Cùng lúc đó.Khu nhà Giang Đông, phòng số 201.Sở Ngữ Vi đang ngồi trên sa lon trong phòng khách, biểu cảm của nàng hết sức phức tạp.Nàng vừa xem tin tức trên ti vi xong.Cũng biết chuyện vụ án diệt môn Tề gia.Lại không ngờ lần phá án này lại ảnh hưởng lớn như vậy.Hiện giờ, có rất nhiều người đang lập topic trên các diễn đàn, khen cảnh sát thành phố Lâm Giang phá án thần tốc.Còn nói cảnh sát thành phố Lâm Giang có tác dụng làm gương cho cảnh sát ở những nơi khác noi theo và học tập.Mà cha của nàng cũng được cấp trên khen ngợi.Mà tất cả những chuyện này, dường như đều có quan hệ với người kia.“Cha, thật sự là Giang Chu cung cấp manh mối, thì mọi người mới bắt được hung thủ à?”Sở Hùng gật đầu: “Không sai, nếu như không có tên nhóc đó, thì cảnh sát sẽ phải mất rất nhiều sức lực mới có thể bắt được hung thủ!”“Nhưng tại sao Giang Chu lại biết hung thủ ở nơi đó?”“Tên nhóc đó nói là, tình cờ đi ngang qua thì gặp được, sau đó thì quyết định đi báo cảnh sát.”Sở Ngữ Vi ngẫm nghĩ một lát: “Vậy đúng là Giang Chu có cống hiến lớn rồi!”Sở Hùng gật đầu, chợt nhớ ra cái gì: “Vi Vi, các con là bạn học đúng không? Hay là con gọi tên nhóc đó đến nhà ăn cơm nhé, để cha đại biểu sở cảnh sát cảm tạ một phen!”“A? Không. ..không được!”“Sao thế?”“Hiện giờ con không muốn gặp tên đó!”Đúng lúc này, mẹ của Sở Ngữ Vi là Trần Uyển Oánh đi đến.Bà nhìn thoáng qua tivi, thuận miệng hỏi một câu: “Đây là con cái nhà ai mà dũng cảm thế?”Sở Ngữ Vi khẽ cắn môi đỏ: “Là bạn học cùng lớp con!”“Tên nhóc này không tệ nha, giờ người có tinh thần trọng nghĩa như này rất ít gặp!”“Chỉ là nhân phẩm không tốt, thích đùa giỡn tình cảm của người khác...”Trần Uyển Oánh hơi mê mang: “Con nói gì cơ?”“Không có gì, mẹ, con về phòng trước đây!”Sở Ngữ Vi đứng lên, mang tâm sự nặng nề về phòng mình.Nàng bây giờ vẫn còn thấy giận Giang Chu.Bởi vì.. .tên này ít nhiều có chút không biết tốt xấu.Nhưng mà bản thân nàng lại không thể biểu hiện cơn giận này ra ngoài.Dù sao thì nàng cũng đã từ chối lời tỏ tình của Giang Chu rồi.Coi như có bất mãn đến đâu thì cũng không thể nói gì.Nhưng mà đến bây giờ nàng vẫn không hiểu nổi, tại sao Giang Chu lại như vậy.Rõ ràng tên đó đã nói là thích mình rồi, tại sao chỉ trong một đêm đã biến thành người khác rồi?Hơn nữa, chính mình cũng đã đồng ý lời tỏ tình của tên đó trong lúc cấp bách rồi.Thế mà lại bị tên đó từ chối.Chẳng lẽ tên đó thật sự chỉ muốn đùa giỡn mình?Sở Ngữ Vi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lấy điện thoại di động của mình ra.Nàng mở QQ lên, trên tường QQ vẫn còn bài viết của nàng.Hôm kia, sau khi rời khỏi sở cảnh sát, thì Sở Ngữ Vi đã sinh ra một loại mê mang với Giang Chu.Cho nên nàng mới viết một câu “Vì sao mình đọc không hiểu bạn?”Người trẻ tuổi bây giờ đều thích viết mấy câu Xuân đau Thu buồn như vậy.Thật ra thì đó cũng không phải vì muốn chia sẻ cho người khác.Mà là hy vọng người mà mình đang nhớ kia có thể nhìn thấy.Nhưng mà tên Giang Chu này thì lại hay rồi.Trả lời một câu: “Thật cmn thâm ảo, đọc không hiểu?”Đúng!Sở Ngữ Vi thừa nhận, câu này của mình hơi mông lung.Nhưng mà, mấy thiếu nữ yêu thích văn nghệ đều như vậy mà, đúng không?Những người khác đều có thể hiểu, còn bình luận rất tỉ mỉ.Tại sao Giang Chu này lại ngốc như vậy chứ?Hiện giờ, Sở Ngữ Vi cũng không biết tâm trạng của mình là như thế nào.Nhưng nàng cảm thấy, tuyệt đối không phải là do mình thích người này.Mấy ngày nay nàng vẫn luôn phân vân, xoắn xuýt chuyện này, là bởi vì nàng không phục.Con gái chính là như vậy.Người khác có thể hận nàng, chán ghét nàng.Nhưng tuyệt đối không thể không ngó tới nàng, không để ý đến nàng.Càng không thèm để ý đến nàng, thì nàng lại càng không chịu nổi.Từ nhỏ đến lớn, Sở Ngữ Vi luôn là trung tâm của mọi người.Học tập tốt, dung mạo xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ.Làm sao nàng có thể cho phép có một cậu con trai không thèm để ý đến mình chứ.Nhưng mà Sở Ngữ Vi không nghĩ đến một chuyện, đó chính là, một khi con gái bắt đầu phân vân do dự, thì chính là bắt đầu rơi vào tay giặc rồi..