Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 60: Diệp Khuynh Thiên bức hôn

Thì ra khắp tướng phủ đã biết chuyện Diệp Khuynh Thiên bức hôn Lâu Huyên, chỉ có ta với Lương Gia ngủ nướng nên chẳng hay biết gì. Lúc đi ngang hoa viên, ta nghe mấy nha hoàn đang tụ tập bát quái, tất cả đều là Diệp Khuynh Thiên bức hôn Lâu Huyên thế này thế kia, nói y như thật, giống như các nàng đều tận mắt chứng kiến.

Ta cố ý hắng giọng lớn, ho khan một tiếng, đi qua.

Các nàng đang rất hết mình, thấy ta nhất thời không phản ứng, sửng sốt trong chốc lát mới khom người nói: "Thập... Thập tiểu thư."

"Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, ha ha." Ta cười tươi như hoa, "Tiếp tục kể đi, ta cũng muốn nghe."

Mọi người cúi đầu không nói lời nào, lặng ngắt như tờ.

Ta giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, hỏi nha hoàn vừa rồi nói hăng say nhất: "Hôm này ngươi đã ra ngoài? Có phải tận mắt thấy Kinh Hồng Mỹ Nhân bức hôn Du Long Công Tử? Có chuyện hay ho gì kể ta nghe xem."

"Không, không có..."

"Không có? Vậy ngươi làm sao biết Kinh Hồng Mỹ Nhân khóc giàn giụa, đứng yên một chỗ ôm Du Long Công Tử?" Ta hồ nghi. Nha hoàn này vừa rồi nói như thật, ta hẳn không nghe lầm.

Nàng ấp úng: "... Ta... Ta là nghe... Ta là nghe Thục Nghi tỷ tỷ vừa mới mua đồ ăn về kể lại."

"Không đúng nha!" Một nha hoàn khác ngắt lời nàng, "Thục nghi tỷ tỷ nói nếu Kinh Hồng Mỹ Nhân khóc, Du Long Công Tử sẽ mềm lòng cưới nàng, không nói bọn họ ôm nhau mà khóc gì đó."

"..."

Ta cười đến không đứng nổi, ôm bụng kêu "Ôi". Thật sự rất hay ho, một câu vô cùng đơn giản, một truyền mười, mười truyền trăm, còn không biết sẽ méo mó đến mức nào, lời đồn quả nhiên đáng sợ.

Mọi người thấy ta cười vui đến vậy, cũng yên tâm hơn, không hề giữ dáng vẻ khúm núm nữa. Trong đó một nha hoàn lớn gan hỏi ta: "Chi bằng thập tiểu thư đến Lâu Gia Bảo xem náo nhiệt đi, nghe nói nơi đó người còn đông hơn kiến, còn có người tổ chức đánh cược xem Du Long Công Tử có cưới Kinh Hồng Mỹ Nhân hay không, tiểu thư không phải luôn luôn thích giúp vui sao?"

"Không đi, ta vừa rời giường, còn chưa ăn gì." Ta vẫy vẫy tay, "Ta đến phòng bếp ăn chút gì ngon ngon trước đã."

Còn chưa đi xa, ta lại nghe các nàng tiếp tục tán gẫu, còn hăng say hơn trước nữa. Ta không khỏi mỉm cười, đều nói hai nữ nhân tương đương một ngàn miệng quạ đen, không sai chút nào. Hiện tại ở đây có hơn một ngàn quạ đen bô lô ba la, phỏng chừng chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lúc đến phòng bếp ta lại thấy Lương Gia và Tô Nam, người trước chạy, người sau đánh, thật đúng là huyên náo không dứt, chỉ vì Tô Nam dám nói đem Lương Gia gả cho cháu đích tôn ngu ngốc của Bùi thị lang. Hắn bị thế là đáng, đắc tội ai không đắc tội, cố tình nhằm vào Lương Gia, nếu quả thật bị đánh cho tàn phế, ta cũng chỉ có thể bẻ cổ tay thở dài.

Ta dời sự chú ý khỏi bọn Lương Gia xuống, trong khoảnh khắc xẹt qua hòn giả sơn, ta lắp bắp kinh hãi, cơ hồ rớt cằm xuống đất. Chỉ thấy Tô Hành lẳng lặng đứng đó, tầm mắt cũng dừng lại trên người bọn Lương Gia, ta chỉ có thể nhìn thấy một mặt, không thấy được vẻ mặt lúc đó.

