Tỏ Tình

Chương 49: Ôm cô đến bồn rửa tay

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, toàn thân Hứa Tùy không thể nào đứng vững được, cả người rã rời, cô dẫm chân trần lên sàn nhà, bước đi vô cùng gian nan.

Trong miệng Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc, chỉ mặc một chiếc quần thể thao đi tới, một tay ôm lấy Hứa Tùy vào trong lòng ngực, ôm cô tới bồn rửa tay, hầu hạ cô đánh răng rửa mặt.

Anh bóp kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng dùng một lần, giọng nói mát lạnh: “Mở miệng.”

Hứa Tùy ngoan ngoãn mở miệng, sau đó cúi đầu làm bộ nghiêm túc nhìn khe hở trên bồn rửa tay màu xanh lá cây, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Chu Kinh Trạch.

Hai người ngủ chung giường cả một đêm, vừa nhắm mắt lại thì cô đã nhớ tới cảnh tượng điên loan đảo phượng đêm qua, nhớ tới thì mặt lập tức đỏ mặt tai hồng. Buổi sáng hai người còn ở cùng nhau trong không gian nhỏ hẹp này, cùng cởi ảo, cùng nhau đánh răng, thoạt nhìn trông bình thường nhưng lại không tầm thường.

Trong miệng Hứa Tùy có bọt vị bạc hà, đợi Chu Kinh Trạch vặn vòi nước đã rỉ sắt, dòng nước chảy được một chút lại ngừng, đôi mắt đen như nham thạch nhìn xung quanh khách sạn, vách tường của khách sạn cũ nát này còn bong ra từng mảng, anh lên tiếng, giọng điệu sâu xa:

“Chậc, lần đầu tiên này thật... khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng.”

Nói xong, Chu Kinh Trạch đi ra ngoài cầm vào hai chai nước khoáng cho Hứa Tùy rửa mặt, Hứa Tùy phun ra một ngụm nước, lúc khom lưng có cảm giác bụng nhỏ hơi đau.

Đều do tối hôm qua anh không hề tiết chế gì cả, giày vò cô tới nửa đêm.

Cô nhẹ giọng oán giận nói: “Cũng may là thi vào buổi chiều, đều tại anh cả đấy.”

Trên mặt Chu Kinh Trạch nở một nụ cười nhạt, anh bóp chặt eo cô gái nhỏ đưa tới trước gương, giọng điệu chậm rãi, yết hầu lên xuống: “Em nên cảm thấy may mắn vì buổi chiều em còn phải đi thi, nếu không em đã ở ngay chỗ này một lần nữa rồi.”

Đứng trước gương, cô sẽ chết đấy. Hứa Tùy sợ tới mức vỗ tay anh, chạy ra ngoài.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Chu Kinh Trạch dẫn Hứa Tùy ra ngoài ăn cơm, còn tự mình đưa cô tới trường thi. Sau khi Hứa Tùy thi xong, Chu Kinh Trạch vẫn đang đợi cô ở băng ghế dài bên ngoài.

Anh lười nhác dựa vào lưng ghế, lông mi vừa dài vừa đen rũ xuống, cầm điện thoại chơi sudoku. Các thí sinh lui tới không nhịn được nhìn về phía anh nhiều hơn một cái, nhưng đến cả mí mắt của Chu Kinh Trạch cũng lười nhấc lên.

Đột nhiên Hứa Tùy muốn dọa anh một cái, lặng lẽ vòng ra sau ghế anh, kẹp túi bút vào giữa khuỷu tay, giơ tay lên che mắt anh, cố tình thay đổi giọng nói: “Đoán xem tôi là ai?”

“Nhất Nhất.” Giọng điệu Chu Kinh Trạch bằng bằng.

Hứa Tùy cảm thấy không thú vị gì cả, buông tay ra, lẩm bẩm nói: “Sao anh đoán được là em?”

