Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 37

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 37

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Cơm nước xong, vì còn phải xử lí một số việc của căn hộ nên Chương Mịch Song không nán lại lâu mà cùng Khâu Dã đi ngay. Đỗ Khê Nhiễm giúp Diệp Nam Nịnh dọn phòng bếp xong cũng giục Đỗ Hà Nhược mau về ngủ sớm. Đến khi trong nhà chỉ còn lại một mình, Diệp Nam Nịnh hãy còn chìm trong sự hạnh phúc vô bờ bến. Thì ra ăn cơm với bạn bè, với người thích là chuyện vui sướng như thế.

Tắm rửa xong, cô lại đảo một vòng căn hộ, nhìn xem còn cần thêm đồ dùng gì không rồi đặt mua trên mạng. Sau đó, cô tựa lên bàn, nhìn chăm chú vào bình hoa thật lâu, đã bắt đầu lo lắng đến chuyện mai mốt hoa héo thì phải làm sao?

Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh lại tìm tòi trên trang mua sắm thêm một lúc, rồi chốt đơn mua cái khung tranh hoa khô.

Sau khi lên giường nằm, theo thường lệ, Diệp Nam Nịnh kiểm tra xem có tin nhắn nào đang chờ trả lời hay không. Đăng nhập vào Weibo đã mấy ngày không lên, cô trả lời tin nhắn của vài fans, rồi lại nhìn chằm chằm vào khung thoại với người nào đó.

Đã mấy ngày rồi bạn fan họ Đỗ không chủ động tìm cô nói chuyện phiếm.

Diệp Nam Nịnh kéo lên lịch sử trò chuyện, phát hiện đều là chia sẻ đồ ăn. Cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ cạn đề tài nói chuyện.

Không được, phải trò chuyện nhiều một chút.

Cô bắt đầu soạn tin nhắn: Thân ái, ngủ chưa?

Không gửi đi. Xưng hô hình như hơi thân mật quá? Cô xóa xóa sửa sửa nửa ngày, cuối cùng nhắn: [Thân (^▽^), ăn cơm chưa?]

Nửa tiếng sau, cô nhận được hồi âm.

Dududu: [Rồi. Tối nay liên hoan nhà bạn. Còn Cụ?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Mình cũng ăn rồi.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Là bạn gì dạ?]

Dududu: [Một bạn nhỏ.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Σ(⊙▽⊙” Vậy ấy có thích bạn đó không?]

Dududu: [Ờm... Ý Cụ là thích kiểu gì?]

Đỗ Khê Nhiễm nhìn thông báo đối phương đang nhập tin nhắn, nửa ngày sau mới thấy được câu trả lời: [Thích kiểu bạn bè với nhau?]

Đỗ Khê Nhiễm im lặng dị thường mất một lúc. Cô xoay chiếc điện thoại, sau đó bước đến bên cửa sổ nhìn cảnh đêm, tự dưng lại nghĩ đến câu “Tôi thích con gái” mà lúc chiều Diệp Nam Nịnh đã buột miệng thốt ra. Tuy Chương Mịch Song nói đó là nói đùa nhưng lúc ấy, trong một khoảnh khắc, cô đã cảm thấy những lời đó là thật sự.

Căn cứ vào việc giao tiếp của Diệp Nam Nịnh với các đồng nghiệp nam trong công ty, đặc biệt là cậu sinh viên thực tập Yến Chính Hạo kia thì em vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách. Những thiếu nữ ở độ tuổi này đều đang tận hưởng niềm vui đến từ tình yêu, nhưng hình như Diệp Nam Nịnh lại không có mơ ước đó... Khoan đã, nói không chừng em giữ khoảng cách với những người kia chỉ vì người mà em đang yêu thầm thì sao?

Nghĩ thế thì cũng giải thích được.

Đỗ Khê Nhiễm mở điện thoại, vừa định trả lời tin nhắn của blogger thì trong đầu cô lại bất chợt nảy sinh một suy nghĩ vừa lạ thường vừa táo bạo...

Nếu... người Diệp Nam Nịnh thích là nữ thì sao?

Theo lí mà nói thì cô không nên hỏi những chuyện này, nhưng hiện giờ quan hệ của Diệp Nam Nịnh với cô khá tốt, vừa là sinh viên thực tập trong công ty, vừa là hàng xóm mới, lại còn là gia sư của em gái, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi sinh ra một chút tò mò.

Nhưng nếu đi hỏi thẳng Diệp Nam Nịnh thì cũng quá đường đột. Mà những người bên cạnh cô lại không có kinh nghiệm về mặt này...

