Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 40

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 40

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Vừa hay có một câu hỏi tương tự với câu cô đang tìm, thế là Đỗ Khê Nhiễm ấn vào xem. Trong đó là mười mấy câu trả lời, đủ kiểu.

Đáp: Quá nửa là có chuyện nhờ bạn rồi. Lần trước tôi cũng thế, tự dưng được nhân viên khen mấy hôm liền, hoá ra là tìm tôi nhờ giúp đỡ.

Đáp: Chắc có lỗi lầm gì đó nên mới lấy lòng bạn trước.

Đáp: Có khi nào người đó yêu thầm bạn, hoặc là muốn quyến rũ bạn không?

Đáp: Có thể là lên cơn, đi làm bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ.

Đáp: Có nhiều nhân viên nịnh nọt thật, không chỉ khen bạn mà còn muốn dùng đủ mọi danh nghĩa để mà tặng đồ cho bạn nữa.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn những câu trả lời có vẻ rất hợp lí rồi lại không mấy gì hợp lí ấy, cuối cùng quyết định không rối rắm những chuyện này nữa mà trực tiếp nhìn xem rốt cuộc Diệp Nam Nịnh còn muốn làm gì.

Cô đi tắm táp thoải mái rồi nằm lên giường bấm điện thoại, sau đó phát hiện thông báo có tin nhắn mới trên Weibo. Ấn vào xem, hóa ra là blogger ẩm thực kia lại chủ động tìm cô trò chuyện.

Lần này, đối phương chia sẻ với cô đường liên kết đến một tin tức hài hước. Cô ấn vào xem, cười một lúc rồi gửi lại cho đối phương mấy biểu tượng cảm xúc.

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Buồn cười lắm đúng không  (*^▽^*)]

Dududu: [Phải, thật sự tiểu thuyết còn chưa dám viết như thế. Cụ chưa ngủ nữa à?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Còn sớm mà. Ấy chuẩn bị ngủ rồi hả?]

Dududu: [Không, còn định đọc sách.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Sách gì dợ |. △. `)]

Dududu: [Sách chuyên ngành.]

Đỗ Khê Nhiễm cầm lấy quyển sách đầu giường, chụp một tấm hình gửi qua bên kia.

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Oa, quyển này mình cũng có mua, nhưng mà vẫn chưa đọc.]

Dududu: [Cụ cũng đọc sách này á?!]

Lát sau bên kia mới trả lời: [Ai da, ngại quá, nhớ lộn tên. Quyển mình mua không phải bản này o(╥﹏╥)o]

Dududu: [Haha, đồ sơ ý.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Vậy hôm nay không quấy rầy ấy đọc sách nha!]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Để mai lại quấy rầy OvO]

Đỗ Khê Nhiễm bật cười, càng cảm thấy blogger này đáng yêu lạ thường.

Mà bên kia, Diệp Nam Nịnh lại thấp thỏm nhìn điện thoại, thấy đối phương không phản bác, hẳn là đã chấp nhận để mai cô tiếp tục tìm chị tán chuyện.

Yeah hay quá!!!

Kế hoạch theo đuổi vẫn đang tiến hành thuận lợi!

Diệp Nam Nịnh ôm mộng tưởng tươi đẹp mà chìm vào giấc ngủ. Hôm sau thức dậy, thời tiết trở lạnh. Cô mở tủ quần áo, phát hiện chỉ có một chiếc áo khoác là có thể giữ ấm. Tất cả quần áo trước đó đã đưa về nhà họ Diệp cả rồi, mà những món đồ mua trên mạng thì chỉ thích hợp mặc đầu thu, quên mất việc mua đồ đông.

Cô mặc một chiếc áo sơmi, tròng thêm áo khoác bên ngoài rồi đi nấu hai bát mì, sau đó chạy sang đối diện gọi Đỗ Khê Nhiễm.

Chỉ lát sau, Đỗ Khê Nhiễm cũng đã hết sức quen thuộc mà xách túi vào ăn sáng.

“Chị phát hiện em dọn qua đây thật sự quá tiện. Cuối cùng cũng có thể ăn được một bữa sáng nóng hôi hổi sau khi ngủ dậy.” Đỗ Khê Nhiễm cảm thán.