“Trên người em có mùi sữa.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch lười nhác, lộ ra vẻ lưu manh.

Hứa Tùy đỏ mặt, về phương diện này cô không thể nào thắng lại anh, dứt khoát chuyển đề tài: “Em cảm thấy lần này em làm bài không tệ lắm.”

“Được rồi, dẫn em đi ăn.” Chu Kinh Trạch cười, giơ tay nhéo mặt cô.

Cuối tuần trôi qua, kết quả được công bố vào thứ ba rất nhanh, sau khi Hứa Tùy nhìn thấy mặt sau của giải nhất có viết tên mình, cuối cùng cục đá treo trong tim cũng rơi xuống.

Cô đã có tiền mua đồ mình muốn rồi.

Hứa Tùy lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hồ Thiến Tây: Tây Tây, đại lý thu mua người Ý lần trước cậu nói kìa, mau gửi danh thiếp sang cho tớ đi.

Phía bên kia, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi trên đầu, ve sầu kêu không ngớt, đám người Chu Kinh Trạch vừa hoàn thành khóa huấn luyện khẩn cấp một giờ, cả đám mồ hôi như mưa, trán phơi nắng đến nỗi nổi cả gân xanh.

Điều đầu tiên Chu Kinh Trạch làm khi trở lại ký túc xá chính là đi tắm nước lạnh, Thịnh Nam Châu vặn quạt tới mức lớn nhất, cánh quạt màu trắng quay vù vù nhưng cậu ta vẫn cảm thấy nóng.

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, Thịnh Nam Châu vô cùng gấp gấp, đi tới gõ cửa hai tiếng, giọng điệu nóng nảy: “Người anh em, cùng nhau tắm đi.”

Chu Kinh Trạch: “?”

Nước lạnh đổ xuống từ vòi hoa sen, Chu Kinh Trạch giơ tay vuốt tóc ra sau đầu, gương mặt đen thui dính đầy bọt nước, đang nhắm mắt tắm rửa. Một tiếng “bịch” vang lên, Thịnh Nam Châu vô cùng lo lắng đẩy cửa đi vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Nam Châu nghỉ đến một từ… thẳng thắn thành thật không dối trá.

“Không muốn chết thì ra ngoài.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch từ tốn.

Thịnh Nam Châu đoạt lấy vòi hoa sen tưới lên đầu mình, giọng điệu cậu ta rất tự nhiên, ngược lại còn cảm thấy Chu Kinh Trạch đang chuyện bé xé ra to: “Không phải chứ, từ nhỏ đến lớn hai đứa mình còn cùng mặc một chiếc quần rách đáy đấy, tắm một lần cùng nhau thì có làm sao đâu?”

Chu Kinh Trạch tắt vòi hoa sen đi, rút khăn tắm trên giá xuống quấn quanh người, giọng điệu chậm rãi lại giống như có như không khoe ra:

“Bây giờ khác rồi.”

“?” Thịnh Nam Châu.

“Tôi phải thủ thân như ngọc vì bà xã.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch hờ hững, ẩn ẩn hơi hơi vui sướng.

Thịnh Nam Châu trầm mặc ba giây sau đó mới phản ứng lại lời anh nói là có ý gì, mở vòi sen ra rồi phun mạnh vào người anh, Chu Kinh Trạch nhướng mày, trực tiếp nhào lên khóa cổ cậu ta, bọt nước văng tung tóe, hai người bắt đầu đánh nhau.

Cửa nhà tắm đóng chặt thỉnh thoảng lại phát ra tiếng bịch bịch, tiếng tức giận của Thịnh Nam Châu truyền qua khe cửa.

“Mẹ nó, Chu Kinh Trạch cậu không phải người.”

“Cậu là đồ cầm thú!”

Hai người đánh nhau một trận trong phòng tắm, còn nhân tiện tắm rửa, khi Chu Kinh Trạch bước ra, tóc vẫn còn ước, anh dùng khăn lông lau tùy ý trên đầu hai cái rồi tiện tay ném vào sọt quần áo bẩn.

