Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 25

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Diệp Nam Nịnh được đỡ lên xe thì Đỗ Khê Nhiễm cũng cầm điện thoại bước sang một bên, nói với mấy người trong xe: "Mình nghe điện thoại cái đã, vài phút là xong ngay."

Chương Mịch Song và bạn trai ngồi đằng trước. Lát sau, cô quay đầu lại, thấy Diệp Nam Nịnh đang tựa vào cửa sổ xe mà nhìn chăm chú ra bên ngoài, bèn nói: "Em có gấp về không?"

Diệp Nam Nịnh: "Dạ không gấp."

"Vậy chờ nó một lát đi. Hễ nghe điện thoại là không ngừng được." Chương Mịch Song nói.

Diệp Nam Nịnh biết đối phương cho rằng cô đang muốn hối thúc Đỗ Khê Nhiễm nhanh lên, thật ra không phải. Cô chỉ muốn nhìn chị thêm một chút, lại thêm chút nữa thôi. Đỗ Khê Nhiễm đang đứng cách nơi này chỉ vài mét, cầm điện thoại nói chuyện với khách hàng, sau đó lại gọi cho những người khác nữa, thoạt trông hết sức bận rộn nhưng chị vẫn thành thạo xử lí tất cả mọi chuyện đâu vào đấy.

"Nhiễm Nhiễm thật là... nói chỉ vài phút thôi mà lâu thế." Chương Mịch Song nói, lại mở nhạc trên xe. Bài này chỉ có tiếng nhạc, không có lời, rất thích hợp để trò chuyện.

"Anh ra ngoài rít điếu thuốc." Bạn trai Chương Mịch Song mở cửa xe. Chương Mịch Song quá nhàm chán, bèn quay đầu nói chuyện với Diệp Nam Nịnh.

"Chị nên gọi em là Nam Nịnh hay là Tiểu Diệp đây?"

"Dạ sao cũng được." Cồn trong người Diệp Nam Nịnh còn chưa tan hết, cũng không quá sợ hãi khi phải đối mặt với người bạn của Đỗ Khê Nhiễm mà cô mới gặp lần đầu này.

"Vậy Tiểu Diệp đi. Tiểu Diệp này, em có bạn trai không?" Hẳn là vì mọi người ai cũng có một trái tim muốn chèo thuyền đu CP, hoặc là muốn xem người khác yêu đương, hoặc là muốn giúp người khác yêu đương, Chương Mịch Song chính là người như thế. Bình thường cô đã hay giới thiệu những chàng trai khá tốt cho Đỗ Khê Nhiễm, giờ lại gặp được cô bé trẻ trung, xinh đẹp thế này, trái tim muốn mai mối của cô lại bắt đầu manh động.

Diệp Nam Nịnh lắc đầu: "Em không."

Chương Mịch Song hăng hái: "Em đẹp như thế, nhất định là có rất nhiều bạn nam theo đuổi đúng không? Không thích ai cả sao?"

Diệp Nam Nịnh: "Vâng, không thích ai cả."

Chương Mịch Song: "Vậy em thích kiểu nào? Nói chị nghe thử đi?"

Diệp Nam Nịnh: "Dáng đẹp, dịu dàng, mặt xinh." Tốt nhất là có ngực, lớn nhỏ không quan trọng, chủ yếu có là được. Đương nhiên điểm này cô ngại không dám nói ra.

"Chị không tin bên cạnh em chưa bao giờ xuất hiện người như vậy." Chương Mịch Song nói.

Xuất hiện rồi.

Diệp Nam Nịnh lướt mắt nhìn ra cửa sổ. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng mảnh khảnh, dong dỏng cao kia khiến tim cô nổi trống. Thật muốn tiến lên ôm lấy chị mà không màng gì cả. Nhưng giờ vẫn còn sớm, làm vậy chỉ khiến chị hoảng sợ.

"Còn Đỗ tổng thì sao? Đỗ tổng có thích ai không?" Diệp Nam Nịnh lẩm bẩm nói.