"Này dã nhân, ngươi rốt cục đã về?" Ta chào hỏi Tô Hành.

Tô Hành quay đầu thấy ta, gật đầu: "Gia Gia về khi nào? Nàng không sao chứ?"

"A, ngươi thật không hiểu nàng, nàng có thể xảy ra chuyện gì chứ. Ngươi không thấy sao, chạy nhanh như thỏ, rất mạnh mẽ."

"Vậy là tốt rồi." Tô Hành thản nhiên nói, sau đó tránh ra.

Ta không ngờ hắn bình tĩnh như vậy, thậm chí cũng không hỏi thăm Lương Gia có thật sự bị bắt cóc hay không. Ta thật còn kém xa hắn, ta chưa đạt tới cảnh giới cao như vậy. Nha hoàn kia nói đúng, trời sinh ta thích giúp vui, mặc dù rất đói bụng nhưng vẫn khó nhịn được ham muốn đến Lâu Gia Bảo nhìn tấn tuồng Diệp Khuynh Thiên bức hôn Lâu Huyên. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ bức hôn thiên hạ đệ nhất soái ca, trăm năm khó gặp, lúc này không thưởng thức, kiếp sau ta sẽ không còn phúc khí này.

Hôm qua Lâu Huyên mới đến tướng phủ cầu hôn, hôm nay liền bị người ta tới cửa bức hôn, các ca ca chắc chắn sẽ biết ta đi giúp vui, nếu lại thêm mắm dặm muối lần nữa, không chừng sẽ nói ta đi cướp dâu. Ta mâu thuẫn hồi lâu, vì ham học hỏi, cuối cùng quyết định đi tắt —— trèo tường ra ngoài.

Ta đứng cạnh tường bồi hồi đã lâu, xác định không có ai thấy mới trèo ra ngoài, chuồn mất. Với khinh công của ta, trèo tường dễ như ăn sáng.

Đến cách Lâu Gia Bảo mấy chục thước, ta sợ hãi vì đám đông đang vây xem, nói người ta tấp nập thật không quá lời, nói không chừng hoàng đế xuất hành cũng chưa có đãi ngộ như vậy. Ở Lạc Dương, ta đã chứng kiến sức kêu gọi của Diệp Khuynh Thiên, tình hình trước mắt so với cảnh tượng ở khách sạn Phong Vân, chỉ có hơn chớ không kém, tuồng mỹ nữ bức hôn đúng là hiếm thấy, không thể bỏ qua.

Ta bị đám đông xô đẩy, cuối cùng hạ quyết tâm tung người phi thẳng lên đỉnh Lâu Gia Bảo.

Diệp Khuynh Thiên, Lâu Huyên, Lâu Ý Ý cùng một đám đông đứng ở tiền viện, trong đó có một trung niên mặt mũi vô cùng nghiêm hẳn là cha Lâu Huyên, xem khí thế liền đoán ngay được. Ta sợ bọn họ thấy ta bèn ngồi xổm xuống, ánh mắt không ngừng ngắm nghía. Tại cổng chính là một đám đại hán khỏe mạnh canh giữ chặt chẽ, đầu tóc đầy mồ hôi, cực kì mệt mỏi. Nhưng xem ra bên ngoài nhiều người xô đẩy như vậy, không biết bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu, tay sắp rụng xuống đùi. Ta lắc đầu thở dài một phen, dời sự chú ý về lại chỗ cũ.

Đám nữ tử áo trắng che mặt chắc là thị nữ của Diệp Khuynh Thiên, tự cho mình xinh đẹp như tiên, trong tay mỗi người đều cầm một trường kiếm. Diệp đại mỹ nữ cầm đầu tuy chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng không giấu được vẻ ai oán, không biết có khóc hay không. Lâu Huyên ôm tay nhìn này nhìn kia, hoàn toàn không lo nghĩ. Lâu bảo chủ cha hắn mới có vẻ khó xử khiến ta vừa thấy liền nghĩ ngay Diệp Khuynh Thiên đến làm mẹ kế Lâu Huyên.

"Sao không nói gì?" Ta sốt ruột thay bọn họ. Nhìn nửa ngày cũng không thấy chút tiến triển, đổi lại là bất cứ ai cũng không yên. Bọn họ sẽ không giằng co như vậy chứ, ta cũng không tính đợi ở đây đến lúc trăng sao đầy trời mới về nhà.

