng tỏ ra vẻ như thế Băng, cậu nên chấp nhận là mình thua đi. – Tiên cao giọng.

- Người thua là cô đó. – một giọng nói vang lên ở đằng sau lưng Tiên.

Tiên vội quay mặt lại, khuôn mặt cô sa sầm khi nhận ra đằng sau lưng mình là Vũ và Triệt. Theo sau họ là một tốp người đông hơn hẳng đám người của cô. Lặng người đi vì sốc, Tiên hoàn toàn thua rồi sao? Cô không cam tâm, cô không muốn mất tất cả. Tại sao con bé đó lại may mắn đến như thế chứ? Kế hoạch hoàn mỹ của cô đã được tính toán kĩ lưỡng tới như thế, chưa kể còn có sự giúp sức của người con trai đó. Tại sao? Tại sao tất cả đều tiêu tan chỉ trong một ngày chứ? Không, cô không muốn chấp nhận điều đó.

- Bây giờ thì tới lượt bọn tôi nể tình cô đấy. Lần sau thì đừng bao giờ lặp lại những việc ghê tởm như thế này nữa. – Vũ nói một cách nghiêm túc.

- Cảm ơn. Các người ghê gớm nhỉ. – giọng Tiên run lên vì tức.

- Quả quýt dày có móng tay nhọn. Đó là do cô tự trút lấy mà thôi.

- Hừ, được thôi, hôm này tôi nhường nhưng rồi một ngày nào đó, nhất định các người phải trả giá. – Tiên lườm năm người đó.

- Đừng tiếp tục tỏ ra xấc xược như thế nữa. Người phải đợi chính là cô, cô dám đụng tới Xuân lần nữa thì đừng trách sao tôi vô tình. – Triệt gằn giọng, hai tay cậu đang run lên vì tức, khi nhìn thấy Xuân, lòng cậu không khỏi xót xa cho người con gái nhỏ bé đó.

Thật không ngờ, cô lại bị chính Tiên làm cho ra nông nỗi này. Lúc nãy cậu tới sớm,vô tình nghe được lời của Tiên nói. Tất cả là thật sao? Tình cảm của cậu, của Phong, của Duy và cả của Băng dành cho cô nặng nề tới mức đó sao? Cô đã làm gì sai mà ngay cả chính tình cảm của mình cũng không thể nhận lấy. Dù có đau lòng khi nhìn cô đến với người khác nhưng vẫn còn hơn nhìn cô ngậm ngùi chịu đựng nó. Phải làm sao để tốt nhất cho cô đây?

Liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Tiên, trong lòng càng thấy căm ghét hơn đi nữa. Không ngờ cô ta có thể nghĩ ra những trò độc ác như thế, không những thế còn mà vẫn có thể dương dương tự đằc, không chút hối hận.

- Hừ. Cậu đừng tưởng tôi sợ cậu. – Tiên cô nói rồi quay qua nhìn Băng đang bế Xuân trên tay. – Băng, cậu nhớ đấy. Nó chịu như thế là do cậu. nếu cậu thực sự thích nó thì hãy tránh xa nó ra. Cậu là của tôi. Nhất định là thế.

Nói xong Tiên quay gót bỏ đi, đám thuộc hạ của cô ta cũng theo sau riếng đám côn đồ kia thì đã bị người của Vũ và Triệt mang tới bắt.

- Tôi không phải là của ai hết. Vì thế, cô đừng quá ảo tưởng. – Băng nói vọng theo sau. Giọng nói trầm đục ẩn chứa một sự đe dọa nào đó.

Dáng người nhỏ nhắm kia vừa đi khuất, bầu không khí ở đây đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Cuối cùng cũng tìm được Xuân. Năm ngày bị hành hạ như biến cô thành một con người khác. Lòng ghen tị của con gái thật đáng sợ. Nhưng chung quy lại thì cũng chỉ vì họ mà cô phải ra nông nỗi này.

Chỉ vì mãi mê theo đuổi suy nghĩ riêng, đi theo tiếng gọi thôi thúc của trái tim mà người con gái này phải gánh chịu tất cả.