Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1

Chương 6

Bộ Hoan đi lái xe tới, một chiếc minibus màu đen, có thể chứa khoảng mười người, “Đi thôi, lái chiếc này thì không cần chia hai nhóm.”

Trong xe rộng rãi thoải mái, bọn họ đều chọn mỗi người ngồi một hàng, lúc thấy Trình Cẩm lên xe cuối cùng ngồi cạnh Dương Tư Mịch, ai cũng kinh ngạc nhưng không người nào thể hiện ra mặt.

Theo bản raw, tác giả không ghi rõ dòng xe mà dùng từ “tiểu khách xa” chỉ các dòng xe 5-9 chỗ nhưng xe lại ngồi được khoảng mười người, mỗi người một hàng nên mình để là minibus

Hơn một tiếng sau, ô tô lái vào cổng trường đại học Y, đi qua quảng trường rộng rãi, chạy thẳng về phía trước, phía cuối quảng trường là tòa nhà giáo vụ, nó như cái bình phong to lớn ngăn cách đại học Y với thế giới bên ngoài.

Vòng qua tòa nhà giáo vụ, quang cảnh đại học Y xuất hiện trước mắt mọi người, trường học làm xanh hóa rất tốt, tòa nhà giảng dạy và ký túc xá đều ẩn trong rừng cây, phía tây cạnh rừng cây có hồ nước nhỏ, trên hồ có hành lang như ở lâm viên, ven hồ có mấy cái đình gỗ nhỏ, sinh viên đang đọc sách tán gẫu ở đó.

Trình Cẩm thấy sinh viên ở đây trông còn trưởng thành hơn Du Đạc và Tiểu An, anh cười nói, “Du Đạc, Tiểu An, có phải hai người còn đi học không?”

Du Đạc nói, “Em đã tốt nghiệp đại học, Tiểu An còn đi học.”

Tiểu An cười, “Em học ngành máy tính, đã xin miễn học, cuối kỳ đi thi là được.”

Trình Cẩm rất kinh ngạc, “Hai người mới bao nhiêu tuổi chứ? Lúc tôi lớn như hai người vẫn đang học cấp ba đó.”

Bộ Hoan cười nắc nẻ, “Anh đừng nhìn cái mặt đó của Du Đạc mà tưởng cậu ấy còn vị thành niên.”

“Ồ?”

“Năm nay em hai mươi mốt.” Du Đạc hơi ngượng ngùng.

“Khụ, đúng là nhìn không ra.” Trình Cẩm cười nói, “Tiểu An thì sao, chắc chắn là vị thành niên nhỉ?”

“Mấy tháng nữa là thành niên. Anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi bằng tuổi Tư Mịch, hai mươi sáu.” Trình Cẩm không ngại nói chút chuyện riêng để mọi người quen thuộc hơn.

Tiểu An chớp mắt, lần đầu cô nghe thấy người khác gọi Dương Tư Mịch thân mật như thế, đối với họ Dương Tư Mịch còn xa lạ hơn Hàn Bân. Cô tò mò hỏi, “Hai anh quen nhau lâu rồi ạ?”

Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, không biết hắn có ngại để người khác biết chuyện này không, “Bọn tôi quen nhau năm bao nhiêu tuổi nhỉ?” Bộ Hoan đang lái xe cũng vểnh tai nghe.

“Mười bốn tuổi.” Dương Tư Mịch quay đầu nhìn Trình Cẩm.

“Đúng vậy.” Trình Cẩm nhớ lại bản thân thảm hại hồi ấy, cười nói, “Mọi người không biết đâu, cậu ấy hồi đó dù xinh đẹp như búp bê nhưng đánh nhau giỏi lắm.”

Tiểu An lén lút liếc nhìn Dương Tư Mịch, hắn bây giờ là người đàn ông rất đẹp trai nhưng bị nói là xinh đẹp cũng không tức giận, xem ra không khó ở chung như bề ngoài.

“Hai anh là đánh nhau mới quen biết?” Du Đạc hỏi, cậu ta cũng không hiểu rõ Dương Tư Mịch, chỉ nghe nói Dương Tư Mịch đánh nhau và chơi súng ống rất lợi hại, thường xuyên bị phái đi làm nhiệm vụ đặc biệt.

“Lúc đó tôi không muốn đánh nhau với cậu…”

Trình Cẩm cười ngắt lời Dương Tư Mịch, “Dạ, cậu không muốn đánh nhau, cậu là muốn phạm tội.” Anh không muốn để Dương Tư Mịch dùng biểu cảm “tôi không nói đùa” nói lúc đó hắn thật ra là muốn thực hiện hành vi bạo lực.