"Nó ấy hả? Nếu có thì hay quá rồi." Chương Mịch Song nói, "Ba mẹ nó lần nào gọi cho chị cũng nhờ chị để ý xem xung quanh có anh nào thích hợp hay không. Chị biết làm sao được? Chị cũng đã giới thiệu cho nó gần như là giáp hết mấy người chất lượng tốt mà chị quen rồi, nhưng nó vẫn cứ không thích. Quá khó khăn."

Trong lòng Diệp Nam Nịnh đánh thịch một tiếng. Cô mong đợi hỏi: "Vì sao chị ấy lại không thích?"

Không phải Đỗ tổng cũng thích con gái đấy chứ?!

"Bởi vì công việc bận rộn. Nó cứ nói trong túi phải có tiền thì mới có cảm giác an toàn, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của nó." Chương Mịch Song đỡ trán, "Mà cũng phải, cả ngày nó bận như vậy, đừng nói yêu đương, chị thấy ngay cả cơm nó cũng không rảnh mà ăn."

Diệp Nam Nịnh đau lòng liếc nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái.

"Lí do đó đương nhiên rất quan trọng, nhưng chị không biết có phần nào trong đó là tìm cớ hay không." Chương Mịch Song nói.

Diệp Nam Nịnh: "Tìm cớ ư?"

"Đúng rồi. Trước kia nó từng bị bạn trai tình đầu làm tổn thương."

Bạn trai tình đầu?

Diệp Nam Nịnh tan nát cõi lòng: "Đồ cặn bã! Đi chết đi!"

Chương Mịch Song vui sướng: "Muốn xả giận thay nó đến thế cơ à. Em còn chưa biết chuyện trước kia của Nhiễm Nhiễm mà đã một mực đứng về phía nó rồi sao?"

"Đỗ tổng sẽ không làm tổn thương người khác. Nếu có ai tổn thương chị ấy thì nhất định chính là lỗi của người đó, sẽ bị trời phạt!" Diệp Nam Nịnh căm phẫn nói.

Chương Mịch Song bật cười: "Chị thích mấy người như em đấy. Nào, dùng những lời lẽ tàn nhẫn nhất mà mắng gã đàn ông thúi kia đi!"

"Hắn ngang ngạnh ương bướng, âm hiểm xấu xa, làm ác đầy ra, mặt mày khả ố, ác giả rồi sẽ gặp ác báo!" Diệp Nam Nịnh hung hăng mắng.

Chương Mịch Song: "... Xong rồi hả?"

"Vâng!"

"Lợi hại." Chương Mịch Song không nghe thấy một chữ thô tục nào, còn bị bắt học rất nhiều thành ngữ. Cô cười ha hả, "Em thú vị quá rồi đấy, có rảnh đi chơi nhé."

Diệp Nam Nịnh: ??

Diệp Nam Nịnh không hiểu lắm đối phương thấy mình đáng yêu chỗ nào. Cô rất muốn biết quá khứ của Đỗ Khê Nhiễm, bèn nhỏ giọng hỏi: "Em có thể biết chuyện về mối tình đầu của Đỗ tổng được không?"

"Có gì mà không được? Cũng đâu phải bí mật gì. Chính nó còn thường hay oang oang về chuyện này cơ mà. Thế nên chị mới có cơ sở để hoài nghi nó nương chuyện này làm cớ để mà né tránh chuyện yêu đương, kết hôn." Chương Mịch Song nói.

Chuyện này nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ.

Thời cấp ba, Đỗ Khê Nhiễm là hoa khôi của trường, lại còn học giỏi, bình thường rất nhiều người để ý, cũng có không ít người thầm mến, nhưng thật sự dám tỏ tình thì lại không mấy ai. Dù sao một người quá mức ưu tú sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách và tự ti, muốn tỏ tình thì trước tiên phải xem xem mình được bao nhiêu điểm cái đã. Đa phần mọi người đều dự đoán được kết quả mình sẽ bị từ chối.

Đương nhiên cũng có không ít người lớn gan muốn theo đuổi. Những kẻ con nhà giàu ỷ mình có tiền cũng đã từng tỏ tình với cô, nhưng tất cả đành bỏ cuộc.