Diệp Nam Nịnh cười cười: “Chị thích ăn là được rồi.”

“Đương nhiên thích chứ. Tay nghề của em thật sự không có chỗ nào chê. Quán ngoài chưa chắc đã nấu ngon được như em.” Đỗ Khê Nhiễm thầm tính toán trong lòng, “Em xem thế này được không, chị ké bếp bên em, mỗi tháng gửi thêm cho em tiền nấu nướng. Lúc nấu cơm thì em nấu nhiều hơn một chút, được không?”

“Đương nhiên là được, không cần trả tiền.” Diệp Nam Nịnh nói.

“Vậy sao được. Em không lấy tiền thì làm sao chị có thể yên tâm mà ăn? Huống chi cuối tuần còn có thêm Đỗ Hà Nhược. Nịnh à, nghề này của tụi mình không thường để bị lỗ đâu.” Đỗ Khê Nhiễm lười biếng nói.

Diệp Nam Nịnh sửng sốt: “Chị vừa gọi em là gì?”

“Diệp Nam Nịnh đó.”

“Không phải, chị chỉ gọi mỗi Nịnh thôi.”

“À, chắc là tương đối thuận miệng.”

Diệp Nam Nịnh nhấp môi cười cười.

Ăn sáng xong, Diệp Nam Nịnh đã hết sức quen thuộc mà nhận lấy chìa khóa xe, cùng lái xe đến công ty.

Xe đỗ dưới lầu, cô vừa quay đầu toan gọi thì đã thấy Đỗ Khê Nhiễm đang nhắm mắt ngủ gật, bèn nhanh tay móc điện thoại ra bổ sung mấy tấm ảnh vào album mang tên “Ánh sáng”.

“Đỗ tổng, đến rồi.” Xong đâu đấy, Diệp Nam Nịnh mới gọi.

Đỗ Khê Nhiễm lờ mờ mở mắt, xách túi xuống xe: “Cảm giác có tài xế đúng là sướng thật, còn có thể làm biếng nữa.”

Diệp Nam Nịnh cười cười. Hai người bước về phía thang máy, gặp phải Yến Chính Hạo vừa đỗ xe xong, cùng với Hồ Hảm Xảo đi nhờ xe cậu ta.

Hai người nọ ngoan ngoãn chào hỏi Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu, sau đó đóng cửa thang, bắt đầu suy ngẫm chuyện phân bổ công việc hôm nay.

Nhưng ba người kia thì mỗi người lại ôm một suy nghĩ riêng.

Diệp Nam Nịnh dù đang nhìn thẳng đằng trước, nhưng đằng trước cô là Đỗ Khê Nhiễm, thế nên cô đang nhìn người mình thích một cách công khai.

Yến Chính Hạo nhìn lén Diệp Nam Nịnh mấy lần. Trước đó cậu ta vẫn luôn suy đoán người đối phương thích là ai, nhưng cả trong trường lẫn ở công ty đều không thấy cô nàng thân thiết với người nam nào cả, chỉ khá gần gũi với Đỗ tổng, giờ còn đi làm chung, chẳng lẽ cũng là đi nhờ xe Đỗ tổng?

Suy nghĩ của Hồ Hàm Xảo thì càng đơn giản, mà cũng càng kì quái. Cô cũng phát hiện Diệp Nam Nịnh thường đi chung với Đỗ tổng. Vừa vào làm việc chưa bao lâu mà đã có thể đi nhờ xe cấp trên, xem ra không đơn giản, rất biết lấy lòng, nịnh bợ.

Buổi sáng, Đỗ Khê Nhiễm và mấy vị VP khác cùng đi họp, có mấy dự án quan trọng được phân công, một trong số đó là dự án mà cả Đỗ Khê Nhiễm lẫn lão Lý đều muốn tranh thủ. Cấp trên nói cần suy xét một chút, bảo bọn họ về chờ thông báo.

Ở cuộc họp với các thành viên trong nhóm, Đỗ Khê Nhiễm cũng nhắc đến chuyện này: “Nếu có thể giành được dự án này thì tiền thưởng cao, nhưng mức độ khó khăn cũng lớn. Mọi người thấy sao?”