Qua nửa nén hương, Diệp Khuynh Thiên giật mình, ta mừng rỡ, trò hay bắt đầu. Nàng nhẹ nhàng nói: "Công tử lo sao, ta sẽ chờ công tử."

Lâu Huyên nói: "Ta đã sớm nói qua ngươi không cần chờ, ta vẫn là một câu kia, thật xin lỗi, ta làm không được."

"Đây là di huấn sư phụ dặn ta trước lúc lâm chung, ta không thể vi phạm. Cho nên, công tử phải cưới ta." Diệp Khuynh Thiên lệ trong suốt, "Huống chi, ta đã cứu công tử, sao công tử có thể đối xử với ta như vậy."

"Diệp cô nương, chính vì cô đã cứu ta, ta càng không thể cưới cô nương. Ta đối với cô nương chỉ có cảm kích, không có cảm tình, nếu dám bức ta cưới cô nương, chỉ sợ cô sẽ hối hận. Thật có lỗi, ta nói chuyện không dễ nghe, thứ lỗi."

"Vậy vì sao công tử phải giở khăn che mặt của ta, ta vốn tưởng trong lòng công tử có ta."

"Lúc ấy khăn che mặt của cô nương tự rơi xuống, không liên quan đến ta." Lâu Huyên rất không nể mặt.

Diệp Khuynh Thiên không nói, cúi đầu gạt lệ. Bọn thị nữ của nàng thấy chủ tử bị khi dễ, đồng loạt rút kiếm chĩa vào Lâu Huyên, chậc chậc, đều biết võ công, kiếm khách mỹ nữ. Trong lòng ta thầm kích động, tự mình đánh cược ai sẽ thắng trận này.

"Lão gia, chúng ta sắp chống đỡ không nổi ——"Đại hán giữ cửa hô lên một câu, sau đó phịch một tiếng, cổng chính hoa hoa lệ lệ bị phá mở, đám người cứ thế ùn lên, thật sự càng ngày càng náo nhiệt.

"Đây đây... Đây nên làm sao cho phải!" Cha Lâu Huyên nóng nảy, mau chóng khuyên hắn, "Ngươi đáp ứng nàng đi, dù sao cũng không thiệt, cứ như vậy sẽ bị người chế giễu."

Lâu Huyên còn chưa nói, Lâu Ý Ý lớn tiếng doạ người: "Không được, cha, ca ca đã có Tô Nhiễm, sao có thể cưới Diệp Khuynh Thiên! Nếu quả thật như vậy, về sau ta cũng gả cho hai nam nhân được."

Cả đám đông cười vang.

"Ngươi ——" Lâu bảo chủ nhìn chằm chằm Lâu Ý Ý, tức giận đến mặt trắng bệch. Hắn có nữ nhi như vậy mà còn sống thêm được mười mấy năm là chuyện hiếm có, phụ thân như hắn nên thấy may mắn, kẻ hay gây rối như ta ít nhất cũng không bất thường như Lâu Ý Ý.

Lâu Huyên cũng cười ha ha, hắn nói: "Cha, Ý Ý nói đúng, trừ Tô Nhiễm ra, ta sẽ không cưới ai khác."

Tên Lâu Huyên này dám lấy ta làm bia đỡ đạn, ta thật khinh thường hắn. Trong đám đông bắt đầu có rất nhiều người khe khẽ nói nhỏ, tám chín phần đang đoán "Tô Nhiễm" trong miệng Lâu Huyên là người ra sao, dám so sánh với Kinh Hồng Mỹ Nhân.

Đám mỹ nữ kiếm khách áo trắng tức giận, kiếm trong tay run run, trong đó một ả lớn tiếng nói: "Tiểu thư, Tô Nhiễm kia là ai, chúng ta thay ngươi giết nàng!"

"Đúng, bầm thây vạn đoạn!" Những người khác phụ họa.

Nghe được ta hết hồn, các nàng vừa mới nói muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, ta nhất thời hốt hoảng trượt chân xuống dưới, theo bản năng thét chói tai. Trước khi rơi xuống, ta chờ mong ai rủ lòng thương xót bay tới đỡ ta, ta sợ đau. Đang nghĩ tới thì thật có người đỡ lấy ta, vạn hạnh vạn hạnh.

Vốn ta tưởng Lâu Huyên anh hùng cứu mỹ nhân đến đây, hắn không phải vẫn ồn ào muốn thành thân với ta sao. Nào biết mở mắt ra đã thấy người đến là Tần Lãng, trên mặt vẫn lạnh như băng, thấp giọng hỏi ta: "Không sao chứ?"