Quạt trên đỉnh đầu chậm rì rì chuyển động, Chu Kinh Trạch cầm cốc nước đá trên bàn nhấp một ngụm, toàn thân lười nhác dựa lên sô pha lấy điện thoại ra xem bóng đá.

Thịnh Nam Châu ra sau, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Chu Kinh Trạch còn dùng một chân đá vào ghế của anh, mí mắt Chu Kinh Trạch cũng không hề nâng lên một chút nào, nói ra một chữ:

“Nói.”

Thịnh Nam Châu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Chu Kinh Trạch, hỏi: “Ninh Ninh trở về rồi, cậu cũng không tới.”

“Có việc.” Đôi mắt của Chu Kinh Trạch không hề rời khỏi điện thoại.

Thịnh Nam Châu gật đầu, nhân tiện còn nâng cằm anh lên, nói ra những lời mình đã nghẹn rất lâu: “Ai da, tính tình bây giờ của cậu là sao vậy? Định chơi đùa với Hứa Tuỳ sao? Trước đây cậu cũng quen khá nhiều bạn gái, có hồ đồ như thế nào thì người anh em này không nói cậu câu nào nhưng em gái Hứa không giống với người khác, em ấy rất tốt, là một cô gái ngoan, do mắt bị mù nên mới có thể coi trọng loại người cặn bã như cậu…”

Tầm mắt của Chu Kinh Trạch dần trên trận bóng đá trong màn hình điện thoại, Neymar vừa ghi được một quả, khán giả trong khán đài reo hò, âm thanh quá lớn, tầm mắt anh hơi ngừng một chút, ngón cái khẽ chạm rồi tắt video đi, hai tay gối sau đầu:

“Muốn mang cô ấy đi gặp ông.”

Thịnh Nam Châu vẫn còn lải nhải ở kia, nghe thấy câu nói đó liền im bặt, vỗ vai anh: “Trâu bò thật đấy người anh em, tớ không còn lời gì để nói.”

Ông ngoại của Chu Kinh Trạch là ai? Trước tiên không kể đến ông lão này lợi hại thế nào, điều quan trọng nhất chính là, ông ấy là người thân nhất của Chu Kinh Trạch trên đời này.

Từ trước đến nay cậu ta chưa từng thấy Chu Kinh Trạch dẫn cô gái nào ra mắt với ông.

Chậc, cuối cùng cũng có một ngày lãng tử quay đầu.

Được rồi, cậu ta cũng vô cùng bội phục.

Cuối cùng, Hứa Tùy đợi ở nhà của Chu Kinh Trạch, hai người cùng nhau đi ăn, dự định sẽ cùng xem một bộ phim điện ảnh, Chu Kinh Trạch co một chân lên sô pha, ấn điều khiển từ xa vào máy chiếu, hỏi: “Muốn xem phim gì? Em thích phim kinh dị?”

“Gần đây có xem nhiều phim về đề tài đó rồi, xem trinh thám giật gân đi?”

“Được.” Chu Kinh Trạch cười.

Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau cùng xem phim, trong nhà tối điện, chỉ có ánh sáng phát ra từ máy chiếu trước mặt. Hứa Tùy ôm gối xem vô cùng nghiêm túc, còn tâm tư của Chu Kinh Trạch lại không đặt vào bộ phim, ngón tay cuốn lấy một sợi tóc của cô, càng cuốn càng sâu, thỉnh thoảng lại cọ qua khuôn mặt cô.

Một khi một người giao mình cho bên kia, da thịt dán vào nhau, tai và thái dương sẽ thân mật, giao hoan dung hợp, không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa, đối phương đã hoàn toàn thuộc về chính mình.

Cảm giác này thật khác biệt, trước nay anh chưa từng có.

Chu Kinh Trạch có một cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn.