“Đương nhiên là làm rồi! Nhân lúc tôi còn có tóc thì kiếm được chút nào hay chút đó.” Lão Vương nói, “Gần đây trong nhà cần dùng tiền gấp, chỉ cần có dự án thì mệt chết cũng được.”

Hứa Hoan cũng muốn làm vài dự án lớn, tranh thủ lên chức trước thời hạn.

Trần Thủy Mẫn thì lại có vẻ cá mặn*: “Giờ đã bận lắm rồi, chừng nào thì em mới được nghỉ ngơi mấy hôm đi chơi một chuyến đây?”

*Cá mặn là kiểu lười, làm việc tèn tèn đủ xài thoi chứ hong có tham vọng gì lớn.

Những người khác lần lượt bày tỏ ý kiến. Cũng có người cảm thấy bên lão Lý có khả năng giành được dự án này hơn, do đã có kinh nghiệm trước đó nên cấp trên có thể sẽ thiên về bên kia hơn một chút.

Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu, mắt vô tình nhìn đến Diệp Nam Nịnh đang ngồi ghi chép trong góc, bèn nói: “Cũng chưa chắc. Team của lão Lý đã thay gần hết rồi. Những trợ thủ đắc lực lúc trước nếu không phải đi chỗ khác thì đã đổi nghề, giờ còn có hai sinh viên thực tập. Nhiệm vụ quan trọng như thế, chưa chắc sẽ giao cho nhóm của họ một cách dễ dàng.”

Hứa Hoan nói: “Nhưng team mình cũng có sinh viên thực tập mà.”

“Tuy không rõ lắm công việc của hai sinh viên thực tập bên kia nhưng chị có niềm tin rằng Diệp Nam Nịnh của chúng ta có trình độ nghiệp vụ tốt hơn .” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Ngòi bút của Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn Đỗ Khê Nhiễm, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn lớn lao. Không gì hạnh phúc hơn việc có người nhìn thấy được sự cố gắng của mình, còn là người mà mình yêu thầm chính miệng công nhận.

“Hahahaha, chị bênh người mình thật đó.” Hứa Hoan cười sang sảng, “Cơ mà em cũng cảm thấy Tiểu Diệp của chúng ta rất lợi hại, hoàn toàn không có gì phải sợ hết.”

Những người khác cũng cười, lòng tin lại tăng lên một khoảng.

Chiều, Đỗ Khê Nhiễm và lão Lý lại bị gọi đi riêng để bàn bạc, không khí tại hai nhóm đột nhiên trở nên căng thẳng. Ngay cả Yến Chính Hạo cũng không còn nhìn lén Diệp Nam Nịnh nữa, xem ra cũng đã hay tin hai bên sẽ cạnh tranh.

Hơn một tiếng sau, Đỗ Khê Nhiễm trở về với gương mặt không cảm xúc, đứng trước chỗ làm việc của cả nhóm.

Tất cả mọi người nhìn cô, nhìn với vẻ mong chờ, thấp thỏm.

Đỗ Khê Nhiễm thở dài lắc đầu.

Thấy thế, Diệp Nam Nịnh vội nói: “Không sao, mai mốt nhất định chúng ta sẽ nhận được dự án lớn hơn nữa.” Nói xong mới dè dặt lùi ra sau.

Những thành viên khác thở dài, nhưng rồi cũng an ủi, động viên nhau.

“Ầy.” Đỗ Khê Nhiễm thở ra một hơi dài thườn thượt, “Trà chiều hôm nay tôi lại tốn nữa rồi.”

Mấy người Hứa Hoan đồng loạt im lặng, chỉ có Diệp Nam Nịnh là thành thật nói: “Không cần đâu Đỗ tổng, hôm nay để em mời mọi người. Em có lương rồi.”

Mọi người ồ ạt nhìn về phía cô, Đỗ Khê Nhiễm cũng không nhịn được phải nhướng mày, hai tay đan lại chống lên vách ngăn mặt bàn, khóe miệng vểnh cao: “Thật không? Em bao à?”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Đỗ Khê Nhiễm, “Để em mời.”