Chính vào lúc mọi người cho rằng sẽ không ai hái được đóa hoa cao ngạo ấy thì bỗng một ngày, tin tức cô yêu đương với một nam sinh đột nhiên lan truyền khiến người ta kinh ngạc trợn tròn. Nam sinh này vừa không phải con nhà giàu mà cũng chẳng nằm trong tốp học giỏi, cùng lắm chỉ trông thanh tú, ngày nào cũng mặc chiếc áo tay ngắn giặt đến bạc màu, là kiểu mà đứng giữa đám đông cũng không ai dòm ngó.

Chương Mịch Song đi tìm Đỗ Khê Nhiễm, hỏi vì sao bạn thân lại muốn yêu đương với người này. Khi ấy Đỗ Khê Nhiễm nói: "Cậu ta đã nghèo tới vậy rồi mà ngày nào cũng đưa cơm cho mình. Quá đáng thương."

Mối tình bất bình đẳng bắt nguồn từ sự thương hại ấy khiến tất cả những ai ban đầu không xem trọng dần dần thay đổi cái nhìn, bắt đầu tin tưởng bọn họ là tình yêu đích thực. Ngay cả Đỗ Khê Nhiễm cũng cho là thế. Con người ai rồi cũng sẽ mềm lòng. Dần dà, cô đã đặt cái người tuy kiệm lời nhưng vẫn luôn lặng lẽ đưa cơm, rót nước cho mình ấy vào tim.

Cô cũng hiểu hoàn cảnh gia đình người nọ. Nhà lãnh trợ cấp xã hội dành cho hộ nghèo, có một người cha tàn tật và một cô em gái sắp vào cấp hai. Vì thế, mỗi khi nam sinh mang cơm đến cho cô, cô sẽ trả tiền cho đối phương, đồng thời còn dùng đủ loại lí do để mà tặng đồ ăn cho cậu ta. Cô còn bắt đầu kèm người nọ học tập, cố gắng để thi vào trường đại học chung tỉnh.

Diệp Nam Nịnh nghe mà thất thần, còn hơi hâm mộ nam sinh kia vì có thể được Đỗ Khê Nhiễm ưu ái: "Rồi sau đó? Vì sao lại chia tay?"

Chương Mịch Song thở dài: "Chia tay hình như là hai tháng trước khi thi đại học."

Trong lúc nghỉ giữa tiết nào đó, khi đến tìm người nọ thì Đỗ Khê Nhiễm nghe được một cuộc nói chuyện. Nội dung đại khái là nam sinh đồng ý với điều kiện mấy người này đưa ra mà theo đuổi Đỗ Khê Nhiễm, nếu thành công thì sẽ tính tiền theo ngày.

Hóa ra những kẻ con nhà giàu kia cảm thấy tự ái vì bị từ chối, bèn hùa nhau nghĩ ra trò xấu xa ấy, muốn nhìn thử xem rốt cuộc Đỗ Khê Nhiễm lợi hại đến mức nào, định sẽ tuyên bố công khai rằng Đỗ Khê Nhiễm bị một nam sinh tầm thường lừa gạt tình cảm vào một ngày trước kì thi đại học, khiến lòng tự trọng ngạo nghễ của cô bị chà đạp.

Đỗ Khê Nhiễm thấy nam sinh nhận tiền của bọn chúng thì tức giận đến mức lao thẳng ra, hất rơi số tiền trong tay người nọ, sau đó phẫn nộ nhìn sang mấy kẻ chủ mưu: "Có tiền thì hay lắm đúng không? Các người chờ đó cho tôi. Một ngày nào đó, các người sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này!"

"Từ đó về sau, trong đầu Nhiễm Nhiễm chỉ có mỗi chuyện kiếm tiền." Chương Mịch Song thở dài một tiếng, "Ký ức thời thanh xuân ảnh hưởng quá lớn, lòng tự trọng của nó quả thật đã bị đả kích. Đối với chuyện yêu đương, nó cũng giữ hoài thái độ nghi ngờ, cứ cảm thấy có người muốn xem nó xấu mặt."

"Vậy chị ấy có hận người kia không?" Diệp Nam Nịnh ngơ ngác nói.