Cô là người phụ nữ của anh.

Hứa Tùy xem rất nghiêm túc, cảm thấy đầu ngón tay của anh thật lạnh lẽo, chỉ khẽ chạm vào môi cũng khiến cô run rẩy, không bao lâu sau, cả gương mặt đều nóng lên, ngón chân căng thẳng co lại trên sô pha, phía sau lưng đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Anh... có phải đang nghĩ chuyện khác không?”

Hứa Tùy đẩy tay anh ra nhưng sức lực rất nhỏ, giống như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào vậy, bàn tay to của người đàn ông hoàn toàn bao lấy cô, xương ngón tay rõ ràng cộm vào người, không nhẹ không nặng nhéo vào lòng bàn tay, giống như có mang theo điện vậy, ngưa ngứa.

Chu Kinh Trạch quay đầu lại, thổi khí vào trong lỗ tai, ngứa đến tê dại, lười biếng cười: “Muộn rồi, đức hạnh của anh chính là như thế.”

“Em vẫn chưa tắm.” Lỗ tai của Hứa Tùy đỏ như tiết ra máu, đẩy anh ra, nhân lúc anh chuyên tâm liền vội vàng rời khỏi sô pha. Hứa Tùy nhanh chóng tiến vào nhà tắm, chỉ một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Hứa Tùy tắm rửa trong phòng tắm, nhớ tới việc ngày mai cô còn định đặt đồng hồ báo thức để đi lấy đồ trước khi chuyển phát nhanh gửi tới nhà. Nghĩ đến đây, điện thoại của cô vẫn còn ở bên ngoài.

“Chu Kinh Trạch, anh giúp em tìm điện thoại với.” Hứa Tùy mở ra một khe cửa nhỏ, giọng nói mềm mại.

Chu Kinh Trạch híp mắt, chậm rãi trả lời: “Được thôi, kêu ông xã đi rồi anh giúp em tìm.”

“Không thèm.” Im của Hứa Tùy đập lệch một nhịp, “bang” một tiếng đóng cửa lại.

Bên ngoài không có một tiếng động nào, Hứa Tùy vừa nhìn bọt biển trên người vừa suy nghĩ, dường như cô có thói quen để điện thoại ở chế độ rung, có lẽ anh phải tìm một lúc lâu mới thấy.

Bọt biển trên cánh tay thon dài rơi xuống từng chút một, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng đập cửa “cốc cốc”, rất có kiên nhẫn. Hứa Tùy vội vàng kéo khăn tắm xuống che đi bản thân, sau đó mới kéo cửa ra.

Chu Kinh Trạch dựa vào cửa, gương mặt đen nhánh đè nặng rất nhiều cảm xúc, không khí xung quanh xuống thấp, viết rõ hai chữ “khó chịu” lên trên mặt, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.

“Sao vậy?” Hứa Tùy ngẩng mặt lên nhìn anh.

Chu Kinh Trạch đưa điện thoại của Hứa Tùy tới trước mặt cô, đầu lưỡi liếm răng hàm sau: “Giải thích một chút đi nhỉ?”

Hứa Tùy vừa cầm lấy liền thấy, bên trên điện thoại của cô hiển thị hai cuộc gọi nhỡ của Chu Kinh Trạch, có ghi chú là: ZJZ.

Cô lập tức hiểu rõ vì sao Chu Kinh Trạch lại tức giận, nhưng có lẽ sau khi giải thích với anh về tâm trạng phức tạp của thiếu nữ xong anh cũng không hiểu nổi.

Hứa Tùy hít vào một hơi, một tay nắm chặt khăn tắm trước ngực, vô cùng ngoan ngoãn: “Bây giờ em lập tức sửa ngay.”

Cửa bị kéo ra quá lớn, độ nóng từng chút tản đi, Hứa Tùy vô thức co rụt vai lại, tay cô đang dính nước nên lúc gõ vào màn hình mấy lần cũng chưa đánh được chữ nào.