Tiểu An và Du Đạc đều cười. Lúc này bọn họ chưa hiểu rõ nhau nên cho rằng đây chỉ là lời nói đùa.

Thanh âm Hàn Bân vang lên từ hàng ghế sau, “Chúng ta đến chỗ nào trước?”

“Chia làm hai đường, Tư Mịch cùng Bộ Hoan và Tiểu An đến ký túc xá sinh viên xem có thể điều tra được gì không. Hàn Bân, Du Đạc cùng tôi đi tìm giảng viên.”

Tiểu An hỏi, “Không phải đã điều tra những sinh viên đó rồi ạ? Cũng không tra hỏi được gì.”

“Tra hỏi chính thức không hỏi ra cái gì nên phải đi thêm một chuyến.” Trình Cẩm khó hiểu nói, “Ba người tra xem bọn họ lén lút bàn tán chuyện gì, với cả trong máy tính có gì. Tiểu An là con gái, vào ký túc xá nam không sao cả, đến ký túc xá nữ cũng tiện.”

“Bọn họ lén lút bàn tán chuyện gì làm sao chúng ta biết, trừ phi gắn máy nghe trộm.” Bộ Hoan đậu xe vào chỗ đậu xe.

Trình Cẩm mỉm cười nhìn hắn.

“Không thể nào, cậu tin thật?” Bộ Hoan quái dị kêu, “Không hợp quy định đâu! Muốn thì phải đánh báo cáo xin trước.”

“Tôi chỉ cần kết quả, quá trình không cần nói cho tôi.” Trình Cẩm nhìn về phía Dương Tư Mịch, “Vậy, lát nữa gặp?”

“Lát nữa gặp.” Dương Tư Mịch đối mặt với anh, “Cậu đang lo cái gì?”

Trình Cẩm cười nói, “Tôi lo cậu thấy nhàm chán.”

Dương Tư Mịch nhìn anh mấy giây, nói, “Cũng tạm.” Sau đó đi cùng tổ Bộ Hoan.

Trình Cẩm nhìn bọn họ đi vào ký túc xá, quay người cùng Hàn Bân và Du Đạc đến ký túc xá giảng viên.

Dương Tư Mịch quả thật thấy nhàm chán, nhưng sau khi Trình Cẩm hỏi thì dường như có thể chịu được.

Sau khi đi vào ký túc xá nam, hắn điều chỉnh vẻ mặt, biến thân thành bác sĩ tâm lý đáng tin mặt mỉm cười, tự giới thiệu với các nam sinh, “Chào mọi người, tôi là thầy Dương viện Tâm lý học. Vì gần đây bạn cùng lớp của các bạn xảy ra sự cố ngoài ý muốn, viện trưởng cử tôi đến xem tình trạng của các bạn.”

À, phụ đạo tâm lý… Các nam sinh không hào hứng lắm, thoạt nhìn đều không có hứng phối hợp công việc của hắn.

“Tin tôi đi, tôi cũng không thích làm việc này.” Dương Tư Mịch cười nháy mắt, “Nhưng phải theo thông lệ.”

Mọi người nghe vậy thì cười. Thầy cô hài hước luôn được học sinh yêu thích.

Lợi dụng bầu không khí đang tốt, Dương Tư Mịch giới thiệu đồng nghiệp của mình, “Vị này là thầy Bộ, cô gái nhỏ này là đệ tử của tôi.”

Bộ Hoan không nghĩ tới Dương Tư Mịch đột nhiên gắn cho hắn thân phận như thế, giảng viên đại học Y, hắn có hiểu gì về y học đâu, hắn cố gắng kiểm soát biểu cảm để nó đừng vặn vẹo, “Chào mọi người.” Ha ha, tuyệt đối đừng có người hỏi hắn vấn đề y học!

Tiểu An khéo léo nói, “Chào các đàn anh, mọi người gọi em Tiểu An là được.”

“Chào đàn em.” Các nam sinh nhìn thấy đàn em nữ đáng yêu cũng bắt đầu cười ngây ngô. Có mấy người còn đỏ mặt trộm nhét quần áo bẩn tất bẩn vào góc khuất.

Dương Tư Mịch vỗ tay, “Được rồi, đừng nhìn đàn em chằm chằm nữa.” Hắn chỉ vào mình, “Nhìn sang đây này, trước tiên tâm sự với tôi, qua cửa của tôi đã.”