Chương Mịch Song im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Có hận hay không cũng không quan trọng. Mỗi khi nhắc đến chuyện này thì nó vẫn luôn mắng mỏ những kẻ hùa nhau ấy. Thật ra nghiêm túc ngẫm lại thì người kia cũng là bị ép thôi. Cha ở nhà phải phẫu thuật, không có nguồn thu nhập nào khác, đành phải làm loại chuyện ngu xuẩn ấy. Hơn nữa, hình như là người nọ cố ý để Đỗ Khê Nhiễm biết chuyện đó, không kéo dài đến một ngày trước kì thi đại học. Cơ mà nói sao thì cậu ta cũng đã phụ lòng Nhiễm Nhiễm. May mà Nhiễm Nhiễm là đứa cầm lên được thì buông xuống được, vốn cũng chỉ thấy thương hại nên mới đồng ý quen, không lí nào phải chịu trách nhiệm mà lãng phí cả tuổi thanh xuân của mình chỉ vì cậu ta đáng thương."

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

Chương Mịch Song vui đùa nói: "Hôm nay tụi chị còn đùa nhau, nói rằng không chừng sau này nó sẽ tìm một cô nàng để mà chung sống. Nó còn thấy rất được."

Diệp Nam Nịnh: Xem ra em có cơ hội! Để cho em!!!

*Nịnh kiểu: Em có 3 bích xin nhường em trước 🤣Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một cơn gió lạnh từ bên ngoài lùa vào. Đỗ Khê Nhiễm chui lên xe, chà chà tay: "Đi thôi."

Chương Mịch Song gọi tên bạn trai. Bạn trai lập tức dụi tắt tàn thuốc, leo lên lái xe.

Xe lăn bánh trên đường. Đỗ Khê Nhiễm đang định nghỉ ngơi chốc lát thì lại chú ý đến một ánh mắt nóng rực. Cô quay đầu nhìn sang Diệp Nam Nịnh: "Vụ gì?"

Diệp Nam Nịnh muốn nói: Em cũng rất đáng thương, chị nhìn em thử đi? Nếu có thể yêu đương với em thì càng tốt. Em sẽ không phụ lòng chị.

Đến khi mở miệng lại là: "Đỗ tổng, chị đẹp quá."

Đỗ Khê Nhiễm: "..."

Cả xe cười vang. Chương Mịch Song bừng bừng hứng thú quay đầu hóng chuyện: "Em nịnh câu này xem như nịnh đúng chỗ quan trọng rồi đấy."

Đỗ Khê Nhiễm cười không khép miệng được: "Con nhỏ đây là rượu vào lời ra, nịnh đâu mà nịnh. Mình đẹp sẵn rồi."

Diệp Nam Nịnh: "Phải phải! Chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất em từng thấy."

Đỗ Khê Nhiễm cười xoa đầu cô nàng: "Ngoan quá. Bình thường sao không thấy miệng em ngọt như vậy nhỉ?"

Diệp Nam Nịnh nương có cồn mà gây chuyện, càn rỡ thuận thế ngã lên người Đỗ Khê Nhiễm, đầu gác lên gối đối phương: "Hơi choáng."

"Vậy ngủ một lát đi, chừng nào đến sẽ gọi em." Đỗ Khê Nhiễm nói.

"Vâng." Ngửi mùi hương trên người Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh an tĩnh thϊếp đi.

Nửa tiếng sau, Đỗ Khê Nhiễm vỗ nhẹ lên mặt cô nàng: "Dậy nào, đến nhà rồi."

Diệp Nam Nịnh mở mắt, ngồi dậy với vẻ hết sức không tình nguyện, lại lưu luyến nhìn Đỗ Khê Nhiễm.

"Sao vậy? Còn chưa muốn về à?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

"Không phải... Em đi đây, tạm biệt." Diệp Nam Nịnh đỡ cửa xuống xe, lại nói với hai người ngồi băng trước, "Tạm biệt tất cả mọi người."