Đỗ Khê Nhiễm nhìn vào màn hình. Nếu cô nhớ không lầm thì hình như người blogger này thích là một chị gái?

Hai người lại cách nhau cái màn hình, hẳn là có thể trao đổi một chút?

Dududu: [Ông Cụ, tôi có thể mạo muội hỏi chút được không? Cụ thích con gái sao?]

Diệp Nam Nịnh ‘xoạt’ một tiếng bật dậy khỏi giường, vò đầu bứt tai phỏng đoán dụng ý trong câu hỏi này.

Rối rắm thật lâu, không ra kết quả.

Dù sao cũng cách màn hình, Diệp Nam Nịnh dứt khoát thẳng thừng thừa nhận: [Đúng vậy.]

Nửa phút sau, thấy đối phương vẫn im lặng, cô e dè hỏi: [Ấy có vì thế mà ghét mình không?]

Dududu: [Không đâu. Chỉ là tôi đang nghĩ làm sao để biết một người có thích con gái hay không. Ông Cụ, làm sao để xác định một người là cong hay thẳng?]

Diệp Nam Nịnh đỏ mặt. Đây là sắp bàn đến chủ đề kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ sao?

Chẳng lẽ bản thân Đỗ tổng còn chưa hiểu rõ xu hướng tính dục của mình?

Cũng không phải không có khả năng. Trước kia cô từng thấy trên mạng có nói thế này, rằng đa phần phụ nữ nghĩ mình thẳng, nhưng thật ra thì có không ít người là song tính tiềm tàng.

Diệp Nam Nịnh chỉ là nhận ra tương đối sớm thôi. Khi những bạn nữ khác còn đang chìm trong tâm tư thiếu nữ với hotboy của khối, của trường thì cô lại cảm thấy những bạn nữ đáng yêu hơn nhiều.

Diệp Nam Nịnh có lí do để hoài nghi rằng Đỗ tổng vẫn chưa rõ ràng xu hướng tính dục của mình, thế nên đang cùng cô tìm hiểu. Mà trùng hợp là cô cũng muốn biết đáp án của vấn đề này, thế là thẳng thắn trả lời: [Nếu ấy có ý muốn ở phương diện kia với con gái thì chính là cong.]

Đỗ Khê Nhiễm: “...” Cái này đương nhiên là cô biết rồi. Mấu chốt là làm sao để xác định người ta kìa?

Cô cũng đâu thể nào đi hỏi thẳng Diệp Nam Nịnh là em có muốn ngủ con gái không chứ?

Dududu: [Còn biểu hiện gì khác nữa không?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Thì nhìn thấy bạn nữ kia sẽ mặt đỏ, tim đập, hồi hộp, chờ mong, rồi lại dè chừng, cẩn thận.]

Dududu: [Hiểu rồi.]

Diệp Nam Nịnh đang định nhân cơ hội này hỏi xem có người nào khiến chị mặt đỏ, tim đập hay không, nào ngờ đối phương đã nói ngủ ngon trước. Cô đành phải vội vàng kết thúc chủ đề.

Nhưng thế đã tiến bộ hơn lịch sử trò chuyện chỉ chia sẻ mỗi đồ ăn trước đó nhiều rồi. Lại là một bước lớn để xúc tiến mối quan hệ hài hòa!

Sáng hôm sau, Diệp Nam Nịnh dậy sớm nấu ba phần ăn sáng, lại gửi cho Đỗ Khê Nhiễm một tin nhắn, không thấy hồi âm. Cô bước sang bấm chuông cửa nhà đối diện, chỉ bấm đúng hai lần. Người mở cửa lại là Đỗ Hà Nhược còn đang lờ đờ buồn ngủ.

“Chị Tiểu Diệp, chào buổi sáng.” Đỗ Hà Nhược ngáp một cái.

“Chào em, ăn sáng không?”

“Dạ được, chị tốt quá! Em đi đánh răng cái đã.” Đỗ Hà Nhược lập tức xoay người vọt vào trong.

Diệp Nam Nịnh bước thật nhẹ, đi theo cô nàng vào phòng khách. Thấy cửa phòng ngủ của Đỗ Khê Nhiễm mở toang, cô lại lặng lẽ nghiêng người nhìn lén. Bên trong không một bóng người.

“Đỗ tổng đâu rồi em?”

“Mới sáng sớm đã nói là có việc lên công ty rồi.” Đỗ Hà Nhược nói với một miệng đầy bọt kem đánh răng.

“Ò...” Diệp Nam Nịnh bước đến cửa nhìn vào. Chăn trên giường chưa gấp, cô thật sự không chịu được, phải bước vào xếp chăn lại cho ngay, sau mới trở ra nói, “Chị không có đụng vô thứ gì hết, chỉ sửa chăn thôi à.”