Mọi người lại cười, mồm năm miệng mười đùa giỡn, “Thầy, có phải qua cửa rồi thì được nhìn đàn em không?”

Dương Tư Mịch mỉm cười, “Qua cửa tôi, vẫn còn thầy Bộ mà.”

Mọi người kêu rên tập thể.

Trong lúc Dương Tư Mịch phụ đạo tâm lý, Tiểu An thấy trên bàn lớn có một dàn máy tính, liền đi qua tán gẫu với nam sinh ngồi ở chỗ đó, “Đàn anh, đây là máy tính của anh sao?”

Nam sinh cười nói, “Là của anh.”

“Đàn anh, mấy ngày trước em cũng mua máy tính, nhưng hình như gặp chút vấn đề, đột nhiên không vào mạng được, anh có biết xảy ra vấn đề gì không?”

“Chuyện này phải xem máy mới biết được, tối nay anh xem giúp em?”

Tiểu An do dự, “Có phiền anh quá không?”

Nam sinh lập tức nói, “Không phiền, chuyện nhỏ.”

Tiểu An vui vẻ nói, “Rất cảm ơn đàn anh.” Lại hơi ngượng ngùng hỏi, “Đàn anh, chỗ này có thể vào mạng không? Em có thể mượn máy của anh xem hòm thư được không? Mấy ngày nay em không thể vào mạng, không cách nào xem bạn bè có gửi email cho em không. Nếu… không tiện thì thôi.”

“Không sao hết, em dùng đi, có thể vào mạng.” Nam sinh cười, nhường vị trí trước máy tính cho Tiểu An.

“Cảm ơn đàn anh.” Tiểu An ngồi xuống trước máy tính, mở hòm thư của mình, “Quả nhiên có email mới!” Rồi lập tức ủ rũ nói, “Đều là quảng cáo… Bạn em rõ ràng nói muốn gửi email cho em.”

Nam sinh hơi chần chờ hỏi, “Chờ email của bạn trai à?”

Tiểu An ngẩn ra, sau đó cười, “Dĩ nhiên không phải, là bạn cùng bàn hồi trước của em muốn gửi ảnh chụp chung với bạn trai cho em, em rất muốn xem.”

“Tiểu An.” Dương Tư Mịch thấy em bị người kéo lại bèn lên tiếng gọi, giúp em thoát thân.

“Thầy, em đến ngay!” Tiểu Anh nhanh chóng đứng lên, “Đàn anh, em phải đi đây, lần sau gặp!”

Nam sinh chán nản nhìn Tiểu An nhanh chân chạy mất. Nhưng lại nghĩ đàn em này học tâm lý học, tối nay có thể đến viện Tâm lý học nghe ngóng, với lại máy tính của người ta còn cần mình sửa giúp.

Rời khỏi ký túc xá nam, bọn họ đến ký túc xá nữ.

Các nữ sinh rất to gan, vấn đề gì cũng dám hỏi.

“Thầy, thầy đẹp trai quá, có bạn gái chưa ạ?”

“Thầy, thầy thích kiểu con gái thế nào ạ?”

“…”

Dương Tư Mịch để Bộ Hoan ở lại đối phó với nhóm nữ sinh mê trai này, hắn có chuyện khác phải làm, tìm bạn gái Tống Viễn tán gẫu.

“Quách Lôi, bây giờ có tiện trò chuyện không?” Dương Tư Mịch tìm được mục tiêu ở ban công.

Cô gái đề phòng nhìn hắn, giống con nai bị hoảng sợ.

“Bạn vẫn ổn chứ?” Dương Tư Mịch hạ thấp thả chậm thanh âm, lộ vẻ vừa điềm đạm vừa thương cảm, “Tôi biết chuyện Tống Kỳ Viễn. Một đời người sẽ gặp phải chuyện tốt, chuyện xấu, đều không thể tránh khỏi.”

“Không, không phải.” Sự bình tĩnh cô gái cố gắng duy trì bị phá vỡ, cô nức nở nói, “Thầy không hiểu…”

Dương Tư Mịch gật đầu, “Bạn có thể kể cho tôi.”

“Anh ấy vốn muốn ra nước ngoài từ hai tuần trước… Chúng em đã bàn xong, sau này em cũng đi nhưng gia đình em không hi vọng em ra nước ngoài… Sức khỏe mẹ em không quá tốt, bà không nỡ xa em nên em đổi ý, em hỏi anh ấy có thể ở lại vì em không… Anh ấy đồng ý, nếu anh ấy không đồng ý thì tốt rồi…” Quách Lôi nghẹn ngào khóc lóc.