“Em khờ hả?” Hứa Hoan đẩy đầu cô nàng.

Bất thình lình bị đẩy, Diệp Nam Nịnh chúi đầu ra trước. Theo lí mà nói thì Hứa Hoan dùng lực không mạnh, cô cũng không nghĩ mình sẽ đụng đầu vào bàn. Chỉ là khi chúi ra trước thì có một bàn tay đã đỡ lấy trán cô, ngón tay hơi lạnh, còn hết sức xinh đẹp.

Diệp Nam Nịnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm, người vừa vươn tay giúp đỡ, tim dường như cũng đánh rơi một nhịp. Mắt cô chuyển động, môi ngập ngừng mấy cái mới nói: “Cảm ơn Đỗ tổng.”

“Mặt đẹp như thế, đừng để đụng hư.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.

Diệp Nam Nịnh lập tức khen ngược lại: “Đỗ tổng mới là đẹp nhất.”

Đỗ Khê Nhiễm đắc ý nhìn sang các nhân viên khác. Mọi người trong nhóm: “...”

Hứa Hoan không nhịn được mà vỗ vỗ Diệp Nam Nịnh, nhắc nhở: “Đừng an ủi đồ cáo già này, chắc chắn là team mình giành được rồi.”

Diệp Nam Nịnh nghi hoặc nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm cười với cả bọn: “Chúc mừng mọi người, tiếp theo tha hồ mà bận. Lão Vương, chuẩn bị rụng tóc đi.”

Cả bọn cười vỗ tay, lão Vương thì rờ đầu: “Tới lúc này lại hơi tiếc tụi nó.”

Diệp Nam Nịnh cũng cảm thấy vui vẻ. Cô âm thầm tặng mọi người một like trong lòng, sau đó lặng lẽ mở phần mềm gọi đồ ăn.

Đỗ Khê Nhiễm nói: “Nhanh tay thế cơ à? Vậy em gọi trước đi, tới kiếm chị trả.”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

Hơn nửa tiếng sau, Diệp Nam Nịnh phát hết bữa xế cho mọi người xong lại xách phần của Đỗ Khê Nhiễm bước vào văn phòng.

Đỗ Khê Nhiễm đang bận làm việc, thấy cô nàng đặt đồ xuống rồi định đi ngay thì gọi lại: “Em chờ chút, chị có chuyện muốn nói với em.”

“À vâng.” Diệp Nam Nịnh đứng đằng sau máy tính, ánh mắt lúc thì nhìn gương mặt nghiêm túc của Đỗ Khê Nhiễm, lúc lại nhìn bàn tay chị đang gõ phím.

Vài phút sau, Đỗ Khê Nhiễm cuối cùng cũng dời mắt khỏi máy tính, cầm ly cà phê trên bàn, nhấp một ngụm nhuận cổ rồi nói: “Sinh viên thực tập các em vào làm hơn tháng rồi, có biết là có kì sát hạch hai tháng không?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu. Lúc phỏng vấn thì bộ phận Nhân sự đã nói qua chuyện này. Công ty chứng khoán cạnh tranh rất gay gắt, tỉ lệ nhảy việc cũng cao, mà Chính Hòa lại là công ty lớn hàng đầu, không lo thiếu nhân viên, thế nên vô cùng nghiêm khắc với việc bồi dưỡng nhân tài. Nếu qua hai tháng thử việc mà vẫn chưa thể quen với công việc thì sẽ bị đuổi.

“Còn nửa tháng nữa chính là ngày kiểm tra. Chỉ cần em tiếp tục giữ được trạng thái hiện tại, không mắc lỗi gì thì sẽ không bị đào thải.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

Đỗ Khê Nhiễm: “Có phạt thì cũng có thưởng. Đến lúc đó sẽ chọn ra một sinh viên thực tập xuất sắc, có một số tiền thưởng. Em cố gắng tranh thủ cái này đi.”

“Vâng.”

“Được rồi, không có chuyện gì nữa, em về trước đi.” Đỗ Khê Nhiễm uống cà phê, thấy cô nàng xoay người đi thì đột nhiên lại gọi, “Hôm nay em chỉ mặc có thế thôi hả?”