“Ừm ừm, chị, chị đừng khách khí, cứ coi như nhà mình đi.” Đỗ Hà Nhược nói, bọt văng tứ tung.

Diệp Nam Nịnh cười cười.

Ăn sáng xong, Đỗ Hà Nhược vẫn cứ giữ Diệp Nam Nịnh ở lại xem TV, nói là như vậy náo nhiệt hơn, bình thường ở nhà một mình quá chán. Diệp Nam Nịnh cùng cô nàng ngồi trong phòng khách. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô nhìn tên người gọi đến, sau đó theo phản xạ mà bước về nhà mình nghe máy: “A lô.”

“Hành lí của chị gửi về nhà mấy hôm rồi, sao còn chưa về sắp xếp nữa?” Diệp Đình Viễn lười biếng nói, “Chị không làm thì cũng không ai dám đụng vô mấy thứ đó đâu.”

“Chút nữa chị về sắp xếp ngay.”

Diệp Nam Nịnh trở lại phòng khách, nói với Đỗ Hà Nhược một tiếng là phải đi ra ngoài.

Đỗ Hà Nhược ngả người lên sô pha: “Đi đi, đi đi. Em đây cũng về trường vậy. Người lớn các chị ai cũng bận tối mặt. Xem ra lớn lên thật sự không hay.”

Diệp Nam Nịnh bắt xe đến tiểu khu hôm qua, tìm được xe mình thì lại lái về nhà họ Diệp.

Trong nhà chỉ có Diệp Đình Viễn, Phó Tiệp, cùng với dì giúp việc. Còn Diệp Nghị Vân, quá nửa là lại đang làm việc ở ngoài nữa rồi.

Vừa bước vào nhà thì Diệp Đình Viễn đã đứng dậy, miệng nhai kẹo cao su nói: “Cuối cùng chị cũng về rồi. Sau tự nhiên lại chuyển hành lí về nhà vậy?”

Diệp Nam Nịnh gửi đồ về nhà vào ngày trong tuần, thế nên Diệp Đình Viễn không hề hay biết, về nhà mới thấy trong phòng chị gái chất mấy cái vali.

“Chị chuyển nhà. Nhà mới không cần đến mấy thứ này.” Diệp Nam Nịnh nói.

“Sao tự dưng lại chuyển nhà? Chung cư cũ không tốt sao?” Diệp Đình Viễn theo cô bước vào phòng.

“Chị đổi sang chỗ gần công ty hơn một chút.” Diệp Nam Nịnh mở vali, bắt đầu sắp xếp tủ quần áo.

Diệp Đình Viễn đứng một bên bấm điện thoại, thi thoảng lại ngó qua nhìn tiến độ, hỏi: “Có cần em giúp không?”

“Không cần đâu. Em đi nghỉ ngơi đi.” Diệp Nam Nịnh uyển chuyển từ chối.

Khóe môi Diệp Đình Viễn hơi xụ xuống một chút. Cậu ta đút tay vào túi, ngầu ngầu rời đi.

Đến lúc này, Diệp Nam Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa lại, thoải mái sắp xếp đồ đạc. Hơn nửa tiếng sau, cô phủi phủi tay, chuẩn bị quét dọn phòng thì lại bị dì giúp việc cản lại: “Cô Hai, cô đừng đụng. Để dì quét lau phòng cô cho, cô đi chơi đi.”

Diệp Nam Nịnh bị đẩy ra phòng khách, mặt đối mặt với Diệp Đình Viễn. Hai người ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào phim Cừu Vui Vẻ trên TV mà thất thần.

Lát sau, Diệp Nam Nịnh dứng dậy nói: “Chị phải về đây.”

“Mới đó đã về rồi à?” Diệp Đình Viễn hỏi.

“Ừ...” Diệp Nam Nịnh vừa bước ngang phòng bếp thì đã đụng mặt Phó Tiệp đang đi từ trong ra. Cô lễ phép nói: “Dì.”

“Con tính đi đâu?” Phó Tiệp hỏi, “Dì đang chuẩn bị đồ ăn cho con, ăn xong rồi hẵng đi.”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, lại ngồi xuống sô pha.

Cơm trưa chỉ có ba người ăn với nhau, bầu không khí vẫn im lặng như thế. Diệp Đình Viễn trông hơi nhấp nhổm, lúc thì nhìn Phó Tiệp, lúc lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh, cuối cùng vẫn phải tự khơi đề tài nói chuyện: “Mẹ, con muốn ở lại trường.”

