Tô Hàng Hướng Nam

Chương 9

Edit & Beta: Hann

Sau khi Tô Nam hỏi Trần Ngũ về chuyện của Hàng Chính, Trần Ngũ cũng như bốc hơi khỏi thế gian, không xuất hiện nữa. 

Trong một thời gian dài qua, Tô Nam cảm thấy rất nôn nóng, trong giây lát cô bỗng hiểu được tâm trạng của Toma khi ấy. Vì vậy, vào một ngày nọ Hàng Hi gọi Tô Nam ra ngoài mua quần áo chung với nhau, Tô Nam nóng bóng nói gió để hỏi thăm một chút.

“Chị Hàng Hi, cái kia, gần đây Hàng Chính có liên lạc với chị không vậy?”

Hàng Hi đang bưng ly cà phê, mặc một chiếc váy ngắn màu đen, thoạt nhìn trông xinh đẹp đến lạ. Cô ấy đột nhiên đặt ly cà phê xuống, dùng sức đập bàn một cái nói: “Đừng tìm chị nói về Hàng Chính nữa, đơn giản là nó muốn chọc chị giận chết đây mà! Nó tham gia quân ngũ một năm mới gọi cho chị, chị chờ muốn héo úa luôn rồi, nó có liên lạc ai cũng sẽ không liên lạc chị!”

Khách hàng trong quán cà phê rối rít nhìn về phía Hàng Hi, Tô Nam vội vàng gật đầu nói: “À à, chị Hàng Hi, đừng kích động nữa, em biết rồi mà.”

Hàng Hi uống một hơi uống hết ly cà phê, sau đó tiến đến trước mặt Tô Nam rồi xấu xa nói: “Làm gì thế nhỉ, đột nhiên quan tâm tới em trai chị. Em có ý đồ gì đây, khiến chị phải phân tích em một chút rồi.”

“Không phải không phải không phải!” Tô Nam ra sức lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh ấy không tới thu tiền thuê nhà gì gì đó, hơn nữa anh ấy không thể quay lại khi em đang ở đó, cảm thấy có chút ngại, ha ha ha ha…”

“Không phải tiền thuê nhà gì gì đó đều là chị tới thu sao, nó mặc kệ mấy thứ này mà, Hàng Chính là kiểu người thế đấy! Chuyện của quân đội mới là chuyện gấp nhất, chúng ta cũng bị gạt sang một bên thôi.” Hàng Hi vỗ tay cô, cười híp mắt rồi tiếp tục nói: “Nam Nam, em đừng suy nghĩ gì nhiều, bình thường Hàng Chính không về căn nhà đó ở đâu. Đi thôi, chúng ta đi dạo một chút.”

“Còn đi dạo nữa hả chị Hàng Hi, chúng ta đã ghé qua năm cái trung tâm thương mại rồi đấy.”

“Aiza Nam Nam, em có phải con gái không thế hả! Xem ra chị phải cho em học đàng hoàng mới được, con gái mà không trang điểm, đi dạo phố, mua quần áo thì sao được chứ…”

“Được được được, em đi dạo với chị Hàng Hi… Đừng nói em nữa mà.”

Cùng Hàng Hi đi dạo phố một hồi, kết quả Tô Nam tốn không ít tiền mua một đống đồ. Hàng Hi thấy cô mặc vào rất đẹp nhưng cô cảm thấy bộ nào chẳng giống nhau. 

Vả lại, Tô Nam thấy đôi chân này không còn là của mình nữa rồi, cô đi giày vải nhưng chân đau nhức như vậy. Cô thật sự không hiểu nổi sao Hàng Hi có thể có tâm trạng vui vẻ, tinh thần bất chấp trời cao mà đi dạo như vậy được.

Tô Nam khó lắm mới leo lên đến nhà, nhìn thấy cửa ở ngay trước mắt, nhưng đột nhiên một vật gì đó nhào ra cắn ống quần Tô Nam, dọa cô gần chết. Cô tập trung nhìn xem, vật thể lạ đang cắn ống quần cô chính là Toma đã lâu không gặp đây mà?

“Toma!” Tô Nam kêu một tiếng, phát hiện lúc Toma vẫn đến nhà với bộ dạng bẩn thỉu như trước. Trên người nó  có rất nhiều vết bùn, đôi mắt đỏ au, thoạt nhìn trông vô cùng khổ sở. 

Cô theo Toma đi xuống lầu, vừa mới đến cửa tiểu khu, một chiếc xe Jeep quân đội lập tức dừng trước mặt cô. Ngay sau đó, một người nhảy xuống từ chỗ ghế lái tài xế, người này mặc áo quần huấn luyện giống với đồ mà Hàng Chính vứt ở nhà, anh ta chạy đến ôm lấy Toma rồi nói: “Tổ tông ơi!!! Tôi xin đấy, đừng chạy lung tung nữa được không?”