Diệp Nam Nịnh kéo áo, nhỏ giọng nói: “Em còn chưa kịp mua đồ mùa đông.”

“Kiểu tiêu tiền của em là kiểu gì vậy?” Đỗ Khê Nhiễm hoang mang nói, “Thà bỏ cả đống ra để thuê nhà, tập gym nhưng lại tiếc tiền mua mấy món đồ giữ ấm?”

Diệp Nam Nịnh cười ngượng ngùng: “Em mua rồi, mà chưa giao tới. Hơn nữa trong công ty có máy điều hòa...”

“Vậy ra khỏi công ty thì sao?” Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó đưa chiếc khăn choàng cổ máng trên ghế cho cô nàng: “Dùng cái này đỡ đi.”

“Cảm ơn Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh thấp thỏm nhận lấy rồi vội quấn quanh cổ. Xúc cảm xù lông khiến cô thấy ấm ngay.

Đỗ Khê Nhiễm thấy cô nàng nhận là quấn liền tại chỗ, che khuất cằm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt cong cong trông gần gũi hơn bình thường thì không khỏi cười cười: “Cũng hợp với em lắm. Cơ mà trong công ty có máy điều hòa, giờ mang không nóng à?”

“Không nóng.” Diệp Nam Nịnh lập tức ôm tay chà xát, “Đúng lúc em đang thấy lạnh.”

Trở lại chỗ ngồi, Hứa Hoan và mấy đồng nghiệp nữ khác liếc mắt một cái đã chú ý đến chiếc khăn choàng trên cổ cô, ngạc nhiên nói: “Sao em lại mang khăn của Đỗ tổng thế này?”

Hồ Hàm Xảo đi rót nước đúng lúc bước ngang qua, nghe thế cũng quay đầu nhìn, phát hiện quả nhiên Diệp Nam Nịnh có thêm cái khăn, trên mặt khăn là logo của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.

“Đỗ tổng cho em mượn mang một chút.” Diệp Nam Nịnh dịu giọng nói.

“Ai da, Đỗ tổng cưng em thật đấy, sao không cho chị mượn mang chút nhỉ? Người ta cũng muốn mang mà ~” Hứa Hoan vuốt chiếc khăn choàng. Lớp vải bề mặt sờ sướng tay khiến cô yêu thích không thôi.

Sợ đối phương ghen tị, Diệp Nam Nịnh bèn nói: “Chắc tại thấy em nghèo.”

Hứa Hoan nở nụ cười: “Sau này em sẽ thành người có tiền.”

Nhiệt độ điều hòa trong công ty rất cao, Diệp Nam Nịnh quấn khăn một lúc đã bắt đầu thấy nóng.

“Trán em đổ mồ hôi luôn rồi kia, mau cởi khăn ra đi.” Hứa Hoan nói.

“Không sao đâu chị, không nóng.” Đánh chết Diệp Nam Nịnh cũng không cởi khăn. Nhằm tăng sức thuyết phục cho lời nói, cô còn quấn chặt hơn một chút.

Hứa Hoan chỉ cảm thấy cô nàng này đúng là một người kì lạ.

Buổi tối phải tăng ca, vừa qua sáu giờ thì Hồ Giai Húc đã đến gọi Diệp Nam Nịnh cùng xuống lầu ăn cơm.

“Í? Cái khăn choàng cổ này của cậu đẹp thế.” Hồ Giai Húc khen ngợi.

“Là của Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh thoáng tự hào nói.

“Oa, Đỗ tổng tặng cho cậu hả? Chị ấy tốt với cậu thật đấy.” Hồ Giai Húc nói với vẻ hâm mộ, “Mình cũng muốn có một chị sếp, thế là có thể cùng nhau tám chuyện áo quần, túi xách.”

“Không phải tặng, cho mình mượn mang một chút thôi.” Diệp Nam Nịnh giải thích.

Hai người bước ra tòa nhà công ty, bị cơn gió lạnh ập đến thổi cho phải cúi đầu. Hồ Giai Húc xoa xoa tay: “Vậy cũng tốt mà, mấy hôm nay lạnh ghê. Cơ mà hai hôm trước mình có tặng đôi găng tay cho anh kia, tối qua ảnh tặng lại mình cái áo len, há há.”

Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại.

Đúng rồi, sao cô lại quên mất chuyện này cơ chứ?

Ngày ngày đưa tặng sự ấm áp, không phải chính là cơ hội này đấy sao?

Cô sờ lên chiếc khăn choàng, thầm nghĩ hay thật, mình còn chưa kịp đưa tặng ấm áp cho Đỗ tổng mà chị đã tặng lại trước rồi.

Cơm nước xong, Diệp Nam Nịnh nói: “Cậu lên trước đi, mình có chút chuyện.”

“Cậu muốn làm gì?”

“Mua ít đồ.” Diệp Nam Nịnh xoay người vọt vào siêu thị gần đó, chọn lựa cả buổi cũng chỉ có thể chọn vài món thông thường, phải vừa hữu dụng mà lại vừa kinh tế. Mua đủ đồ rồi, cô lại chạy vội về tòa nhà công ty. Vừa định vọt vào thang máy thì đã bị người ta chặn lại.

Một bàn tay đỡ lấy trán cô, đỉnh đầu vang giọng nói trong trẻo của Đỗ Khê Nhiễm: “Hấp ta hấp tấp, làm gì vậy?”

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, thấy Đỗ Khê Nhiễm phải đi, bèn hỏi: “Đỗ tổng, không phải tối nay chị tăng ca sao?”

“Đi ăn bữa cơm với bọn họ.” Đỗ Khê Nhiễm bước ra thang máy.

Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới phát hiện trong thang máy còn mấy VP khác, cùng với hai vị MD. Cô gật gật đầu, rồi lại cẩn thận kéo tay áo Đỗ Khê Nhiễm, thấp giọng nói: “Đỗ tổng, em có cái này muốn tặng chị.”

“Lão Đỗ, đi không?” Người đi cùng hỏi.

“Mọi người lấy xe trước đi, tôi tới ngay.” Đỗ Khê Nhiễm trả lời đồng nghiệp xong mới nhìn sang Diệp Nam Nịnh, “Cái gì đấy?”

“Chị sắp đi xã giao phải không?” Diệp Nam Nịnh vừa hỏi vừa lục đồ trong túi.

“Phải.”

“Vậy chị uống ít một chút.”

“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm thấy buồn cười. Sao giọng điệu con bé này nghe như bà mẹ già thế? Khá tò mò không biết cô nàng sẽ đưa cái gì, không phải viên giải rượu gì gì đấy chứ?

“Cái này chị cất đi.” Diệp Nam Nịnh đưa qua một đôi bao tay.

“Chị đi xã giao, em đưa bao tay cho chị?” Đỗ Khê Nhiễm buồn cười nhận lấy nhìn nhìn, còn là một đôi bao tay màu hồng phấn có hình phim hoạt họa, thật sự đáng yêu quá mức. Nhưng nhìn tiếp sang chiếc túi đựng bên ngoài, là siêu thị gần đây, ở đó đúng là không có được mấy đôi bao tay đẹp.

Đỗ Khê Nhiễm nhướng mày: “Hết rồi à?”

“Còn!” Diệp Nam Nịnh dứt khoát lấy luôn món kia ra đưa, “Cái này cũng cho chị.”

Trên tay Đỗ Khê Nhiễm có thêm đôi vớ.

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Cô nhìn Diệp Nam Nịnh, lại nhìn đôi vớ, sau đó chìm vào sự im lặng kéo dài.

Thấy đối phương một tay cầm bao tay, một tay cầm vớ, đúng là không tiện đi xã giao thật nên Diệp Nam Nịnh chợt vỡ lẽ, sau đó mở chiếc túi nilon ra: “Đây, Đỗ tổng, chị bỏ hết vào đây đi. Thế là dễ cầm rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Cuối cùng Đỗ Khê Nhiễm xách theo cái túi nilon đi ăn tiệc. Một MD cười nói: “Cô cầm cái gì trên tay vậy?”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười: “Một tấm lòng.”

_____________