“Ở lại trường cái gì? Bộ trong nhà không chứa nổi con à?” Phó Tiệp hỏi.

Trong lòng Diệp Nam Nịnh tự dưng đánh thịch một tiếng. Phó Tiệp dường như cũng nhận ra lời đó dễ khiến người ta hiểu lầm, bèn nói thêm: “Kí túc xá trong trường đông người lắm, ban đêm chắc chắn sẽ không chịu ngủ yên.”

“Không đâu. Ban đêm các bạn ai cũng học bài. Mỗi ngày con đi đi về về cũng lãng phí thời gian.”Diệp Đình Viễn nói.

“Chuyện này chờ ba con về lại bàn.” Chỉ hai ba câu là Phó Tiệp đã xua Diệp Đình Viễn đi. Lúc gắp đồ ăn, vô tình gắp cùng một miếng với Diệp Nam Nịnh, bà nâng mắt nhìn sang.

Diệp Nam Nịnh vội rụt đũa về: “Dì ăn đi.”

Phó Tiệp thầm thở dài trong lòng, không gắp miếng thịt kia nữa mà đổi sang một món khác, thuận miệng hỏi: “Con ở công ty thế nào?”

Diệp Nam Nịnh: “Dạ cũng ổn.”

“Có ai biết thân phận con không? Làm việc có thuận lợi không?”

“Dạ không. Vẫn thuận lợi.”

Sau đó lại im lặng, không nói chuyện với nhau nữa.

Cơm nước xong, Diệp Nam Nịnh lấy cớ làm luận văn để rời khỏi nhà họ Diệp. Lái xe trở lại tiểu khu Minh Yến, cô ngồi trong xe một lúc, đầu gục trên vô lăng, suy nghĩ lộn xộn, quay cuồng. Mãi lâu sau, cô mới ngẩng đầu, vừa định xuống xe thì một chiếc Mercerdes đột nhiên lướt ngang qua, là xe của Đỗ Khê Nhiễm. Chị đang quay xe, tầm mắt vô tình đảo sang đây.

Diệp Nam Nịnh giật thót, vội ngồi thụp xuống dưới ghế.

??

Đỗ Khê Nhiễm tưởng mình vừa bị hoa mắt. Rõ ràng thấy trong chiếc siêu xe kia loáng thoáng bóng người, nhưng lúc nhìn kĩ lại thì chẳng có gì cả.

Ban ngày ban mặt, không gặp ma đấy chứ?

Cô dừng xe xong lại quay đầu nhìn chiếc siêu xe kia thêm lần nữa, không khỏi tò mò rốt cuộc chủ xe là ai.

Về đến nhà, việc đầu tiên Đỗ Khê Nhiễm làm chính là túm Đỗ Hà Nhược đang nằm ườn trên sô pha dậy, sau đó về phòng. Lát sau, cô trở ra: “Đỗ Hà Nhược, cái chăn này là em làm hả?”

“Hông phải em.”

“Vậy tại sao tự dưng nó lại ngay ngắn thế kia?” Đỗ Khê Nhiễm vô cùng khó hiểu.

“Là chị Tiểu Diệp đó. Chắc chỉ nhìn chịu không nổi nên mới làm giúp chị.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Thôi, hình tượng đã tan nát cả rồi, không sao hết! Hơn nữa, có thách thì Diệp Nam Nịnh cũng không dám đi bô bô về con người lúc ở nhà của cô trên công ty.

Chiều đến, khi qua dạy kèm cho Đỗ Hà Nhược thì Diệp Nam Nịnh phát hiện Đỗ tổng có chỗ nào đó không đúng lắm. Chị cứ lén nhìn cô mãi, thậm chí rất nhiều lần nương cớ đưa trái cây mà vào phòng. Tình huống này trước kia chưa xảy ra bao giờ.

Diệp Nam Nịnh không khỏi tự luyến mà nghĩ: Chẳng lẽ Đỗ tổng đến nhìn mình? Có phải đã bắt đầu để ý mình rồi không?

“Chắc mẩm là chị em đến giám sát xem em có học hành đàng hoàng hay không. Phiền muốn chết.” Đỗ Hà Nhược rầu rĩ nói.

Diệp Nam Nịnh: “...” Được rồi.

Giờ dạy kèm kết thúc, Diệp Nam Nịnh cũng không nán lại quá lâu. Bản thân cô còn có luận văn phải chuẩn bị. Nhưng hôm sau, lúc đi làm, Diệp Nam Nịnh nhận thấy cái cảm giác bị rình rập ấy lại càng mãnh liệt.