Chu Kinh Trạch dựa vào cạnh cửa lười biếng nhìn cô, cô vừa ngâm nước ấm xong, toàn thân lộ ra một màu hồng nhàn nhạt, mịn màng giống như một quả vải vừa bóc, xương quai xanh trước ngực giống như hai cái trăng lưỡi liềm.

Dường như cô đang suy nghĩ nên đổi ghi chú gì cho Chu Kinh Trạch, đôi mắt mờ ảo tràn ngập rối rắm, đôi môi hồng căng mọng khẽ mở, cắn nhẹ lên ngón tay.

“Bịch” một tiếng, toàn thân Chu Kinh Trạch lách vào trong, ngăn trở tầm mắt của cô, duỗi tay kéo lấy khăn tắm trên người cô, đôi mắt đen nhánh cuồn cuộn cảm xúc, yết hầu chậm rãi lên xuống:

“Em cứ từ từ nghĩ đi.”

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm, sương mù từ từ lan tỏa, Hứa Tùy chỉ cảm thấy đau, xúc cảm vuốt ve truyền từ xương sườn cứ đau râm ran giống như bị kiến gặm, vừa đau lại mang theo khoái cảm hút máu, trong không gian nhỏ hẹp cô cảm thấy vô cùng khô nóng.

Nước vòi hoa sen vẫn chưa tắt, giọt nước đọng lên trên mặt gương rồi từ từ chảy xuống, nước ấm ào ào tuôn xuống mặt đất, cả căn phòng bốc đầy hơi khói.

Lông mi Chu Kinh Trạch ướt đẫm, giọng nói khàn khàn: “Chậc, mới chỉ xem được một phần ba bộ phim, vốn dĩ vẫn còn muốn ngồi trên sô pha xem xong nó.”

“Bây giờ xem ra không còn cơ hội rồi.” Chu Kinh Trạch nâng mi lên, mang theo vẻ chưa đã thèm.

Hứa Tùy cắn môi không rên một tiếng, nước mắt rưng rưng, Chu Kinh Trạch còn nhàn rỗi vớt điện thoại từ bồn rửa tay lên đưa cho cô, giọng điệu phất phơ:

“Em đổi thành cái gì vậy?”

Hứa Tùy không còn cách nào, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Bạn… bạn trai.”

Hứa Tùy bị anh nhìn chằm chằm phải sửa đổi ghi chú ngay tại chỗ, nhưng tay cô cầm điện thoại còn không xong, cả người chàng trai tiến về phía trước, dùng bàn tay to rộng dán lên lưng cô, ngón tay nhéo nhéo từng khớp xương của cô, dạy cô đánh chữ.

Không biết có phải do anh cố ý hay không, Hứa Tùy cảm thấy bản thân mình không một chút sức lực nào, trong một khoảnh khắc đó, đúng lúc có nước ấm từ vòi hoa sen tưới xuống, cô gật mình một cái, vừa nóng lại tê dại, run rẩy mà gõ hai chữ:

Ông xã.

Cuối cùng suýt chút nữa Hứa Tùy đã ngất xỉu vì nóng trong phòng tắm.

Ngày hôm sau, Hứa Tùy ngủ quên, ngủ tới khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại phát hiện gối đầu bên cạnh không một bóng người. Đại nhân Khuê ghé vào mép giường đang lười biếng phơi nắng, còn 1017 thì đang nhảy nhót trên giường, cuối cùng còn kéo tóc cô cắn tới cắn lui.

Hứa Tùy cứu vớt mái tóc dài của mình từ trong miệng con mèo béo, khoác áo khoác rồi rời giường. Tỉnh lại phát hiện Chu Kinh Trạch đã mua bữa sáng cho côc, còn để lại một tờ giấy - ra ngoài có việc.