Toma nặng hơn chó bình thường rất nhiều, cũng không phải vì Toma quá béo, mà là vì cơ bắp và thịt của Toma rất phát triển, vậy nên mới nặng hơn chó bình thường. 

Tô Nam đã từng ôm thử nó, phải cố hết sức mới được nhưng người đàn ông này không cần tốn nhiều sức lực, cứ thế bế Toma lên như thể nó không hề nặng chút nào vậy. Người đàn ông nhìn về phía Tô Nam, trong mắt hiện lên chút lo lắng, gật đầu với cô rồi nói: “Chào cô, cô là Tô Nam đúng không, tôi là Hồ Đối Đối, Hàng Chính là đội trưởng của tôi.”

“Chào anh!” Tô Nam nói: “Sao Toma lại chạy đến đây vậy?”

“Toma chạy từ bệnh viện đến.” Hồ Đối Đối sờ đầu Toma, tiếp tục nói: “Đội trưởng chúng tôi bị thương! Toma sống chết đòi đi trông chừng đội trưởng nhưng bên bệnh viện không cho phép. Chúng tôi phải thương lượng với bệnh viện thật lâu, khó khăn lắm mới được chấp thuận. Thế nhưng chỉ chớp mắt Toma lại chạy đi mất, Trần Ngũ nói có khả năng nó tới tìm cô nên tôi lái xe đến đây. Được rồi, Tiểu Ngũ nói ở chỗ cô có áo quần của đội trưởng, có thể cho tôi mượn vài món không? Các anh em bên kia có nhu cầu.”

“Được, anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh.” Tô Nam liên tục chạy không ngừng lên lầu, lấy vài bộ đồ của Hàng Chính xuống cho Hồ Đối Đối. Anh ta cầm áo quần, sau đó chuẩn bị dẫn theo Toma rời đi. 

Không biết Tô Nam lấy dũng khí ở đâu, giữ Hồ Đối Đối đang chuẩn bị lái xe đi, nói rằng: “Có thể dẫn tôi đi chung để thăm anh ấy một chút không?”

“Xin lỗi!” Hồ Đối Đối bỏ tay Tô Nam ra, lái xe định rời đi. Đột nhiên cô thấy Toma nhảy ra khỏi xe từ cửa sổ đang rộng mở, lăn vài vòng trên mặt đất rồi nằm bất động. Tô Nam gọi lớn “Toma” rồi chạy đến, ôm lấy nó rồi dùng sức lay Toma đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất.

“Toma, Toma…” Tô Nam nhìn thấy Toma không có chút phản ứng gì, nước mắt lập tức ứa ra. Hồ Đối Đối thấy Toma nhảy ra khỏi xe qua chiếc gương chiếu hậu, sau đó gọi “Tổ tông ơi…” rồi cũng nhảy xuống xe. 

Anh ta chạy đi đến nhìn một chút, đột nhiên đưa tay ra làm biểu tình “Lại đây”. Tô Nam vừa nhìn thấy bộ dạng này của Hồ Đối Đối liền cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu: “Toma đã như vậy rồi mà anh còn làm bộ không liên quan đến mình, mau dẫn Toma đi gặp bác sĩ đi.”

“Đừng vội đừng vội.” Hồ Đối Đối xua tay với Tô Nam đang bật khóc, nói: “Toma, tôi dẫn cô ấy đi chung là được phải không?”

Nghe vậy cô trợn mắt há hốc miệng, nhìn Toma cứ như xác chết không chịu nhúc nhích khi nãy bỗng vùng dậy, vui vẻ ở bên cạnh cô.

Anh ta chìa tay ra cho Tô Nam còn đang ngồi dưới đất rơi nước mắt, nói: “Mau đứng lên đi, tôi dẫn cô đến bệnh viện.”

Thật ra Hồ Đối Đối suy nghĩ rất đơn giản, tất nhiên bọn họ không thể canh chừng bên cạnh Hàng Chính từng giây từng phút, nhưng vừa hay Tô Nam có thể ở bên cạnh chăm sóc anh. 

Tuy trong bệnh viện không thiếu y tá và bác sĩ, thế nhưng Hồ Đối Đối vẫn cảm thấy bọn họ sẽ không tận tâm và chăm sóc Hàng Chính thật tốt được, dù sao cũng có nhiều người bệnh như vậy, mà Tô Nam…

Anh ta tin tưởng rằng cô sẽ chăm sóc cho Hàng Chính thật tốt, có lẽ Hàng Chính sẽ hôn mê ở bệnh viện một thời gian rất dài. 

Nếu anh đã có thể giao Toma cho Tô Nam chăm sóc, mà Tô Nam cũng được Toma yêu thích như vậy, Hồ Đối Đối cảm thấy cô gái tên Tô Nam này có năng lực nhất định, nếu không… Đội trưởng Hàng của anh ta, người có tầm nhìn còn cao hơn cả đỉnh núi Everest ấy sao có thể vui vẻ giao Toma cho cô được.