Cô lái xe Đỗ tổng đến công ty, Đỗ tổng ngồi trên ghế phụ, nhìn chằm chằm vào cô, khiến lưng cô không dám cong dù chỉ một chút, mắt đăm đăm nhìn thẳng, ngay ngắn lạ thường.

Vào làm rồi, thi thoảng cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn âm thầm như có như không của Đỗ tổng.

Diệp Nam Nịnh không khỏi nghĩ: Lại nhìn em. Còn dám nhìn nữa là em không nhịn được đâu QAQ

“Diệp Nam Nịnh, qua ăn cơm.” Hồ Giai Húc ngồi tại chỗ làm, xả giọng gọi lớn. Hôm nay đến lượt cô kêu cơm hộp.

Diệp Nam Nịnh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô nàng. Hai người bắt đầu dùng bữa.

Cô nàng lảm nhảm Hồ Giai Húc lại bắt đầu kể về ngày cuối tuần nhàm chán của mình. Cuối tuần nhàm chán mà còn có thể nói được nhiều chuyện như thế, vậy cũng tính là nhàm chán sao?

Diệp Nam Nịnh thầm trào phúng cô bạn. Bất thình lình, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng đen. Cô cắn xương sườn, ngẩng mặt lên xem, thấy Đỗ Khê Nhiễm lại đang đứng ở vị trí đối diện mà nhìn chằm chằm vào mình.

Diệp Nam Nịnh: “...”

Đỗ Khê Nhiễm: Nhìn chằm chằm.jpg

Diệp Nam Nịnh vội rút hết cục xương vào miệng, dùng tay che bớt. Tự cảm thấy vừa rồi chắc chắn đã mất hết hình tượng, cô xấu hổ đến mức mặt đỏ ửng.

Đỗ Khê Nhiễm giật mắt: Mặt đỏ? Chẳng phải chính là biểu hiện mặt đỏ, tim đập đấy sao?

Đỗ Khê Nhiễm lại ghé mắt sang nhìn Hồ Giai Húc. Ngoại hình thanh tú, đáng yêu, lại là sinh viên ưu tú của trường danh tiếng, mấy hôm nay rất thân thiết với Diệp Nam Nịnh, ngay cả người ít nói như Diệp Nam Nịnh cũng có thể trò chuyện với cô nàng rất lâu.

“Đỗ... Đỗ tổng, chị làm gì ở đây vậy?” Diệp Nam Nịnh ngập ngừng hỏi.

“Có phải em đang hồi hộp không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Mặt Diệp Nam Nịnh càng lúc càng đỏ. Bị người thích nhìn chằm chằm vào, có thể không hồi hộp sao?!

Thấy thế, đôi con ngươi của Đỗ Khê Nhiễm hơi nhướng, trong lòng đã có kết luận đại khái.

“Em chào Đỗ tổng. Hai người nói chuyện đi, em đi rót nước cái.” Hồ Giai Húc mỉm cười cầm ly bước đến gian trà nước.

Những đồng nghiệp khác đã đi ăn cơm hết, chung quanh chỉ còn lại hai người. Đỗ Khê Nhiễm đảo mắt một vòng, trong lòng đã nắm chắc mấy phần. Tiếp đó, cô khom lưng kề sát mặt Diệp Nam Nịnh, thấp giọng hỏi: “Diệp Nam Nịnh, em có muốn hôn Hồ Giai Húc không?”

Diệp Nam Nịnh: “??!”

Mình nghe được cái gì thế này?

“Người em thích, có phải Hồ Giai Húc không?” Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi, “Em có muốn ngủ với em ấy không?”

Diệp Nam Nịnh nghẹn họng, ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm. Nỗi khϊếp sợ, khó tin đến cực độ trôi qua thì đến lượt sự làm liều bất chấp tất cả: “Không phải. Em muốn ngủ chị.”

Đỗ Khê Nhiễm chợt sửng sốt.

Chính bản thân Diệp Nam Nịnh cũng kinh ngạc mà che mồm... Cứu mạng, giờ nên làm gì đây?!

Có người nhìn thì vẫn còn sống nhưng thật ra đã chết.

Đúng vào lúc Diệp Nam Nịnh đang ngẫm lại một trăm lẻ tám cách chết sao cho đẹp thì lỗ tai đột nhiên đau nhói.

Diệp Nam Nịnh: “?”

Đỗ Khê Nhiễm véo tai cô, cười khẩy, mạnh miệng nói: “Không phải chỉ đùa với em chút thôi sao? Thế mà em còn dám đại nghịch bất đạo, muốn dĩ hạ phạm thượng nữa à?”

_____________

Diệp Nam Nịnh: Em muốn nhiều thứ lắm (lí nhí đòi hỏi).

_____________