Dương Tư Mịch nói, “Có vài người, ông trời đặc biệt yêu mến họ nên đón họ đi sớm. Đây là lời bác sĩ nói với tôi lúc bố mẹ tôi qua đời khi tôi còn bé.”

“Là vậy sao?” Quách Lôi chảy nước mắt kinh ngạc nhận lấy “thuốc an ủi” mà bác sĩ tâm lý hòa nhã này cho mình.

Dương Tư Mịch nói, “Đau khổ là bình thường, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chịu đựng đau khổ mà sống tiếp.”

Nước mắt Quách Lôi chảy càng nhiều, nhưng cô lại nở nụ cười, “Vâng.”

Dương Tư Mịch yên lặng nhìn, những người có áy náy trong lòng chính là như thế, sống càng đau khổ càng an tâm.

“Đặt cho mình thời hạn một tuần, bạn không thể vĩnh viễn chìm trong đau khổ, trong cuộc sống của bạn còn những người khác, chẳng hạn như bố mẹ.” Dương Tư Mịch lại đưa ra một “bậc thang cứu sống”.

“Em biết…” Quách Lôi gật đầu, nước mắt rơi như mưa.

Ở bên kia, Trình Cẩm cùng Hàn Bân, Du Đạc đi vào văn phòng giáo sư. Bọn họ trước tiên gặp giáo sư Triệu Tư, cũng là bác sĩ chuyên gia của bệnh viện Huệ Nhân. Tóc ông bạc trắng, người trông rất có tinh thần.

Hàn Bân rất kính trọng ông, “Giáo sư Triệu, chào ngài. Đã lâu không gặp.”

Trình Cẩm gọi Hàn Bân đi cùng vì hắn từng làm bác sĩ, không nghĩ tới hắn lại quen giáo sư Triệu, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

“Bác sĩ Hàn? Sao cậu lại ở đây? Cậu giờ làm ở bệnh viện nào? Lâu rồi không gặp cậu.” Giáo sư Triệu kinh ngạc giữ chặt Hàn Bân, trước kia ông từng gặp Hàn Bân ở một buổi giao lưu học thuật, trò chuyện với hắn rất hợp, xem hắn là bạn vong niên.

“Không làm ở bệnh viện, đang cố vấn y học cho cơ quan chính phủ.”

Triệu Tư tiếc nuối thở dài nhưng không nói gì, chung quy người đều có chí riêng.

“Giáo sư, vị này là đội trưởng Trình đội cảnh sát hình sự, anh ấy muốn tìm hiểu chút tình huống từ ngài.”

“Ồ? Nhưng cảnh sát đến rồi mà.”

Trình Cẩm cười nói, “Giáo sư Triệu, chúng tôi muốn trưng cầu ý kiến của ngài về vấn đề chuyên môn, loại độc trong người Tống Kỳ Viễn phải chăng có thể tự tinh luyện ra?”

Triệu Tư nhìn về phía Hàn Bân, “Chuyện này bác sĩ Hàn vốn có thể trả lời cậu.”

Hàn Bân nói, “Giáo sư, anh ấy muốn hỏi thiết bị trong phòng thí nghiệm trong trường ngài có thể chiết xuất loại độc này không.”

Triệu Tư dẫn họ đi tham quan phòng thí nghiệm, “Quả thật có thể, chỗ chúng tôi có thiết bị tốt nhất. Nhưng sinh viên năm ba trở lên là được dùng thiết bị, cho dù các cậu hoài nghi có người dùng thiết bị ở đây chiết xuất chất độc cũng rất khó tra ra là ai.”

“Dùng phòng thí nghiệm cần đăng ký sao?”

“Đúng thế.” Triệu Tư dẫn họ đến phòng trực xem ghi chép đăng ký.

Nhân viên công tác hỏi họ muốn tìm ghi chép thời điểm nào.

Trình Cẩm nói, “Hai năm gần đây.”

Nhân viên công tác bưng ra mấy quyển sổ ghi chép thật dày.

Trình Cẩm lật mấy tờ, sau đó quyết định đóng gói mang về xem dần, “Giáo sư, các giáo sư giống thầy đến đây cũng phải đăng ký sao?”

Triệu Tư thẳng thắn nói, “Trên nguyên tắc là phải nhưng không cứng rắn yêu cầu.”