Sau khi ăn xong một chút gì đó, điện thoại của Hứa Tùy đặt trên bàn cơm reo chuông, cô chạy ra sân mở cửa, ký nhận một đơn chuyển phát nhanh quốc tế.

Hứa Tùy vô cùng cẩn thận ôm nó vào trong, đi thẳng tới lầu hai, do dự một lúc liền đi vào gian phòng trống tận cùng bên trong góc lầu hai, cất đồ vào trong đó, dọn dẹp phòng lại một lần nữa, sau đó dành cả một buổi trưa sắp xếp nơi này.

Tám giờ tối, Chu Kinh Trạch về nhà đúng giờ cho mèo ăn, vừa mở cửa ra, phát hiện Hứa Tùy đang ngồi trên thảm, tựa lưng vào sô pha đọc sách.

Hứa Tùy ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách, sau khi nhìn thấy ai tới, hai mắt sáng ngời: “Anh đã về rồi à?”

“Ừm, trở về cho mèo ăn.” Chu Kinh Trạch cười, xách đồ ăn tới trước mặt cô.

Hứa Tùy buông quyển sách đi qua, khuỷu tay đặt lên bàn trà mở túi ra, phát hiện bên cạnh còn có một chiếc bánh kem nhung đỏ, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền:

“Ơ, sao đột nhiên lại mua bánh kem?”

Chu Kinh Trạch ngồi lên sô pha, mở giấy gói rs, đưa nĩa cho cô: “Trên đường nhìn thấy có người người đang xếp hàng nên nghĩ chắc là không tệ.”

Hứa Tùy cắn một miếng bánh kem, hai má chuyển động, tựa như đang nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, hình như máy chơi game hỏng rồi.”

Chu Kinh Trạch đặt điện thoại sang một bên, đi tới cái tủ thấp, khởi động máy, gõ gõ ấn ấn, chuyển động vài cái nút, lên tiếng: “Anh lên lầu lấy thùng dụng cụ.”

Hứa Tùy gật đầu, tiếp tục ăn bánh kem nhỏ, trên lầu không phát ra tiếng động gì, năm phút sau cô mới có phản ứng lại, lập tức xông lên lầu.

Hứa Tùy hoang mang rối loạn chạy lên lầu, trong lúc đó còn suýt chút nữa té ngã, khi tới gian phòng cuối cùng, phát hiện dưới chân Chu Kinh Trạch có một hộp dụng cụ màu đỏ, anh nhìn chằm chằm vào món đồ lập thể trước mặt.

Cô vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, đồ chưa bị anh mở ra, màn sân khấu sau lưng cũng chưa được vén lên.

“Gì đây? Quà sinh nhật của anh?” Chu Kinh Trạch bình tĩnh nhìn cô.

Hứa Tùy lắc đầu, giả vờ thản nhiên: “Không có, đó là chuyển phát nhanh của em.”

Chu Kinh Trạch cười như không cười nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Mở ra đi, anh muốn xem.”

Hứa Tùy đối diện với ánh mắt của Chu Kinh Trạch, giằng co ba phút thì bại trận, có lẽ là do món quà quá lớn nên rất dễ bại lộ, vẫn còn một tuần nữa mới tới sinh nhật thật sự của anh.

Hứa Tùy phồng má: “Được rồi, nhưng anh phải nhắm mắt lại. Chờ tới ngày sinh nhật của anh, em vẫn còn một món quà muốn tặng cho anh.”

“Được.” Chu Kinh Trạch.

Chu Kinh Trạch nhắm mắt lại, xung quanh phát ra tiếng sột soạt, sau đó nghe thấy tiếng Hứa Tùy mở hộp giấy, một lúc lâu sau, đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, đèn tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.

“Anh có thể mở mắt ra rồi.” Hứa Tùy kéo ống tay áo của anh, giọng nói mềm mại.