"Không sao, làm ta sợ muốn chết." Ta vỗ vỗ ngực.

Tần Lãng thấy vậy, bỗng dưng nở nụ cười, nói: "Không sao là tốt rồi, về đi, tứ ca nàng nói nàng tới đây, bảo ta tới xem thử."

Cái gì? Tô Duyên biết ta đến đây? Ta ngạc nhiên, vẻ mặt gọi là sống không bằng chết. Sợ là hắn đã sớm đoán ta sẽ đến giúp vui, với cái miệng quạ đen của hắn, phỏng chừng lúc này khắp tướng phủ đã biết, mọi người chắc đang cười trộm.

"Nàng sao vậy?" Tần Lãng hỏi ta.

Ta lúng ta lúng túng: "Ta muốn chết."

Tần Lãng mặc kệ ta muốn chết hay không, hắn kéo ta về. Quay người lại, ta nghĩ ta thật sự sắp chết. Mọi người, bao gồm Diệp Khuynh Thiên cùng đám mỹ nữ kiếm khách nhìn ta chằm chằm. Mắt thấy Lâu Huyên sắp phun ra lửa ta mới sực nhớ Tần Lãng đang kéo tay ta, vội vàng rút ra nhưng hắn cầm thật chặt, căn bản rút không được.

Lâu Ý Ý thật hưng phấn, lớn tiếng bảo ta: "Tô Nhiễm ngươi đã tới, chúng ta đang nói về ngươi..."

Ta hận không thể xông lên đánh nàng, nàng không phải tính gây phiền toái cho ta sao. Hơn nữa nàng vẫn rất vui vẻ, hoàn toàn không biết mình sai.

Đám mỹ nữ áo trắng nhìn ta như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp, ta sợ các nàng thật sự đem ta bầm thây vạn đoạn, không tự chủ được, nhích lại gần Tần Lãng. Tần Lãng rất tự giác che chắn trước mặt ta, có truyền nhân của Hiên Viên Thần Kiếm ở đây, ta không hề sợ hãi, đắc ý lia mắt về phía Diệp Khuynh Thiên.

Cả đám người sôi trào, kiễng chân chờ xem chúng ta đánh nhau. Tần Lãng thản nhiên nói với Lâu Huyên: "Nhiễm Nhiễm không hiểu chuyện, khiến các ngươi thêm phiền toái, thật có lỗi, ta đây đưa nàng về."

"Chậm đã ——" Ánh mắt Diệp Khuynh Thiên đủ bắn ta thành tổ ong, "Lâu Huyên, ý trung nhân của công tử chính là nàng sao?"

Lâu Huyên cố ý thêm dầu vào lửa: "Đúng."

"Tiểu thư, ta thay người giết nàng!" Đám kiếm khách mỹ nữ nhất loạt hô lên một câu, giống như việc giết người với các nàng phổ biến như cơm bữa.

Ta đây đã trêu chọc ai chứ!

Ngay khi các nàng chuẩn bị động thủ, Tần Lãng nói: "Các vị cô nương đừng động thủ, đao kiếm vô tình, ta không muốn các ngươi bị thương."

Lời này ta thích, rất có khí thế, chưa đánh đã dám chắc các nàng không thắng được. Ta vụng trộm cười, rất hãnh diện.

Tần Lãng tiếp tục khiến ta tự hào: "Tô Nhiễm là vị hôn thê của ta, khôn quan hệ gì đến Du Long Công Tử. Nếu Diệp cô nương thích Du Long Công Tử, cứ âm thầm thương lượng, chúng ta không quấy rầy."

Ách... Lời này hơi kỳ cục nhưng cũng không sai. Ta không muốn tiếp tục thành tiêu điểm của quần chúng, quyết định bảo trì trầm mặc, nghe lời Tần Lãng, rời chỗ này trước.

Mới bước được hai bước, Lâu Huyên lớn tiếng bảo ta: "Nhiễm Nhiễm, nàng lại đây!"

Ta quay đầu, tìm một lý do thật sứt sẹo: "Mẫu thân đang chờ cơm, lần sau đi..."

Ánh mắt Lâu Huyên vô cùng sắc bén, ta sợ dám chết, thúc giục Tần Lãng: "Chạy mau."

Tần Lãng ôm ta nhảy lên đỉnh, bỏ trốn mất dạng.