"Để con bé một mình có được không vậy?" Chương Mịch Song nhìn bóng dáng loạng choạng của Diệp Nam Nịnh, "Có phải tối nay tâm trạng em ấy không được tốt nên mới đi uống rượu không? Cảm thấy ẻm có rất nhiều tâm sự, tối về sẽ không khóc thầm đấy chứ? Hơn nữa một cô bé xinh đẹp như thế uống say đi trên đường thì có xảy ra chuyện gì không?"

Đỗ Khê Nhiễm mở cửa xe: "Mình đi xem em ấy, hai người về trước đi."

"Nhanh lên, tụi này đợi cậu."

"Không cần đâu, lát nữa mình bắt xe về. Hai người về trước đi." Đỗ Khê Nhiễm cũng không xác định tình hình của Diệp Nam Nịnh là thế nào, cần phải ở lại bao lâu.

"Được rồi. Có gì gọi điện cho mình đi, gọi là tới ngay." Chương Mịch Song vẫy vẫy tay.

Nghe thấy tiếng xe rời đi, Diệp Nam Nịnh mới nghiêng đầu trông theo chiếc xe, nào ngờ mắt lại bắt gặp bóng hình Đỗ Khê Nhiễm. Cô giật mình lùi lại hai bước: "Mình đây là xuất hiện ảo giác à?"

Đỗ Khê Nhiễm vội tiến lên đỡ lấy cô nàng: "Nhà chỗ nào?"

Diệp Nam Nịnh véo mặt người trước mắt.

Đỗ Khê Nhiễm: "? Em làm gì vậy?"

"Không phải đang mơ..." Diệp Nam Nịnh lẩm bẩm, sau đó kinh ngạc nhìn đối phương, "Đỗ tổng, sao chị lại ở đây? Bọn họ bỏ quên chị sao?"

"Không phải, chị đưa ma men về trước." Đỗ Khê Nhiễm nói.

"Em không phải ma men."

"Ừ, em không phải. Em chỉ là đồ mít ướt thôi."

"Vậy chị chính là đại mỹ nhân!"

"Phải phải phải, là chị."

Hai người cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng. Bước đến dưới lầu căn hộ, lại vào thang máy, Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn bàn tay Đỗ Khê Nhiễm đến giờ vẫn chưa buông ra, không nhịn được mà vỗ vỗ lên mu bàn tay chị.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang với ánh mắt rất quái lạ.

"Sao... sao vậy?" Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói. Không phải chỗ nào lộ tẩy rồi đấy chứ?

"Em không cảm thấy động tác vỗ tay vừa rồi rất giống bà vỗ cháu gái sao?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

"... Không thấy. Giống ông cụ hơn là bà."

"Đòi lớn vai hơn ai đấy?" Đỗ Khê Nhiễm cười một tiếng, "Cơ mà nhắc đến ông cụ, chị có theo dõi một blogger tên Ông Cụ."

"Vậy... vậy sao?"

"Ừ, em thích nấu ăn không?"

"Thì... thì cũng bình thường à."

"Vậy thôi, chị không chia sẻ blogger kho báu cho em."

Blogger kho báu!

Ra khỏi thang máy thì ngay cả bước chân Diệp Nam Nịnh cũng nhẹ hẫng, cả người lâng lâng. Bước đến cửa phòng, cô mò tìm thẻ phòng trong túi xách.

"Được rồi, chị về trước đây. Tối đừng khóc nữa, có gì mà không vượt qua được đâu?" Đỗ Khê Nhiễm nói.

"Nếu em còn khóc thì làm sao?" Diệp Nam Nịnh ngước mắt hỏi.

"Vậy... gọi điện cho chị đi."

"Gọi điện phiền phức quá, quấy rầy chị nghỉ ngơi thì không được hay lắm." Diệp Nam Nịnh bắt lấy cánh tay người trước mắt. Mùi rượu thoang thoảng, vành mắt hãy còn dấu vết vừa mới khóc, cô nói với vẻ hết sức đáng thương: "Đỗ tổng, tối nay ở lại đi."

_____________

Diệp Nam Nịnh bình thường: Khúm núm vâng dạ.

Diệp Nam Nịnh uống say: Liên tục xuất chiêu.

_____________