Chu Kinh Trạch có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ vậy, anh mở mắt ra, trên mặt vẫn treo nụ cười cà lơ phất phơ, đang định hỏi có phải cô muốn cầu hôn anh hay không mà chậm như vậy, đôi mắt lơ đãng đảo qua, nụ cười cứng lại, không nói nên lời.

Một ngọn đèn chiếu cảnh hoàng hôn dài với hào quang mandalaki được thắp sáng ngay phía trước, ánh sáng màu cam chiếu vào bức tường trắng đối diện, giống như một quả quýt thật to, chiếu sáng từng bức ảnh trên tường.

Ngay cả chính bản thân anh cũng không nhớ rõ những bức ảnh đó nữa, không biết Hứa Tùy đã kiên nhẫn như thế nào để lục tung tìm những tấm ảnh của anh trên mạng xã hội, có bức trông hình như là tìm được từ trang web chính thức, có hơi mơ hồ.

Bức ảnh lần đầu tiên chơi thi đấu bóng chày đạt giải quán quân, tham gia Olympic toán học và giành được vị trí thứ nhất và chụp cùng thầy giáo bạn bè. Còn có cả bức năm anh mười sáu tuổi, anh đã chụp một bức ảnh lưu niệm khi nhảy bungee trên cầu Navajo ở Mỹ. Khi mười bảy tuổi, lần đầu tiên anh biểu diễn ở trung tâm nhà hát lớn ở sảnh trung tâm nước ngoài.

Ở giữa trung tâm bức tường mặt trời lặn có một chiếc mô hình máy bay và tàu thuyền nhỏ - phi cơ G-58017.

Đó là chiếc phi cơ mà Chu Kinh Trạch và Cao Dương đã lái trong cuộc thi bay, cũng là lần đầu tiên anh thành công bay lên bầu trời.

Năm trước khi lái xe đưa cô tới ga tàu cao tốc, Hứa Tùy hỏi: “Vào kỳ nghỉ anh thường sẽ làm gì?”

Chu Kinh Trạch lái xe, giọng điệu không chút cố kỵ: “Trượt tuyết, nhảy bungee, đua xe, cái gì kích thích thì chơi cái đó.”

“Nhưng không phải những thứ này rất nguy hiểm sao?”

“Bởi vì anh không quan trọng, không có ai bận tâm nên chỉ có thể tiêu xài thời gian, nếu nghĩ lại việc một ngày nào đó có thể chết ngay trên dải hoàng hôn trên bầu trời cũng rất đáng giá.” Lời này của Chu Kinh Trạch có nửa thật nửa giả.

Những bức ảnh chụp này đều ghi lại mọi khoảnh khắc tuyệt vời và có ý nghĩa trong cuộc đời Chu Kinh Trạch, cùng với mô hình máy bay và tàu thuyền nho nhỏ ở trung tâm kia, Hứa Tùy dùng chính cách thức của mình nói với anh - cuộc đời của anh không hề lãng phí, con đường phía trước chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.

“Sinh nhật vui vẻ, Chu Kinh Trạch.” Hứa Tuỳ nhẹ giọng nói.

Chu Kinh Trạch có hơi nói không nên lời, chỉ có thể nhìn cô cười, giọng điệu chậm rãi: “Đột nhiên muốn sống đến già cùng em.”

Sao lại có một cô gái ngu ngốc như vậy, khoảng thời gian trước vẫn luôn vất vả để giành giải nhất trong cuộc thi, cũng là bởi vì muốn nhận được tiền thưởng để mua quà, cô dụng tâm chuẩn bị chỉ vì muốn mang thứ tốt nhất tới trước mặt anh.

Hứa Tùy nở một nụ cười tươi, lặng lẽ cuốn lấy ngón tay anh, Chu Kinh Trạch cũng nắm tay cô lại, sức lực rất lớn, nắm vô cùng chặt, giống như đang bắt lấy thứ gì đó.

Hy vọng anh có thể bình an, kiêu ngạo tùy ý.

Sinh nhật vui vẻ, người em yêu nhất.